0.
Tôi cả đời hành thiện tích đức, cái loại chuyện như xuyên sách cuối cùng cũng đã tới lượt tôi. Nhưng còn chưa kích động được bao lâu, tôi đã phát hiện đây chính là cuốn tiểu thuyết “tổng tài bá đạo” não tàn mà mình đã viết khi rảnh rỗi.
Tôi vốn nghĩ thân là tác giả, tôi sẽ xuyên thành nhân vật nữ chính. Ai mà biết được tôi lại xuyên thành nữ phụ bắt nạt nam chính khi cậu ấy còn nhỏ chứ!
Không chỉ như vậy, trong não còn có một cái hệ thống nhảy ra, lúc nào cũng ép tôi nói mấy lời đen tối ngượng chín cả mặt!
Tại thế giới mà tôi sáng tạo, đáng tạo hóa là tôi đây lại chẳng có chút địa vị nào.
Quá đáng! Vô cùng quá đáng! Tim tôi vỡ ra rồi!
1.
Sau khi tan học, chú Dư giống như mọi khi - xuất hiện trước cổng trường với chiếc xe hơi khoa trương. Chú ấy nhìn nhìn phía sau tôi, lại không nhìn thấy bóng dáng của Tề Sóc nên không nhịn được mà hỏi: “Tiểu thư, sao lại đi một mình, thiếu gia đâu?”
Chú Dư gọi cậu ấy là thiếu gia, nhưng thật ra Tề Sóc chỉ là con trai bạn cũ của bố mẹ nguyên chủ.
Ban đầu, vì để xây dựng hình tượng nam chính bi thảm khổ đau, tôi đã viết bố mẹ cậu ấy mất. Sau này, Tề Sóc liền được bố mẹ nguyên chủ đưa về nuôi dưỡng.
Nguyên chủ Trần Kiều Kiều cảm thấy Tề Sóc cướp đi sự chiều chuộng của bố mẹ cô ta, thế là càng ngày càng ghét Tề Sóc. Có thể nói, Tề Sóc đã bị Trần Kiều Kiều bắt nạt từ khi còn nhỏ.
Lúc tôi chưa xuyên qua, Trần Kiều Kiều đã ra lệnh một đám côn đồ chặn Tề Sóc tại con hẻm.
“Cậu ấy quên lấy vở bài tập, đợi chút sẽ ra đây.” Tôi quá mức mệt mỏi, giả vờ bình tĩnh nói, “Chú Dư, tôi muốn ăn vịt quay ở quán bên kia đường.”
Chú Dư nhìn nhìn đồng hồ rồi gật gật đầu, không nói lời nào mà đi mua luôn.
Đẩy được chú Dư đi, tôi lập tức chạy về phía con hẻm.
Từ phía xa xa, tôi nghe thấy tiếng bùm bụp bùm bụp, còn nghe thấy cả tiếng rên rỉ thê thảm.
Trong lòng cảm thấy thật tệ, tôi đã đến muộn rồi.
“Dừng tay!” Tôi hét lớn về hướng trong hẻm.
“Cút!...?” Đám côn đồ tức giận, định mắng tôi làm hỏng chuyện của bọn họ, nhưng vừa quay đầu lại thấy người nói là “ kim chủ” tôi đây.
Chỉ trong một giây, sắc mặt bọn họ liền quay ngoắt 180 độ, cười tươi như hoa. Tôi sợ bọn họ sẽ làm lộ thân phận “kim chủ” của tôi, thế là liền vội vàng nháy mắt ra hiệu với bọn họ, sau đó rống to: “Mấy tên cặn bã này! Đúng là khối u ác tính của xã hội!”
“Giữa ban ngày ban mặt, vậy mà dám làm cái chuyện này?!”
Đám côn đồ ngơ ngác nhìn nhau, vừa nhìn đã biết là chúng không hiểu ý đồ của tôi. Tôi và bọn chúng mắt lớn trừng mắt nhỏ: “Cút đi, còn không cút là tôi báo cảnh sát!”
Bọn chúng vò vò đầu, lắc lư chao đảo rồi cuối cùng cũng rời đi.
Tôi thở phào một hơi, tiếp theo trưng ra bộ mặt như góa phụ khóc đứt ruột đứt gan, sau đó chạy về phía Tề Sóc. “Tề Sóc, cậu, cậu không sao chứ!”
“Cậu mà xảy ra chuyện gì thì tôi làm sao đây!” Tôi tùy tiện lau mấy giọt nước mắt không hề tồn tại trên gương mặt. Giây tiếp theo: “Phụt.”
Đối diện với bộ dạng như đầu heo của Tề Sóc, tôi không nhịn được mà “phụt” một cái rồi cười phá lên.
Bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị.
“Ê, cậu hãy nghe tôi giải thích…”
“Hừ, làm bộ cái gì, mấy người đó không phải cậu tìm tới sao?”
Ầm —----
Đầu óc tôi sụp đổ, ngốc luôn rồi.
Cậu ấy! Vậy mà cậu ấy lại biết!
Tề Sóc thảm hại mà dựa vào góc tường, hai mắt hung ác mà nhìn tôi, hiển nhiên là hận tôi lắm rồi.
Nếu nhớ không nhầm thì chẳng đến vài năm sau, cái tên này sẽ chính tay cho tôi đi đời.
Ực ực, tôi nuốt một ngụm nước bọt, thoáng chốc đã không cười nổi nữa.
[Ding—]
[Vì quan tâm sức khỏe thể chất và tinh thần của nam chính, xin túc chủ lập tức kích hoạt đối thoại dưới đây.]
[A: Dìu dàng tình cảm nói với nam chính, i love you.]
[B: Mặt đầy buồn bã nói với nam chính, bị đánh đến thế này rồi, bên dưới cậu không sao chứ.]
Tôi:???
Trò hề gì vậy?
[Nếu túc chủ không thể lựa chọn, hệ thống có thể chọn lựa ngẫu nhiên cho túc chủ, bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ.]
Tôi kinh hoàng đến hai con ngươi sắp rớt ra ngoài luôn, đây là nhiệm vụ mà một hệ thống gương mẫu có thể yêu cầu sao?
[3, 2,...] Thời gian đếm ngược trong não tôi giống như một quả bom hẹn giờ, nội tâm tôi lập tức kêu gào: [AAA! Tôi chọn A!]
Tôi khóc rồi, lần này khóc thật đấy.
“Tề Sóc, tôi hồ đồ đó!” Tôi mặt dày nhào vào lồng ngực cậu ấy, như con bạch tuộc mà ôm chặt cậu ấy, “Vì để thu hút sự chú ý của cậu, tôi lại dám làm ra chuyện này!”
“Trần Kiều Kiều, cậu lại bị điên cái gì thế?”
Sự gần gũi của tôi đã kịch liệt khiến cho sự khó chịu của Tề Sóc dâng lên. Cậu ấy giống như đang đấu tranh để thoát khỏi tôi, nhưng vừa bị tẩn một trận nên làm gì còn sức lực.
Tôi sụt sịt nước mũi, một tay vén tóc bên tai, “Sự việc đã đến ngày hôm nay, tôi cũng không giấu nổi nữa, Tề Sóc…”
Nhìn vào mắt Tề Sóc bằng ánh mắt dịu dàng tình cảm, nở một nụ cười ngượng ngùng thiếu tự nhiên, giả bộ làm cô gái nhỏ õng ẹo mà nói: “I, Ai lo vờ yiu.”
Tề Sóc dường như không dám tin vào “lời bẩn thỉu” mà mình vừa nghe thấy. Biểu cảm của cậu ấy khó coi y như con chuột sống trong rãnh mương hôi hám vậy.
Tôi nở một nụ cười khô khốc, cố nhịn lại cảm giác muốn dùng chân chọc ra cái lỗ để chui.
Ding —------
Nhiệm vụ hoàn thành, điểm tích lũy cộng 1.
Haha, hệ thống chó, có ngày tôi sẽ tẩn ch.ết nó!
…
“Tiểu thư, thiếu gia, hai người như vậy là sao thế?!” Tay chú Dư xách túi đựng vịt quay tươi ngon bốc khói, đực mặt mà nhìn hai người chúng tôi đang đi về phía ông ấy.
Không cần nghĩ cũng biết bộ dạng Tề Sóc bây giờ thảm thương thế nào. Còn tôi, vì không để bố mẹ phát hiện ra manh mối, cho nên trước khi rời khỏi con hẻm đã dùng tro, quệt hai phát lên mặt, khiến cho cái màn mỹ nhân cứu anh hùng này được đến nơi đến chốn.
Tôi kể cách mình đã cứu Tề Sóc ra từ tay năm tên côn đồ một cách sống động, vô cùng thuận lợi lừa được chú Dư.
Tần Sóc nghe xong thì cười lạnh một cái, giọng điệu đầy vẻ trào phúng.
Tôi không hề lo lắng cậu ấy sẽ vạch trần lời nói dối của tôi, bởi vì chuyện diễn kịch trước bố mẹ đã là sự hiểu ngầm giữa cậu ấy và nguyên chủ rồi.
Vì phận ăn nhờ ở đậu, thường ngày Tề Sóc luôn cực kỳ khiêm nhường. Cậu ấy không hy vọng vì quan hệ giữa mình và Trần Kiều Kiều mà dẫn đến phiền phức cho nhà họ Trần.
Vì vậy, bất kể thái độ của Trần Kiều Kiều có tồi tệ thế nào, cậu ấy vẫn sẽ không nói ra.
Tề Sóc quá là thảm. Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy một cái, trong lòng thầm lên tiếng chửi mắng một câu.
2.
Giờ ăn tối, ba Trần đập mạnh xuống bàn, nói phải báo cảnh sát để tìm ra năm tên côn đồ. Tôi bị dọa sợ đến nỗi sắp chôn mặt xuống đáy bát, không dám động đậy chút nào.
Không biết có phải bản thân nhầm lẫn không, mà dường như tôi liếc thấy trong ánh mắt Tề Sóc ẩn chứa nụ cười mờ ám.
Ngoài trường học có mấy con hẻm, ba Trần muốn tìm mấy tên côn đồ kia thì không dễ.
Tôi hoang mang muốn chớt, nếu để ông ấy biết mấy người kia là do tôi sai khiến, ông ấy chắc chắn mắng chớt tôi.
Ngồi ăn bữa cơm mà tôi ruột gan rối bời, blablah hai câu xong thì tôi liền chuồn.
Cốc cốc.
Hồi lâu sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Tôi cẩn thận từng li từng tí mà mở hé cửa ra, không ngờ lại thấy Tề Sóc với nụ cười trong veo nhìn vào tôi. “Em gái tốt của tôi, chạy vội như vậy, vở bài tập cũng quên lấy rồi.”
Dứt lời, cậu ấy dúi cặp sách cho tôi, sau đó nhàn nhã dựa vào bên cửa mà nhìn tôi.
Tôi biết cậu ấy đang cười cái gì, chẳng qua thấy chuyện xấu tôi làm sắp bị lộ, cậu ấy muốn cười trên nỗi đau của người khác mà thôi.
Tôi nở một nụ cười nhạt như nước ốc, nhếch nhếch hai bên miệng mà nói: “Hơ hơ, anh Tề Sóc thật cho đáo.”
Cậu ấy sẽ không vạch trần mấy trò mèo của tôi, nhưng ba Trần mà muốn điều tra, cậu ấy sẽ là người đầu tiên giơ tay tán thành. Chỉ đáng tiếc, Tề Sóc sẽ phải hụt hẫng rồi.
Năm phút trước tôi đã tiêu một điểm tích được để xử lý sạch camera trong con hẻm kia rồi. Bên cạnh trường có nhiều côn đồ như vậy, nếu không có camera thì ba Trần muốn điều tra cũng khó quá rồi.
Nguy cơ nhỏ tạm thời được giải quyết, nhưng mạng nhỏ của tôi sau này khó giữ được rồi.
Tẩy trắng?
Tôi lắc lắc đầu. Trong lòng Tề Sóc, có lẽ tôi đã đen như lọ mực rồi.
Lấy lòng cậu ấy hay là chuồn đi, trong lòng tôi đang cân nhắc. Nhưng còn chưa đợi tôi suy nghĩ rõ ràng, tiếng chuông đã vang lên trong lớp.
“Kiều Kiều, cậu có đi đến trận đấu bóng rổ chốc nữa không?” Bạn cùng bàn Triệu Thiến với khuôn mặt baby đang cười híp mắt nói chuyện với tôi.
Trận đấu bóng rổ?
Tôi nghĩ nghĩ, Tề Sóc hình như cũng sẽ tham gia trận đấu.
“Đi!” Tôi gật đầu. Giữa hai phương án, tôi lựa chọn phương án đầu tiên - lấy lòng.
Còn ai có thể hiểu Tề Sóc bằng người mẹ tạo nên cậu ấy như tôi. Cậu ấy là một nam chính, tôi có thể chạy đi đâu được, có chạy được thì cũng không phải sẽ mất cả gia sản lớn của nhà họ Trần hay sao?
“Vậy cậu vẫn muốn đưa nước cho Khâu Vân Nhiên sao?” Triệu Thiến do dự một lát, sau đó ngập ngừng nói với tôi, “Cậu ta không có mắt như vậy, cậu đừng đưa nước cho cậu ta nữa.”
Khâu Vân Nhiên?
Tôi nhíu nhíu mày, ai vậy?
Có lẽ là người qua đường A nào đó ha. Tôi không đặt người này vào trong đầu, chỉ tùy tiện đáp: “Được.”
Sân bóng vô cùng náo nhiệt, nhóm con gái cực kỳ hứng thú mà thảo luận xem bạn nam nào đẹp trai, bạn nam nào lại ném trúng vào rổ.
Tôi nheo nheo mắt, thầm giơ ngón cái trong lòng và cảm thán mắt họ thật tốt, chứ tôi là tôi chẳng nhận ra ai với ai cả.
Tôi ngáp một cái rồi lim dim ngủ, trước khi nhắm mắt còn vỗ vỗ vào vai Triệu Thiến, bảo cô ấy đến khi kết thúc trận đầu thì nhớ gọi tôi.
Thấy cô ấy gật đầu đáp lại, tôi liền tựa vào cô ấy mà ngủ một giấc, còn mơ thấy một giấc mơ. Nhưng nội dung của giấc mơ này lại không được vui vẻ cho lắm.
Tôi mơ thấy tương lai, Tề Sóc nhốt tôi vào một căn phòng nhỏ tối om, mà tôi đầu tóc rối bù như một người ăn xin điên khùng, vô cùng thê thảm.
Cầm tù phi pháp đó!
Tối đúng là hồ đồ! Sao lại viết ra thể loại tiểu thuyết này chứ?
Lúc sau, tôi tỉnh lại bởi sự huyên náo xung quanh và tiếng gọi của Triệu Thiến.
Mơ mơ hồ hồ, tôi thấy một nam sinh một mét tám đứng trước mặt mình. Tiếng líu ra líu ríu bốn bề khiến cho tôi không nghe thấy một chữ gì. Tôi nheo nheo mắt và lau nước miếng bên khóe miệng, “Anh đẹp trai, anh là ai vậy?”
Mắt thường cũng thấy sắc mặt người đó trầm xuống, thậm chí là khuôn mặt còn hơi méo mó, ngữ khi thì châm chọc khó nghe: “Trần Kiều Kiều, cậu lại chơi cái trò gì thế?”
Nghe thấy lời thoại quen thuộc này, tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên giây tiếp theo, cậu ta “chậc” một tiếng, ánh mắt khinh miệt, nói với giọng điệu quái gở: “Tôi nói cho cậu biết, lạt mềm buộc chặt cũng vô dụng.”
“Đừng phí tâm tư nữa, tôi chỉ thích Lâm Vi, tôi sẽ không uống nước cậu đưa, cũng sẽ không thích cậu đâu.”
Tiếng nghị luận líu ra líu ríu xung quanh, cuối cùng tôi cũng nghe thấy rồi. Từng người từng người đều đang cười nhạo tôi.
“Ai quan tâm cậu chứ.” Tôi “chậc” một tiếng, đại để cũng đoán ra cậu ta là ai, “Còn nữa, ai nói rằng tôi đưa nước cho cậu vậy? Cậu nghĩ cậu có mặt mũi lắm sao?”
Rầm.
Tiếng líu ra líu ríu xung quanh chợt im lặng một cách quỷ dị. Đại khác là bọn họ không ngờ rằng, có một ngày cái con nhỏ simp chúa như Trần Kiều Kiều sẽ nói lời như vậy với Khâu Vân Nhiên.
Sắc mặt Khâu Vân Nhiên xanh xám: “Cậu, cậu nói cái gì?”
Chỉ là một người qua đường nhỏ bé, tôi còn chẳng thèm để ý đến cậu ta. Phủi phủi mông xong, tôi kéo Triệu Thiến đứng dậy, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng hình của Tề Sóc trong dòng người.
“Tề Sóc!” Tôi mỉm cười vẫy tay gọi.
Cũng thật kỳ lạ, nhiều người như vậy mà chỉ nhìn một cái tôi đã trông thấy cậu ấy. Chắc đây là do hào quang chỉ thuộc về nam chính nhỉ.
Tôi kéo Triệu Thiến chạy về phía Tề Sóc, chỉ sợ vì muốn làm tôi mất mặt trước nơi đông người mà cậu ấy ngó lơ tôi rồi chạy đi.
Tề Sóc dường như lại không ngờ tôi sẽ gọi cậu ấy, càng không ngờ tại sân bóng, tôi sẽ tươi cười mà đưa nước cho cậu ấy. Trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên sự bối rối và bất ngờ rất rõ ràng.
“Đừng uống của người khác, uống của tôi!” Nhân lúc cậu ấy đang sững sờ, tôi đổi chai nước trong tay của cậu ấy đi.
Tề Sóc không nói gì mà đưa mắt quan sát trên dưới chai nước. Cậu ấy như vậy, đại khái là hoài nghi liệu tôi có nhổ nước bọt vào chai hay không.
Tôi thật sự bất lực, bèn giải thích: “Không có độc.”
Dưới ánh mắt chân thật của tôi, Tề Sóc đành phải uống chai nước tối đưa.
Ding —----
Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên trong não tôi, tôi thầm than một câu: Xong rồi!
[Vì thúc đẩy tình tiết phát triển, xin ký chủ lập tức kích hoạt đối thoại dưới đây.]
[A: Anh ơi, uống nước của em thì anh trở thành người của em rồi đó! (bổ sung: phát ra âm thanh cười hahahaha)]
[B: Anh ơi, quần lót của anh màu gì? Cho em xem xem.]
Tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể dìm chớt cái gọi là hệ thống này.
Xin hỏi cái thể loại tình tiết gì mà cần kích hoạt cái kiểu lời thoại này chứ?
Tôi là tác giả mà sao lại không biết hả?