Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

Chương 37:




Khuyết Dĩ Ngưng nhắn tin xong, một hồi sau thì nhận tin.
Cố Sơn Tuyết cũng nói không bận lắm, đang còn xử lý.
Khuyết Dĩ Ngưng gửi sictker mèo đáng yêu cho cô, nói ngủ ngon với cô.
Nhắn tin xong, Khuyết Dĩ Ngưng mang dép vào phòng tắm, vừa rồi đột nhiên nàng thấy khó chịu, vì đau đột ngột nên ra một thân mồ hôi, liền vào tắm lại lần nữa, nàng nằm trên giường lớn.
Khuyết Dĩ Ngưng nhắm mắt lại định ngủ, nhưng nằm một hồi không buồn ngủ, liền mở mắt.
Nàng không biết phương hướng mình tìm có đúng không? hai lần Phó Văn Tĩnh gặp chuyện không may, không biết là có người thù nam chính là hắn hay là có người muốn ra tay giúp nguyên chủ.
Khuyết Dĩ Ngưng kết nối tình huống trong đầu một lần, ngồi trên giường, lấy di động ra, bắt đầu tìm hiểu tư liệu.
Qua một đêm, 10h sáng Khuyết Dĩ Ngưng có cuộc gọi đến, khi đó nàng còn nằm trên giường tình nhân trong khách sạn ngủ.
Nghe chuông di động, Khuyết Dĩ Ngưng cầm di động lên, thấy màn hình hiển thị tên Trần thúc, Khuyết Dĩ Ngưng liền tắt di động, ném qua một bên.
Đối phương không gọi lại, chân mãy Khuyết Dĩ Ngưng cũng giãn ra, lần hai ngủ tiếp.
Gần 6h sáng nàng mới tra xong tư liệu, ai ngủ được 4 tiếng mà bị đánh thức cũng sẽ khó chịu.
Cho nên mệt thì ngủ đến 1h chiều, Khuyết Dĩ Ngưng mới ngáp một cái ngồi dậy.
Khi nhìn mặt mũi trong gương tiều tụy, Khuyết Dĩ Ngưng tự thề với chính mình nếu không có chuyện quan trọng thì sẽ không ngủ muộn nữa, vì ngủ muộn sẽ bị xấu bị béo phì, nàng không chấp nhận được điều này.
Trang điểm xong, Khuyết Dĩ Ngưng mặc quần áo vào, đeo túi gọi Chương Thi Vũ đến đón nàng.
Lên xe ngồi, Chương Thi Vũ liền báo cáo công việc.
Khuyết Dĩ Ngưng vừa thoa son vừa nghe, bặm môi cho son được đều, nàng thấy ok rồi thì soi gương cong môi một cái, sau đó đáp lời Chương Thi Vũ.
Chương Thi Vũ báo cáo công việc xong, bắt đầu nói chuyện liên quan đến công ty.
Chương Thi Vũ nói giỡn nhắc đến: "hôm nay Giải Ngạn Hoài khen tên mắt kính tròn kia với tôi, nói là năng lực làm việc của hắn rất tốt."
Tuy bắt đầu với biệt hiệu không tốt, nhưng thực sự rất dễ nhớ, Khuyết Dĩ Ngưng đột nhiên nhớ đến nam nhân hôm đó đi phỏng vấn trời mùa đông lạnh nhưng lại căng thẳng đến đổ mồ hôi, nhìn bộ dạng cũng khôi hài.
Khuyết Dĩ Ngưng: "vậy thì tốt rồi."
Chương Thi Vũ: "phải rồi, còn có một việc, sếp ở lầu dưới hôm nay mua cà phê đãi công ty chúng ta, sếp à, đó là bạn của cô hả?"
"Không chỉ là bạn thôi đâu, đó là người tôi theo đuổi."
Khuyết Dĩ Ngưng cúi đầu xem di động, trực tiếp nói ra.
Chương Thi Vũ là trợ lý riêng của cô, sau này sẽ lên kế hoạc giúp nàng không ít chuyện, không bằng nói sớm để đối phương chuẩn bị cho tốt.
Chương Thi Vũ có chút bất ngờ, xém chút thắng gấp, nhưng may là không làm gì thất thố, nàng giữ vững tay lái, trong đầu suy chuyển nhanh chóng, nghĩ cách trả lời nhanh nhất để lấy lòng sếp.
Chương Thi Vũ: "ánh mắt sếp tốt thật a, vị tiểu thư kia rất hợp với sếp đó."
Khuyết Dĩ Ngưng thiêu mi, rất dẻo miệng.
"Cô thử việc cũng kết thúc rồi, về công ty đóng dấu hợp đồng mới đi, tôi tăng lương cho cô."
Chương Thi Vũ nhịn không được cười: "cám ơn sếp!"
Nàng không quan tâm tính hướng của sếp làm gì, ngược lại là nàng đi làm nên không cần quan tâm quá nhiều, sếp thích ai thì kệ, nếu sếp nói thích nàng, nàng cũng sẽ thử xem sao.
"Tối nay đặt nhà hàng giúp tôi, rồi chọn giúp tôi một món quà sinh nhật, giao cho một người không thân thiết."
Hôm nay Trần thúc gọi đến cũng là vì chuyện này, nhưng nàng không nghe điện, hắn liền nhắn qua, nói Chu tiểu thư đưa thiếp mời.
Sinh nhật Chu Nguyệt Di thì phải đến, còn phải tặng quà, nhưng quà này Khuyết Dĩ Ngưng sẽ không chọn.
Chương Thi Vũ gật đầu: "ok sếp, nhớ rồi."
Sắp xếp xong mọi chuyện, Khuyết Dĩ Ngưng đến công ty, tiếp tục cuộc họp nghiên cứu.
Quy mô công ty đã hình thành được một chỗ nhỏ, họa sĩ công ty không nhiều, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không lo chuyện này, ở ngoài còn nhiều văn phòng họa sĩ, mướn ở ngoài không thành vấn đề.
Tất bật một hồi thì đến trưa, rồi đến 6h tối, đó là thời gian Khuyết Dĩ Ngưng gặp Cố Sơn Tuyết.
Vừa gặp lại, Khuyết Dĩ Ngưng liền lạnh mặt.
"Cô bị sao vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng đưa tay, do dự chạm nhẹ vào gò má Cố Sơn Tuyết.
Má trái Cố Sơn Tuyết có một đường xước rướm máu đã khô, vì có tóc che nên không thấy được, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng là người tinh mắt, chỉ nhìn lướt qua Cố Sơn Tuyết thì nàng đã phát hiện ra.
Cố Sơn Tuyết không ngờ mình che rồi vẫn bị nhìn thấy, theo bản năng chạm một cái, nói không có việc gì.
"Có ai khi dễ cô hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng tức giận, hôm qua người còn đang yên lành, hôm nay lại bị thương, mà còn ở trên mặt nữa.
Khuôn mặt chính là sinh mạng thứ hai a!
Cố Sơn Tuyết thấy nàng trừng hai mắt, bộ dạng buồn cười, cô lắc đầu, bị Khuyết Dĩ Ngưng nắm tay kéo đi.
Khuyết Dĩ Ngưng dục cô: "mau nói tôi biết, có phải Cố Thiến Thiến làm không?"
Tuy Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy Cố Thiến Thiến không có bản lãnh đó, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết Cố Sơn Tuyết có thêm kẻ thù nào nữa không.
Theo lý mà nói, Cố Sơn Tuyết là nữ chính, dĩ nhiên là có nhiều rồi.
Ah, nói vậy đối đầu theo như trong sách lớn nhất là nàng rồi, nhưng mà nàng tuyệt đối không thể làm chuyện đó được nữa.
Xem ra một con bướm cũng có thể mang đến một cơn bão.
Cố Sơn Tuyết gật đầu, nhớ đến chuyện đã xảy ra hôm nay, trong mắt chợt lóe lên lo lắng.
Khuyết Dĩ Ngưng: "thật sự là cô ta sao?"
Nàng mắng thầm một tiếng trong lòng đúng là muốn bị đánh mà, trong lòng tính kế làm sao khi dễ đáp lại.
Khuyết Dĩ Ngưng không cũng không phải dạng vừa đâu, nếu chọc nàng thì giống như đâm vào mắt nàng vậy, ai kêu nàng sinh ra bị khi dễ thì sẽ có thù tất báo chứ?
Nếu ai động đến người của nàng, nàng nhất định cho đối phương đẹp mặt, cho dù đánh không lại thì cũng phải đè da lưng xé một miếng thịt xuống, phải cho hắn không có được gì tốt.
Khuyết Dĩ Ngưng: "sau này tôi sẽ cho cô ta đẹp mặt."
Cố Sơn Tuyết thấy nàng có vẻ tức giận, nhịn không được muốn làm động tác của mình, đưa tay lên xoa đầu Khuyết Dĩ Ngưng.
Cô cao hơn Khuyết Dĩ Ngưng một chút, động tác làm cũng khá là ung dung.
Cố Sơn Tuyết: "không cần, hiện tại cô ta đang phải trả giá lớn cho hành động của cô ta rồi." . ngôn tình ngược
Trò vặt của Cố Thiến Thiến cô cũng không quan tâm làm gì, nhưng chiếc nhẫn trên tay đối phương đeo có dấu gì đó, cho dù cô biết và đã tránh được nhưng vẫn bị xước một vết.
Khuyết Dĩ Ngưng: "cô có đánh lại không?"
Cố Sơn Tuyết sững sờ, lắc đầu.
Trước giờ cô không đánh nhau, nhưng qua lần nà có thể siết chặt tự do và sinh hoạt của đối phương, cái này không khác gì đang nắm họng đối phương, có thể trực tiếp đánh trả khiến cho Cố Thiến Thiến càng thêm đau khổ.
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ, nhưng nụ cười không hề có nhiệt độ: "cô ta trả giá như vậy còn chưa đủ đâu."
Nàng lộ ra bộ dạng ngang ngược phách lối, ngược lại cảm giác giống như lời đồn.
Nhưng Cố Sơn Tuyết lại cảm thấy vô cùng thú vị khả ái, lúc ăn cơm tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Gần cuối bữa ăn, Cố Sơn Tuyết lơ đãng nhắc đến một chuyện.
"Nghe nói, tối ngày mối, 7h tối có tiệc mừng sinh nhật Chu tiểu thư của Chu gia."
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu: "phải, đúng là có tiệc, cô cũng có thiếp mời hả?"
Không thể a, Chu Nguyệt Di không liên quan đến Cố Sơn Tuyết mà.
Cố Sơn Tuyết lắc đầu: "chỉ nghe nói thôi, cô có đi không?"
Khuyết Dĩ Ngưng định gật đầu, nhưng lại cảm thấy không ổn, cảm giác Cố Sơn Tuyết có ý khác.
Khuyết Dĩ Ngưng khẽ nói: "cô không muốn tôi đi hả?"
Cố Sơn Tuyết hạ nĩa xuống, biểu tình tự nhiên: "hôm đó định mời cô đi nghe nhạc, nếu thời gian không có thì không thể làm gì khác phải hẹn lần sau rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng vội khẳng định: "không cần đổi ngày khác đâu, cứ chọn ngày đó đi."
Nàng có thể tìm thời gian khác gặp Phó Văn Tĩnh, không nhất thiết phải đến sinh nhật của Chu Nguyệt Di, nhưng có Cố Sơn Tuyết thì phải đặc biệt, tuyệt đối không thể đổi ngày khác được.
Trong mắt Cố Sơn Tuyết dao động, nở nụ cười, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu: "vậy hôm đó gặp nhé."
Cố đem tâm tư thu liễm, biểu tình nhu hòa thả lỏng.
Cô nghe nói Phó Văn Tĩnh cũng sẽ đi.
Vì lòng chiếu cố bạn bè, cô không muốn để Khuyết Dĩ Ngưng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.