Lời này vừa dứt, dưới mái hiên nhà yên tĩnh hơn nhiều, mọi người đang cân nhắc lời của Lưu đại tẩu có nghĩa gì.
Một đám người vây quanh Lưu đại tẩu rất nhanh, người trước người sau nhao nhao hỏi đầu đuôi chuyện này, Lưu đại tẩu lựa nói: “Ta theo nàng ấy buôn bán, khả năng nấu nướng của Khương muội tử rất tốt, làm đồ ăn vô cùng ngon. Lúc nàng vừa tới có cho mấy người ăn thịt, mấy người không ăn sao?”
“Ăn ngon lắm…”
“Thật sự là nàng làm sao, nàng hào phóng quá, không biết sao có nhiều bạc như vậy.”
Lưu đại tẩu hừ: “Người có bản lĩnh thì làm gì cũng có thể kiếm bạc, các ngươi xem, ta không biết gì hết, không biết chữ nghĩa vẫn có thể đi theo buôn bán kiếm bạc đây.”
Hàng xóm đều biết chuyện nàng ấy bán sủi cảo, nhưng không ngờ là do Khương Đường, cũng không biết nàng ấy lời được bao nhiêu bạc.
Nói đơn giản mấy câu đã khiến cho Khương Đường trong mắt bọn họ từ một người không biết kiếm bạc bẩn từ chỗ nào thành một người có bản lĩnh kiếm bạc.
Đám người hỏi kiếm lời được bao nhiêu, làm sao kiếm được thì Lưu đại tẩu không nói.
Có người không tin: “Chỉ là một tiểu cô nương, nàng chắc chỉ mới mười bảy, có thể kiếm bạc sao.”
Lưu đại tẩu nói: “Người nào tin chuyện này thì người đó kiếm được bạc, dù sao ai dắt ta theo kiếm bạc cùng thì ta sẽ cung phụng người đó, ai dám nói bậy về Khương cô nương, ta sẽ là người đầu tiên phản bác!”
Mọi người nhìn nhau, không biết lời của Lưu đại tẩu là thật hay giả.
Nếu thật sự kiếm được bạc thì sẽ không có ai đàm tiếu Khương Đường nữa. Câu cuối cùng kia của Lưu đại tẩu không tệ, nếu ai giúp nàng ấy kiếm bạc, nàng ấy sẽ cung phụng người đó.
Lưu đại tẩu lại lấy một nắm hạt dưa: “Ta không nói chuyện nhảm với các ngươi nữa, ta đi mua hai cân thịt cho bà bà, hôm nay sẽ hầm thịt ăn.”
Những gia đình trong ngõ nhỏ đều có khoảng bảy, tám miệng ăn, một đống người lớn lớn bé bé. Mọi người nhìn nhau rồi từ từ giải tán.
Hôm nay trời mưa, Khương Đường không chạy loạn bên ngoài, bày một cái bếp nhỏ dưới mái hiên, xoa tay vừa nướng hạt dẻ vừa ngắm mưa.
Trước khi nướng, nàng rạch một đường lên hạt dẻ, như vậy khi nướng hạt sẽ không bị lép lại.
Trên bếp lò còn có một ấm nước, một bên nướng gà và heo.
Khương Đường nhồi bột, chuẩn bị làm mì ăn trưa.
Hôm nay nàng muốn ăn mì khô cay, tới đây lâu như vậy vẫn chưa được ăn.
Ngày thường ăn thịt khá nhiều, nhưng mì và phở mang lại một cảm giác thỏa mãn hoàn toàn khác biệt, một chén nhỏ mì khô cay nấu trong nước lạnh đã chín, vẫn còn bốc hơi nóng hổi.
Sau đó rưới nước sốt làm từ tương vừng và các hương liệu đặc biệt lên, rắc thêm một ít đậu nành rang, một muỗng dầu ớt, hai muỗng thịt băm to, trộn đều, ăn nóng mới ngon.
Mỗi một sợi mì đều đẫm sốt, trong nước sốt còn có đậu que chua và củ cải xắt nhỏ, sợi mì tròn dài, cái gì cũng có.
Vị rất cay, ăn xong lại uống một chén nước lèo, toàn thân đều ấm.
Khương Đường thấy Ô Kim và Điểm Kim thèm thuồng kêu ăng ẳng thì lấy thịt nướng trên bếp lò xuống chia cho mỗi đứa một miếng. Món này vừa ngon vừa giúp răng chắc khỏe, Khương Đường trông cậy bọn chúng bảo vệ nhà.
Khương Đường nhìn màn mưa lất phất, không biết lúc nào mưa mới ngừng. Lưu đại tẩu buôn bán ba ngày, lời được năm lượng hai, trừ năm đồng chia cho Lưu đại tẩu, bên này đã hoàn vốn.
Nàng chỉ chưa tự kiếm được bạc thôi.
Mười ba lượng bạc nàng mang tới đã lấy về được.
Sạp hàng có Lưu đại tẩu trông chừng sau này, nàng ấy cơ bản đã nắm được phương hướng nên nàng không cần phải tốn quá nhiều sức nữa. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là duy trì quan hệ với Lưu gia, tuy trong khế ước đã có rất nhiều điều khoản hạn chế, nhưng nếu Lưu gia thật sự muốn thất hứa rời khỏi Thịnh Kinh, Khương Đường không biết phải đi đâu tìm người.
Nàng đã lấy lại được số bạc, có thể nghĩ tới chuyện kinh doanh mới. Lúc này, Khương Đường có thể đưa thức ăn, nhưng chuyện làm ăn buôn bán, nàng muốn chờ người khác tự tìm tới cửa.
Nàng có rất nhiều thực đơn, nhưng làm ăn phải có trước có sau, làm càng sớm sẽ kiếm được càng nhiều.
Nhìn Lưu gia mà xem, đã kiếm lời được gần một đồng.
Chờ ba, bốn ngày nữa để ổn định chi phí thì bạc lời của Lưu đại tẩu tăng gấp đôi.
Hàng xóm láng giềng biết Lưu gia buôn bán, nhất định sẽ suy nghĩ, sau đó sẽ tự tìm tới.
Đến lúc đó nàng sẽ rất thoải mái.
Thật ra Khương Đường cũng thấy mình rất may mắn vì đã ở Hầu phủ nhiều năm qua, nàng học được không ít thứ.
Nếu không rất có thể phải thức khuya dậy sớm, đi khắp hang cùng ngõ hẻm để rao hàng.
Bởi vì đi theo Lục Cẩm Dao, được tiếp xúc nhiều nên kinh nghiệm của Khương Đường cũng nhiều. Buôn bán như thế nào, định giá bao nhiêu, lợi nhuận bao nhiêu…Những chuyện này Khương Đường chỉ cần nhẩm tính trong lòng là tính ra được.
Mặt hàng khác nhau phải bán cho những người khác nhau, phải định vị sản phẩm rõ ràng.
Ví dụ như sủi cảo rất ngon, nhưng đi đến phố Chu Tước gần hoàng thành là không bán được, sẽ bị Hộ Thành quân đuổi đi chỗ khác. Ví dụ như phần lớn bánh điểm tâm của Cẩm Đường Cư chỉ bán cho thế gia quý tộc có tiền có thế, còn bán trên con đường mà nàng đang ở sẽ không bán được, cho dù là loại điểm tâm rẻ nhất.
Có rất nhiều người giống như Lưu đại tẩu, không nỡ bỏ ra ba mươi văn tiền mua một cân bánh khoai sọ để ăn.
Mà người ở bến tàu, công trường, phần lớn đều là người làm công việc thể lực, mỗi ngày tiền công chỉ có mười mấy văn tiền, đương nhiên sẽ không bỏ ra mười văn tiền để mua một chén sủi cảo.
Đối với họ, món này không chỉ đắt tiền mà còn không đủ no.
Mặc dù Khương Đường độn nhân trong sủi cảo rất nhiều nhưng đối với nam tử trưởng thành cần sức lực làm việc thì vẫn không đủ ăn, bọn họ ăn bánh nướng và màn thầu sẽ chắc bụng hơn.
Nhưng ăn mấy món này trong mùa xuân và mùa hè thì được, khi đó tiết trời ấm áp, món nước cũng dễ ăn. Qua mùa thu vừa có mưa vừa lạnh, như qua ngày hôm nay, chỉ sợ sẽ càng lạnh hơn.
Ăn bánh màn thầu và bánh nướng không chỉ khô rang khô rốc mà vừa ngồi ăn vừa hứng gió lạnh, rất khó nuốt.
Ăn mấy thứ đó quả thật có thể lấp đầy bụng, nhưng không có hương vị gì nên không đã thèm.
Khương Đường cảm thấy bán mì khô là tốt nhất, có thể làm nhiều loại. Cho dù lúc đầu chỉ bán một loại nhưng về sau có thể từ từ làm nhiều lên.
Một cân bột mì có thể làm một cân bốn lạng mì sợi, người ăn nhiều lắm thì một bữa cũng chỉ ăn hai ba lạng bột mì, như vậy một cân bột mì kia có thể bán sáu bảy chén. Một cân bột mì trắng là năm văn tiền, một chén mì chi phí không đến một văn tiền, cộng thêm nước sốt mè, đậu ngâm chua các loại nữa thì cũng không đến hai văn.
Một chén mì trên đường phố bán một văn tiền, nhưng bên trong tuyệt đối không đến hai lạng bột.
Muốn đến bến tàu làm ăn, giá cả không thể để quá cao. Hai văn tiền một chén thì còn có người muốn ăn đồ nóng bỏ tiền ra mua, nhưng nếu bán ba văn tiền một chén, ngươi có một nhà già trẻ đang chờ ăn, chính mình rời xa quê hương đến chỗ này bốc vác dỡ hàng, khi đó ngươi tình nguyện ăn màn thầu chứ nhất định không ăn mì khô.
Hai văn tiền một chén mì, lợi nhuận ba bốn phần, như vậy đã là không ít.
Chẳng qua, chọn người nào đứng bán để sau này nàng bớt lo lại là một vấn đề nan giải. Khương Đường đã tới đây được hơn mười ngày, không hiểu biết về hàng xóm láng giềng lắm.
Nàng đã tặng đồ hai lần, mỗi nhà đều có đồ đáp lễ, đều không phải là người thích chiếm lợi của người ta. Kết cấu của các căn nhà không khác gì nhà nàng, không có sân lớn, ít nhiều đều có vẻ hơi lộn xộn, có người còn chất đống đồ đạc ra ngoài.
Chỉ nhìn bên ngoài thì không nhìn được gì cả, Khương Đường định qua hỏi Lưu đại tẩu chuyện liên quan đến nhân phẩm.
Mưa chưa tạnh, Khương Đường cầm ô, bưng một chén mì khô nóng đi đến nhà Lưu đại tẩu ở cách vách.
Lưu gia đang nấu bữa trưa, canh thịt buổi sáng hầm chung với khoai tây và bắp cải. Trong sân chỉ có mùi thịt thoang thoảng, chẳng thơm bằng chén mì khô nóng mà Khương Đường mang tới.
Lưu Đại Lang đang lau chùi xe đẩy. Lúc nấu ăn khó tránh khỏi việc dầu mỡ nước canh bị bắ.n ra ngoài, nhìn không được sạch cho lắm. Nếu để lâu cứng lại sẽ không dễ lau, thừa dịp hôm nay không dọn quầy bán hàng nên hắn trực tiếp mượn nước mưa lau xe luôn.
Lưu Đại Lang chỉ nhỏ hơn Khương Đường bốn tuổi, thấy Khương Đường tới thì gãi đầu, không biết nên xưng hô kiểu gì, gọi tỷ tỷ thì kém vai vế, gọi dì hay thím cũng không thích hợp lắm, đành ngượng ngùng cười.
Khương Đường gõ cửa hai cái: "Nương ngươi có ở nhà không, ta làm một ít đồ ăn mang tới."
Lưu Đại Lang nói: "Có, đang ở trong nhà, ngươi cứ đi thẳng vào."
Khương Đường đưa chén cho Lưu Đại Lang, bước vào nhà.
Trời mưa, trong nhà tối đen như mực, Lưu đại tẩu từ phòng bếp đi ra, cười nói: "Sao muội tử sang đây lại mang theo đồ nữa? Ngươi ăn cơm chưa, trong nhà vừa mới nấu cơm, không phải là món ngon gì, ngươi không chê thì ăn chung luôn nhé."
Lưu đại tẩu ở bên ngoài nói mua hai cân thịt cho bà bà là nói đùa, trời mưa cũng ít quán, làm gì bán thịt chứ.
Lưu đại tẩu ở chung với Khương Đường khá lâu, cũng biết vài phần tính cách Khương Đường. Tuổi tác không nhiều nhưng không coi thường người khác giống mấy tẩu tử thẩm thẩm kia, cũng không thích nói chuyện phiếm của người ta.
Nhìn có vẻ đơn thuần, nhưng cũng không đơn thuần.
Trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng có phải là nụ cười thực sự hay không thì Lưu đại tẩu không biết.
Đây cũng là lý do vì sao nàng ấy cảm thấy Khương Đường là nha hoàn của gia đình giàu có, khí chất không giống người bình thường chút nào.
Khương Đường: "Ta đã ăn ở nhà rồi, ăn mì khô nóng, thấy hương vị không tệ nên mang sang cho tẩu tử một chén."
Lưu đại tẩu lau tay: "Ngươi vào nhà ngồi một lát, ta bảo bà bà ta nấu cơm."
Lưu đại tẩu sang phòng bên cạnh gọi, lúc này mới dẫn Khương Đường đi vào nhà.
Vì trong nhà quá tối, nàng ấy còn phải thắp đèn dầu.
Trong nhà quét dọn rất sạch sẽ, nhưng Khương Đường không nhìn ngó lung tung, ánh mắt vẫn quy củ, Lưu đại tẩu tìm cho Khương Đường một cái ghế ngồi, lại đi rót nước tìm đồ ăn.
Đối với nàng ấy, Khương Đường không chỉ là hàng xóm mà còn là chủ nhân, là người dẫn nàng ấy đi kiếm tiền.
Sau khi ngồi xuống, Khương Đường trực tiếp nói rõ ý đồ tới đây: "Ta tới đây là muốn hỏi thăm tẩu tử về mấy nhà gần đây. Ta mới đến, không hiểu rõ lắm bên này, chỉ sợ không cẩn thận làm sai chuyện gì, chạm vào kiêng kị của người ta."
Trong lòng Lưu đại tẩu phỏng đoán, có thể là Khương Đường muốn làm thêm công việc buôn bán khác nên mới hỏi như vậy, bằng không thì ai lại nhàn rỗi đi hỏi thăm chuyện nhà người khác.
Hơn nữa Khương Đường không phải là người nhiều chuyện.
Việc buôn bán sủi cảo không tồi, Lưu đại tẩu biết kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu nàng ấy có sức ôm thêm một quầy hàng nữa thì nàng ấy nhất định sẽ tự đề cử bản thân mình cho Khương Đường,
Bày quầy hàng là muốn bán cái gì, chẳng lẽ vẫn là sủi cảo?
Lưu đại tẩu vừa suy nghĩ vừa nói: "Nhà bên trái ta họ Hứa, trong nhà có mười người. Nhà hắn đông người, có hai chất tử từ nơi khác đến, còn có ba khuê nữ, một nhi tử."
Quan hệ của Lưu đại tẩu và Hứa Vương thị không tệ lắm, nhưng nàng ấy không đề nghị Khương Đường hợp tác làm ăn với nhà đó: "Nhà đó đông người, nhưng bà bà lại quá khắc nghiệt. Nhà ở bên cạnh nhà ngươi trông thì sạch sẽ, nhưng người trong nhà lại khá lôi thôi."
Không phải Lưu đại tẩu nói xấu người khác, làm đồ ăn quan trọng nhất là sạch sẽ. Đồ vật không sạch sẽ mang ra ngoài bán cho người ta cũng không yên tâm. Lão thái thái Hứa gia ở cách vách nhà nàng ấy lại đón chất tử từ nơi khác đến ở, giao công thức cho nhà đó, cuối cùng không biết sẽ rơi vào tay ai.
"Nhà thứ hai, thứ ba ở bên tay phải nhà ngươi là người hiền lành, cũng tốt nữa. Nhà thứ hai thì ít người, nam nhân nhà thứ ba có bản lĩnh, làm việc trong Hộ Thành quân, giữ một chức quan không nhỏ. Trần nương tử cũng là người dịu dàng hào phóng. Nhưng nhà nào cũng có ưu khuyết điểm…"
Sinh hoạt trong các gia đình bình thường, lo nghĩ vì củi gạo dầu muối, còn có thân thích bạn bè đi lại, tóm lại kiểu người gì cũng có.
Đôi khi Lưu đại tẩu cảm thấy, bà bà của mình thương tôn tử như vậy cũng không tệ, ít nhất là thương người nhà mình.
Còn Hứa gia, chỉ nhìn thôi là đã thấy hoang mang trong lòng.
Khương Đường chăm chú lắng nghe, nàng cảm thấy tìm người hợp tác tốt nhất là phải nhìn người, nhân phẩm là quan trọng nhất, những chuyện khác chỉ là phụ, nếu không đến lúc gây chuyện cho quầy hàng, cuối cùng nàng bị liên lụy.