Xuyên Thành Nữ Phụ Bắt Nạt Nam Chính

Chương 2



3.

Cái hệ thống này muốn ép tôi làm lưu manh hả?

Dùng chân cũng đoán ra mai sau sẽ còn không ít cái nhiệm vụ cức chó thế này nữa.

Thích chơi trò lưu manh phải không? Thích nói mấy lời đen tối đúng không?

Tôi biết, Tôi cực kỳ biết mấy trò này đấy!

Một cơn thịnh nộ xông thẳng lên não, mặt tôi tươi cười mà đưa ra một câu trả lời trong lòng.

Tôi dịu dàng nhìn Tề Sóc, sau đó nói một câu chẳng hề liên quan đến sự dịu dàng này: “Anh à, nước này của em anh không uống miễn phí được đâu ~”

Cơ thể Tề Sóc khựng lại, động tác uống nước cũng đã ngừng. Cậu ấy cau mày nhìn tôi: “Cậu lại muốn làm cái gì?”

Giọng điệu cậu ấy hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng với tôi mà nói thì chẳng hề quan trọng. Tôi chớp chớp mắt, không chút mặt mũi mà mỉm cười: “Cũng không có gì, chỉ hỏi anh một chuyện thôi.”

“Anh Tề Sóc, quần lót anh màu gì? Cho em xem xem.” Tôi khoác lên phong thái của nữ lưu manh một cách triệt để. Nhân lúc Tề Sóc kinh ngạc choáng váng, hai tay tôi cầm lưng quần cậu ấy, làm ra động tác sắp kéo quần xuống.

Quần thể dục dễ kéo hơn quần tây nhiều.

Bên tai tôi là tiếng gầm lên của Tề Sóc: “Cậu điên rồi sao!”

Tôi hít một hơi lạnh, rút tay lại rồi xoa xoa tai. May quá, may mà chưa bị điếc.

“Hét gì mà hét.” Tôi muốn trừng mắt nhìn Tề Sóc, nhưng khi thấy bộ mặt vừa ngượng vừa giận của cậu ấy thì lại muốn trêu chọc.

Giọng điệu hơi cao lên, tôi cười hihi, “Màu đen à, khá sexy đấy ~”

“Trùng hợp, hôm nay em cũng mặc màu này, chúng ta có duyên đó!”

“Trời ạ! Trần Kiều Kiều thật là quá bạo!”

“Hahahaha, không biết ngại ngùng mà nói với Tề Sóc như vậy, e rằng từ trước đến giờ cậu ấy là người duy nhất đó.”

“Tôi phục thật rồi!”

“Không nhận ra nha, Trần Kiều Kiều thật sự thay lòng đổi dạ, thảo nào lại không nể mặt Khâu Vân Nhiên trước mặt bao người như thế.”

“Chao ôi, phải nói là Tề Sóc đẹp trai hơn Khâu Vân Nhiên nhiều đó!”

“Không phải Trần Kiều Kiều và Tề Sóc vẫn luôn ở cùng nhau sao, sao bây giờ mới để ý cậu ta thế?”

Hành động vĩ đại của tôi (định kéo Tề Sóc) đã trở thành chuyện nóng hổi tại sân bóng rổ. So với sự kinh ngạc của người khác, tôi lại bình thành như không.

Từ đầu đến chân Tề Sóc đỏ bừng, không khác gì như con tôm bị luộc.

“Ồ, đoán đúng thật luôn.” Tôi kinh ngạc lên tiếng, Động tác vừa nãy của Tề Sóc nhanh như vậy, tôi làm sao mà nhìn cái gì được.

Tôi quả đúng là mẹ cưng của Tề Sóc mà, đoán màu mà tôi cũng đoán chuẩn nữa.

“Cậu… Cậu!” Nhìn tôi không biết ngại là gì, Tề Sóc ấp a ấp úng nửa này cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh, giống y như chú nai nhỏ sợ hãi vậy.

Tôi chẳng áy náy tẹo nào, thậm chí lại còn cảm thấy kích động hơn. Khỏi phải nói, bộ dạng của Tề Sóc bây giờ trông thuận mắt hơn thường ngày nhiều.

Tôi cảm thấy thú vị, thế là tươi cười vỗ vỗ vai cậu ấy, “Aiyo, tôi chẳng nhìn thấy gì cả, đừng khóc đừng khóc, cậu vẫn bảo vệ được nam đức đó chàng trai tốt à!”

Tề Sóc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi. Lớn đến như vậy rồi, cậu ấy chưa từng mất mặt trước nhiều người như vậy đâu.

“Trần! Kiều! Kiều!”

Trong lòng tôi cười đến sắp lộn ruột, ngoài mặt thì vẫn giả vờ rộng lượng vô tư, “Nếu cậu phiền lòng và muốn tôi chịu trách nhiệm thì cũng được. Tôi chịu ấm ức chút, không sao đâu.”

Tôi cười đến đau cả bụng, nhưng cười rồi cười, tim tôi cứng lại, sau đó không cười nổi nữa. Âm thanh máy móc cao vút vang lên trong não tôi: [Độ hảo cảm của Tề Sóc, -900.]

Âm thanh này tựa như vang vọng trong não tôi rất lâu. Tôi giống như bức tượng mà đứng yên tại chỗ, thẳng tới khi Tề Sóc thẹn quá hóa giận rời đi trước mắt tôi.

Nhìn bóng lưng cùng với đôi tai đỏ ửng dưới ánh nắng chiều của cậu ấy, tôi đột nhiên ý thức được… Tôi cần đến lấy lòng Tề Sóc để giữ mạng cơ mà…

Từ tìm được chết, xong rồi, tôi thật sự xong rồi.

“Tiểu Thiến à, giả dụ, tớ nói là giả dụ. Nếu cậu là Tề Sóc, tớ phải làm gì mới khiến cậu tha thứ cho tớ?”

Triệu Thiến cảm thông mà nhìn tôi, từng câu từng chữ nói: “Bưng trà rót nước, làm trâu làm ngựa.”

Nghe vậy mặt tôi liền tươi tỉnh, kết quả cô ấy lại ngừng lại, bổ sung thêm: “Cậu ấy cũng không tha thứ cho cậu đâu.”

Nước mắt tôi rơi đầy mặt, biết vậy ban đầu đã chẳng làm như thế. Tôi ba chân bốn cẳng đuổi theo Tề Sóc. “Tề Sóc, tôi sai rồi, tôi bưng trà rót nước, làm trâu làm ngựa cho cậu được không?”

“Ê, cậu đợi tôi với Tề Sóc!”

4.

“Không phải chỉ kéo quần của cậu thôi sao, nếu mà không được, cậu kéo lại tôi đi.”

Phát giác ra bước chân của Tề Sóc đã chậm lại, trong lòng tôi vui mừng, nghĩ rằng cậu ấy đã mềm lòng nguôi giận rồi. Ai ngờ giây tiếp theo, tôi liền nhìn thấy một chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt của Tề Sóc.

Cửa xe hạ xuống từng chút một, tôi nhìn thấy khuôn mặt xanh xám của ba Trần, “Trần Kiều Kiều, con lại bắt nạt Tề Sóc!?”

Tề Sóc ngồi vào ghế sau, dáng ngồi ngoan ngoãn, hơi hơi cúi đầu. Mái tóc trên trán xe đi cảm xúc trong mắt cậu ấy, trông cậu ấy có vẻ sầu thảm. Nhưng tôi biết rằng, nhất định cậu ấy đang cười.

Cái tên tim đen này, tôi âm thầm cắn răng, sau đó ngồi vào ghế sau. Kéo giãn khóa miệng, tôi nở ra một nụ cười lấy lòng, “Bố, không có, tụi con chỉ đang chơi đùa thôi ~”

Cùi chỏ chọc chọc vào Tề Sóc, “Tề Sóc, cậu nói xem có đúng không?”

Cậu ấy cứ như bị động tác của tôi dọa cho giật mình, mắt mở to ra, miệng mở rồi lại đóng, ngập ngừng nói: “À, vâng.”

“Chú Trần, chú đừng hiểu lầm. Kiều Kiều… trước giờ chưa từng bắt nạt cháu…”

Càng nói càng toang.

Tôi mắt chữ A mồm chữ O, nhìn vào khuôn mặt vô tội của cậu ấy, hận không thể xé toang cái miệng kia.

Cuộc sống có lẽ thăng trầm như thế này…

Giây tiếp theo, lời nói mà ba Trần thốt ra còn khó chịu hơn cả gi.ết chớt tui.

“Đã lớp 12 rồi, Kiều Kiều, học theo Tiểu Sóc đi, đừng suốt ngày chơi bời nữa.”

“Bố đã bàn xong với Tiểu Sóc rồi, từ hôm nay trở đi, thằng bé sẽ phụ đạo cho con.”

“Con phải cảm ơn Tiểu Sóc, hiểu chưa?”

Hai mắt tôi tối sầm, khó khăn lắm mới được xuyên sách, xuyên thành nữ phụ độc ác thì thôi đi, lại còn ép tôi phải thi cử một lần nữa?

Đầu psc vù vù, tôi phải tiêu hóa một lúc lâu mới tiếp thu được hết lời nói của ba Trần. Xác nhận rằng không phải nằm mơ, trái tim tôi liền tan vỡ rồi.

Chẳng trách hôm nay không phải chú Dư đón, ba Trần đặc biệt đến đây một chuyến là để bắt tôi học hành!

“Tôi, tôi thật sự cảm ơn cậu đó Tề Sóc.”

Tề Sóc như không nhìn thấy tôi đang nghiến răng nghiến lợi, cậu ấy mặt người dạ thú mà cười cười với tôi, “Kiều Kiều khách khí rồi.”

…..

Theo như ngày trước mà nói, dù là cuối tuần Tề Sóc cũng sẽ không rời nhà, Thay vào đó, cậu ấy ở trong phòng mà như máy móc, làm hết bài thi này lại đến bài thi khác. Nhưng hôm nay, tôi không hề thấy bóng dáng Tề Sóc ở trong phòng.

Liếc mắt nhìn cuốn lịch trên tường, tôi đột nhiên nhớ ra gì đó.

Bên ngoài mưa ào ào, tôi tiện tay lấy chiếc ô rồi đi ra ngoài.

Với thời tiết thế này nên nghĩa trang không có người nào, cho nên tôi đã nhanh chóng tìm được hình bóng của Tề Sóc.

Thân hình thiếu niên hơi gầy mỏng, chiếc áo trắng bị nước mưa làm ướt dán lên trên da thịt. Cậu ấy đứng quay lưng về phía tôi, trước mặt cậu ấy chính là bia mộ.

Tôi không nhìn thấy mặt cậu ấy, nhưng lại cảm giác được cậu ấy đang cô đơn hiu quạnh.

“Tề Sóc.”

Lông mi của thiếu niên run run, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tôi đưa ô lại gần cậu ấy, che nước mưa rơi xuống.

Không biết có phải tôi lầm tưởng không, mà khi lại gần, tôi nghe thấy Tề Sóc nhắc đến tên của mình.

Tề Sóc chỉ nhìn tôi một cái rồi thu ánh mắt lại, tầm nhìn một lần nữa hướng về cái tên được khắc trên bia mộ. Cậu ấy lặng lẽ nhìn nó, không nói một lời nào.

Trên bia mộ, là tên của bố mẹ cậu ấy.

Vành mắt Tề Sóc đã hơi đỏ, nước mưa vừa làm ướt đẫm khuôn mặt cậu ấy. Tôi không phân biệt được lúc này, những giọt nước kia là nước mưa hay nước mắt.

Không biết qua bao lâu, chàng thiếu niên đã cử động. “Đi thôi.”

Giọng nói cậu ấy hơi khàn, khiến cho trái tim tôi thắt lại.

Tôi gật gật đầu, cầm ô đi theo cậu ấy. Đại để là cậu ấy không muốn cùng tôi đi chung một chiếc ô, thế nên bước chân có hơi nhanh. Tôi có thể nhận ra cậu ấy muốn thoát khỏi tôi. Nhưng trong lòng tôi lại xúc động mãnh liệt, tôi không muốn cậu ấy như thế.

Vì thế tôi bước nhanh theo cậu ấy. Bước chân của cậu ấy rất dài, tôi có hơi kiệt sức, vì muốn đuổi theo cậu ấy nên chỉ có thể bước nhanh hơn.

Nhưng mà tôi quên mất, tôi đi vội vàng, trên chân đang đeo một đôi dép lê.

Sau cơn mưa, nghĩa trang rất trơn, tôi lại đi rất nhanh, chân bị trẹo một cái, tôi giật mình hét lên: “A—-----”

Sự đau đớn trong dự liệu không xuất hiện, Tề Sóc đã kịp thời kéo nắm tay của tôi, kéo tôi đến bên người cậu ấy.

Rõ ràng đi nhanh như vậy, thế mà lại có thể kịp thời kéo được tôi, điều này khiến tôi hơi kinh ngạc.

Tề Sóc rũ mắt nhìn vào chân của tôi, thờ dài một cái: “Lên đi.”

Cậu ấy ngồi xổm trước mặt tôi, đầu óc tôi trống rỗng. Sự chậm chạp của tôi khiến cho cậu ấy có chút bất lực, “Nếu không muốn té ngã thì leo lên.”

Tôi “Ồ” một tiếng, leo lên lưng cậu ấy.

Ngăn cách bởi lớp áo mỏng manh, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tề Sóc, trái tim vô cớ đập nhanh và mạnh.

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn.”

Cậu ấy và tôi đồng thời lên tiếng, sau đó lại đồng thời sững người.

“Sao cậu lại biết tôi ở đây?” Tề Sóc là người đầu tiên mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ.

“Tôi xem ngày tháng nên đoán được.” Tôi nằm sấp trên lưng cậu ấy mà nói nhỏ.

Tề Sóc trầm mặc rất lâu, đại khái là không ngờ tôi có thể nhớ được ngày này.

“Tề Sóc.” Tôi nhẹ nhàng gọi tên của cậu ấy, “Chúc mừng sinh nhật.”

Có lẽ vì lúc này tôi đang nằm trên lưng cậu ấy, vậy nên mỗi sự cử động của cậu ấy tôi đều cảm nhận được.

Lưng của chàng thiếu niên rộng lớn hơn tôi tưởng tượng. Cậu ấy hơi cứng người lại, giống như trào phúng mà cười mỉa một tiếng: “Nhưng tôi ghét cái ngày này.”

Bố mẹ Tề Sóc đã qua đời vào ngày sinh nhật cậu ấy. Từ đó về sau, Tề Sóc không còn trải qua cái gọi là “sinh nhật” nữa.

Ma xui quỷ khiến mà, cánh tay đang vòng trên cổ Tề Sóc của tôi khẽ cử động, ôm cổ cậu ấy chặt hơn một chút. “Nhưng họ cũng muốn nói câu này với cậu, họ cũng muốn tổ chức sinh nhật cho cậu.”

Lúc này, tôi không thể thấy biểu cảm trên khuôn mặt chàng thiếu nhiên. Nhưng tôi cảm nhận được rõ rệt rằng, có giọt nước ấm xuôi theo khuôn mặt cậu ấy mà rơi lên mu bàn tay tôi.

Tề Sóc khóc rồi.

Trái tim như bị lấp kín khiến cho tôi hoang mang, trái tim tôi giờ đây cảm thấy nặng trĩu.

Nước mưa tí tách tí tách, tôi lại nói một lần nữa: “Tề Sóc, chúc mừng sinh nhật.”

Tuy miệng cậu ấy nói rằng không thích ngày này, thế nhưng tôi biết rằng thật ra vào ngày này mỗi năm, cậu ấy vẫn luôn muốn có người kề cạnh