Nhìn thấy đứa tức phụ bà thích nhất cũng đứng về phía Cố Kiến Sơn, Trịnh thị cảm thấy Lục Cẩm Dao vẫn còn quá trẻ nên mới ngây thơ chân thật như vậy, đám tức phụ của bọn lão Đại chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy.
Hàn thị vốn đã rất chán ghét Khương Đường, thật đúng là một cuộn chỉ rối.
Trịnh thị nói ra thì Cố Kiến Sơn không buông tay, nhưng không nói thì lại cảm giác trong lòng mình như có một cây kim vậy.
Suy nghĩ nửa ngày, Trịnh thị vẫn quyết định trước mắt sẽ không nói ra, hắn ở Tây Bắc nếu có chuyện gì đó nghẹn trong lòng, đao kiếm không có mắt, chỉ cần phân tâm một chút là sẽ bị thương, chờ một thời gian nữa có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Cố Kiến Sơn trở về nên Hầu phủ đã chuẩn bị gia yến.
Trước giờ chuyện trong phủ đều nhờ Hàn thị vất vả lo liệu, hiện giờ Lục Cẩm Dao đã ở cữ xong nên đã bắt đầu ôm lại phần công việc trước đây về. Tuy không phải là chuyện gì quan trọng nhưng trên dưới Hầu phủ đều biết vị Tứ nương tử này mới vừa sinh tiểu thiếu gia, rất được phu nhân coi trọng.
Khi còn chưa phân gia, mặc kệ ai là Hầu phu nhân tương lai, đều chẳng có ý nghĩa gì cả, dựa vào nhân tài được coi trọng thật sự mới có thể gặt được chỗ tốt.
Hàn thị đối đầu với Lục Cẩm Dao chưa bao giờ giành được phần thắng.
Cũng là khi đó nàng ta mới hiểu được thanh quý và quyền quý khác nhau ở điểm nào.
Không chỉ có là của cải không giống nhau, Lục Cẩm Dao xuất thân từ phủ Bình Dương hầu, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh đó, sau khi gả tới đây mọi thứ xung quanh đều thay đổi, chuyện quản gia chỉ cần một thời gian chuẩn bị thích ứng là đã có thể nắm trong lòng bàn tay.
Mà Hàn thị lúc gả qua đây mới từ từ học hỏi, học đã nhiều năm nhưng có vẻ vẫn không bằng Lục Cẩm Dao.
Đối với những loại tranh đấu không thấy lưỡi dao này, dường như trời sinh Lục Cẩm Dao đã biết ứng phó, luôn là có thể dùng sức bốn lạng đẩy ngàn cân, chưa bao giờ chịu một điểm thiệt thòi nào.
Hiện giờ, Lục Cẩm Dao ở trong phủ càng được người khác yêu thích, Hàn thị có muốn thì cũng chẳng làm được gì.
Đầu tháng giêng nàng ta về nhà mẹ đẻ, đã hỏi thăm phụ thân, phụ thân nói sẽ nghĩ cách.
Chờ một thời gian Cố Kiến Phong được thăng tiến, nàng ta sẽ nở mày nở mặt.
Phu thê là một thể, một người vinh dự thì người còn lại cũng thế.
Gia yến buổi tối, một đám người tụ lại một chỗ, Vĩnh Ninh hầu rất vui vẻ, còn lấy ra hai vò rượu ngon.
Cố Kiến Thủy trêu ghẹo nói: “Lần này Ngũ đệ về không có chuyện gì quan trọng chứ.”
Cố Kiến Sơn uống qua mấy chung rượu đã mất hứng, lúc này lại càng mất hứng, cũng không muốn giải thích.
Cố Kiến Sơn cười lắc đầu: “Hôm nay nhất định sẽ uống cùng nhị ca, không say không về.”
Cố Kiến Sơn là người nhỏ tuổi nhất, tất nhiên hắn nên là người rót rượu, rất nhanh đã rót tới chỗ Cố Kiến Hải, Cố Kiến Hải đặt ly rượu lên bàn: “Ta không uống, Uyển Dung có thai, ta sợ mùi rượu quá nồng sẽ khiến nàng khó chịu.”
Tuy là đang nói lời từ chối nhưng vẻ mặt Cố Kiến Hải vô cùng vui vẻ.
Trịnh thị nói: “Đây chính là chuyện vui, là chuyện từ lúc nào, có bị nghén không? Nam Tuyết, dọn hết cá và thịt dê trên bàn xuống, mang cho Tam nương tử một bát tổ yến.”
Nam Hương Nam Tuyết lập tức đi đổi đồ ăn, Vân thị cười nói: “Đa tạ mẫu thân săn sóc, đã hơn một tháng rồi.”
Vân thị chỉ có một nữ nhi, năm nay năm tuổi, nàng ấy vẫn luôn ngóng trông sẽ có thêm một hài tử nữa, cuối cùng cũng đã có rồi.
Lục Cẩm Dao nhớ kỹ lúc trước khi mình có thai, Vân thị đã giúp nàng ấy không ít việc, hiện giờ cũng thấy mừng cho Vân hị: “Tam tẩu, ngày mai ta để đầu bếp nữ trong viện ta qua chỗ tẩu một chuyến, nàng ta biết làm đồ ăn chua, lúc ăn sẽ không bị nghén.”
Vân thị cười khanh khách nói đồng ý.
Hứa thị vẫn luôn rất an tĩnh, nghe nói Vân thị có thai, ánh mắt lại trở nên ảm đạm một chút.
Cố Kiến Thủy đã có nhi tử, cũng nói chúc mừng đệ đệ nhưng lại không quá để ý.
Hàn thị nói: “Vậy hôm nay chính là song hỷ lâm môn.”
Hàn thị làm trưởng tẩu, cần phải nói mấy lời quan tâm, trong bữa tiệc, Cố Kiến Hải vẫn luôn nói chuyện với Cố Kiến Châu và Cố Kiến Sơn.
Tuy rằng hai người bọn họ là đệ đệ nhưng xem ra còn quan tâm chăm sóc lại giống huynh trưởng hơn cả huynh trưởng thật sự như Cố Kiến Phong.
Hàn thị nhìn thấy, lại dùng liếc mắt quan sát Cố Kiến Phong, không rõ vì sao Cố Kiến Hải lại cư xử với lão Tứ và lão Ngũ như vậy.
Nàng ta chỉ có thể nghĩ đến một từ, tha thiết.
Hoàn toàn không giống bộ dáng của một huynh trưởng, nhìn cứ như hạ cấp của hai người họ vậy.
Hàn thị thầm nghĩ, hiện giờ tam phòng cũng đi nịnh bợ lão Tứ lão Ngũ, thật không dễ dàng gì.
Nhìn rất buồn cười.
Huynh đệ ruột thịt ở đây lại không lôi kéo, còn quan tâm tới nhi tử của một thiếp thất lại càng buồn cười hơn.
Bữa cơm này khiến Cố Kiến Hải cảm thấy rất vui vẻ, nương tử có thai, Cố Kiến Sơn cũng đã trở lại, thật sự là song hỷ lâm môn.
Sau khi Vân thị có thai lại càng thấy thân cận hơn với Lục Cẩm Dao, sau khi nàng ấy sinh nữ nhi được mấy năm cũng không thấy mang thai lại, sau nửa năm qua lại với Lục Cẩm Dao thì lại đột nhiên có.
Sao có thể không vui chứ.
Một bữa cơm, cùng Lục Cẩm Dao đã nói không ít chuyện phải để ý khi mang thai.
Cố Kiến Hải cũng không nói thêm gì, nhưng Cố Kiến Thủy thấy bàn ăn náo nhiệt lại góp lời: “Lão Ngũ cũng không còn nhỏ nữa, nên thành thân sinh hài tử, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt.”
Lời này vừa nói xong đã khiến cả bàn ăn trở nên yên tĩnh.
Trịnh thị không nói gì, Hứa thị nhị phòng cúi đầu, khóe miệng mang theo một tia trào phúng.
Cố Kiến Châu nhìn trái nhìn phải, Lục Cẩm Dao cười nhẹ rồi nói: “Chuyện của Ngũ đệ không vội, có câu nói như thế này “trượng phu hòa bất đới Ngô Câu, thu thủ quan sơn ngũ thập châu”, Ngũ đệ bảo vệ quốc gia, hiếm khi về nhà, suy cho cùng cũng không thể thành thân xong lại bỏ nương tử ở nhà một mình chứ.”
Cố Kiến Thủy nói: “Từ lúc ta nhậm chức tới nay nhị tẩu của ngươi vẫn ở nhà đấy thôi. Còn Kiến Châu cũng tới Điền Nam, đệ muội không phải ở nhà phụng dưỡng phụ mẫu sao.”
Cho nên ngươi mới mang ngoại thất về, còn có cả hài tử ở bên ngoài.
Lục Cẩm Dao cười nói: “Kiến Châu thành thân với ta đã hai năm, tức phụ mới vào cửa cũng không thể để người ta cứ mãi trông mong ở Hầu phủ được, suy cho cùng vẫn là gả cho Ngũ đệ chứ không phải gả cho Hầu phủ. Lại nói Tây Bắc là nói giá lạnh cực khổ, nào có ai nguyện ý tới đó. Còn nữa, chuyện này mẫu thân còn chưa gấp, nhị ca gấp cái gì.”
Cố Kiến Thủy tức khắc á khẩu không trả lời được, Lục Cẩm Dao là một người lợi hại, miệng lưỡi lúc nào cũng sắc bén, một nam tử như hắn ta sao có thể cùng một phụ nhân nói ngắn nói dài.
Cố Kiến Thủy nhìn về phía Trịnh thị cầu xin sự giúp đỡ, ai ngờ Trịnh thị chỉ lo nhìn thức ăn trên bàn, khó mà phân biệt được biểu cảm trên gương mặt của bà.
Thân là con thiếp thất, từ nhỏ hắn đã luôn biết cách nhìn mặt đoán tâm tình của chủ mẫu, trước đây đều do chủ mẫu che chở cho kiếm ăn, hiện giờ tuy đã thành gia lập nghiệp nhưng đã sớm trở thành thói quen.
Tâm tình chủ mẫu không tốt, Cố Kiến Thủy cũng không nói chuyện nữa, lời nói này cũng coi như chưa từng nói, lại uống với trưởng huynh mấy chén rượu.
Gia yến qua đi, Cố Kiến Hải đỡ Vân thị về Yến An Đường, Lục Cẩm Dao cũng chuẩn bị trở về thăm Chiêu ca nhi.
Lúc gần đi, Lục Cẩm Dao kéo tay Cố Kiến Châu rồi nói với Cố Kiến Sơn: “Ngũ đệ xem khi nào thì rảnh, ta cho ngươi cầm sổ sách qua cho ngươi, còn có phải tính toán lại chuyện chi nhánh của Cẩm Đường Cư, muốn thương lượng với Ngũ đệ một chút.”
Cố Kiến Sơn cũng là chủ nhân của Cẩm Đường Cư, cũng không thường ở Thịnh Kinh, Lục Cẩm Dao còn có nhiều chuyện để nói.
Cố Kiến Sơn gật đầu, quay đầu nhìn Trịnh thị một cái, bà đã được nha hoàn đỡ về phòng.
Trong lòng Cố Kiến Sơn cũng dự cảm được hình như mẫu thân đã biết chuyện gì đó. Hắn lại nhìn về phía Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao đứng trong bóng tối chần chờ gật đầu.
Chỉ sợ là đã biết, từ buổi lễ cập kê của Khương Đường đã biết.
Cố Kiến Châu không biết hai người đang bí hiểm chuyện gì: “Bây giờ tam tẩu đang có thai, Chiêu ca nhi cũng sắp có bằng hữu cùng tuổi chơi cùng, cũng chỉ kém một tuổi, chuyện này thật là tốt.”
Các huynh đệ tỷ muội còn lại tuổi tác kém nhau khá xa.
Lục Cẩm Dao nhìn Cố Kiến Châu cười cười: “Đúng rồi, Chiêu ca nhi cũng thành ca ca rồi.”
Trở lại Yến Kỉ Đường, Lục Cẩm Dao vẫn còn đang rầu rĩ, nàng ấy không đoán được tâm tư của mẫu thân, giờ này khắc này nàng ấy mới hiểu được, Cố Kiến Sơn thành thân không đơn giản là chuyện của một mình hắn.
Nàng ấy nguyện ý để Khương Đường gả cho Cố Kiến Sơn, ngoại trừ việc rất thưởng thức phẩm chất và tính cách của Khương Đường thì nguyên nhân chính vẫn là do Khương Đường là người quản lý công thức điểm tâm mới của Cẩm Đường Cư.
Điều này rất có lợi với nàng ấy
Nếu Khương Đường gả vào đây thì quan hệ sẽ càng thêm vững chắc, Cố Kiến Phong là thế tử, nàng ấy cũng nên tích cóp tiền tài cho gia đình của mình.
Nhưng nếu Khương Đường gả vào Hầu phủ, đây chính là chuyện không tốt với các viện khác, có lẽ còn vì chuyện Cố Kiến Sơn cưới Khương Đường mà ảnh hưởng tới hôn sự của hài tử bọn họ.
Nếu như vậy thì làm gì có ai nguyện ý.
Trong lòng Lục Cẩm Dao phát lạnh, tâm trạng rơi vào đáy vực.
Nghĩ đến cho dù Cố Kiến Sơn có cầu xin thì mẹ chồng cũng không nhả ra, Hầu phủ cũng không phải là Hầu phủ của một mình Cố Kiến Sơn, trừ phi…
Trong lòng Lục Cẩm Dao có một loại dự cảm, lại cảm thấy khả năng xảy ra không lớn, nàng ấy bây giờ chỉ mong có thể kéo được ngày nào hay ngày ấy.
Nếu Trịnh thị không nhân lúc Cố Kiến Sơn đến Tây Bắc để làm khó Khương Đường thì chắc sẽ không chủ động nhắc tới chuyện này, Cố Kiến Sơn ngàn lần đừng hành động theo cảm tính.
Sáng sớm mùng bảy, Cố Kiến Sơn đến chính viện thỉnh an, thỉnh an xong đã lập tức ra cửa.
Với hắn mà nói hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất, nếu mẫu thân bên kia không tính hỏi, hắn cũng không định nói ra.
Chờ Cố Kiến Sơn ra cửa, Trịnh thị lại thở phào nhẹ nhõm.
Không nói là tốt nhất, bà ấy sợ trong lúc không cẩn thận sẽ không nhịn được mà đồng ý. Lần này hắn trở về mang theo vết thương trên mặt, hỏi tới thì lại nói là không bị thương, nhưng một vết thương nhẹ như vậy hắn cũng không muốn nói ra.
Tiểu nhi tử không cần để người khác nhọc lòng này của bà, bây giờ lại biến thành người khiến bà lo lắng nhất.
Vì để chuyện này không bị Hàn thị và mấy nhi tức khác phát hiện, Trịnh thị còn phải giúp Cố Kiến Sơn che giấu một số chuyện.
Lúc có người hỏi tới hôn sự của hắn, bà cũng chỉ nói qua loa mấy câu, nói hiện tại hắn không vội.
Nhưng càng như vậy, bà lại càng cảm thấy Cố Kiến Sơn như đang kìm nén rất nhiều chuyện, sợ hắn trong lúc nóng lòng sẽ làm ra chuyện gì đó hoang đường.
Cố Kiến Sơn cũng không nói với Khương Đường những chuyện ở phủ Vĩnh Ninh hầu.
Hắn mặc y phục bằng phải thô, bắt đầu tu sửa nóc nhà Khương gia. Trên nóc nhà đã có vài miếng ngói bị bể nát, vào đông không có việc gì, nếu vào đầu xuân, trời đổ mưa sẽ bị dột.
Cố Kiến Sơn không sửa nóc nhà xong cũng không ở lại ăn cơm mà lập tức trở về.
Vừa lúc Lưu đại tẩu bán xong bữa sáng quay về, thấy thế trêu chọc nói: “Tiểu ca bán thịt đã về rồi nha.”
Cố Kiến Sơn thường xuyên tới đây, Lưu đại tẩu vẫn nhớ rõ vị tiểu ca này.
Vẻ ngoài đẹp trai, sức lực cũng lớn, nhưng vẫn không đủ để xứng đôi với Khương Đường.
Làm hàng xóm, tất nhiên cũng từng có ý nghĩ làm mai cho Khương Đường. Nhưng thân thích của Lưu gia không khác nhà nàng ấy bao nhiêu, không có chỗ nào xuất sắc, Lưu đại tẩu cũng không muốn mất mặt đi giới thiệu mấy cọc hôn nhân này.
Vị tiểu ca bán thịt này nhìn rất khá nhưng lại không biết kiếm bạc, chỉ bán thịt như thế làm sao mà được.
Mặt Khương Đường hơi nóng lên, sau đó gật đầu.
Lưu đại tẩu: “Ngươi đừng trách tẩu tử lắm miệng, tìm nam nhân vẫn phải tìm người có năng lực mới được.”
Khương Đường biết Lưu đại tẩu chỉ là có ý tốt, nhưng Cố Kiến Sơn cũng không phải là người bán thịt thật, hắn tòng quân, hiện giờ đã là tướng quân. Trừ cái này ra, Khương Đường còn coi trọng phần tâm ý của hắn, hoàn toàn không giống những người khác.
Khương Đường nói: “Ta biết, ta sẽ không làm bậy.”
Lưu đại tẩu cũng lo lắng, Khương Đường đã cập kê, chuyện này có nghĩa là nàng có thể tính đến chuyện nghị hôn.
Có người đã từng hỏi thăm nàng ấy, nhưng nàng ấy chỉ là hàng xóm của Khương Đường, không thể thay nàng quyết định được.
Sinh hoạt có rất nhiều chuyện củi gạo mắm muối, lông gà vỏ tỏi, không giống với chuyện làm buôn bán. Khương Đường là người có khả năng, là miếng thịt mỡ trong mắt rất nhiều người, cũng không thể tìm về cho nàng một tiểu bạch kiểm được.
Khương Đường cười cười bảo đảm với Lưu đại tẩu, bản thân tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy, cũng để lời nói của Lưu đại tẩu vào trong lòng.
Cho dù là chuyện gì cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu thật sự không được thì cũng không cần kiên trì, cuối cùng đều khiến hai người mệt mỏi thương tâm.
Mọi việc không thể chỉ nghĩ đến tình huống tốt.
Khương Đường nhìn Lưu đại tẩu cười: “Ta về trước, tẩu tử có việc cứ tìm ta, kêu một tiếng là được.”
Đối với Khương Đường mà nói, Cố Kiến Sơn trở về là chuyện vui, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm.
Đã đến lúc nghĩ ra thứ mới cho các sạp ăn vặt, sẽ bổ sung thêm món mì trộn tương cho sạp mì, thêm vài loại nhân cho sạp hoành thánh, hoành thánh có vỏ làm từ thịt với giá hai mươi văn tiền một bát.
Vương thị cũng không bán bánh nước đơn giản, đã bắt đầu bán thêm bánh kẹp thịt và các món kho.
Thư viện nhiều học sinh, lại không thiếu kẻ có tiền, kinh doanh vô cùng tốt.
Vương thị bán xong buổi trưa thì lại kéo xe đến chợ đêm, bán ở đó tới tối khuya mới về.