Tiêu Dư An là một tổng tài
Đại khái là bởi vì nguyên nhân ông nội và cha hắn đều là tổng tài bá đạo, cho nên gia tộc hắn đều muốn đào tạo hắn thành một người tổng tài bá đạo.
Một người tổng tài bá đạo, cần phải đẹp trai nhiều tiền, phải tà mị cuồng luyến, phải cưng chiều người yêu, phải ngược luyến tình nhân, còn phải thuộc lòng ba trăm câu tổng tài ngữ lục.
Tiếc là Tiêu Dư An chỉ làm được điều thứ nhất.
Nhưng mà không sao cả, Tiêu gia tin chắc rằng họ có thể đem Tiêu Dư An huấn luyện thành một người có thể làm cho phụ nữ động tâm, làm cho đàn ông ganh tỵ, đi tới đâu cũng có thể phát ra hormone nguy hiểm!
TỔNG! TÀI! BÁ! ĐẠO!
Tiêu gia có câu gia huấn.
Không có bất cứ việc gì mà tiền không thể giải quyết, nếu như có, thì đó là gấp đôi tiền! .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Cho nên, có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm a!!!
Nhìn xem hai câu đó có thế làm lòng người phấn khởi này, dõng dạc hùng hồn, câu gia huấn làm cho người ta nước mắt ròng ròng, mọi người chắc chắn đều có thể hiểu rằng tại sao Tiêu gia lại muốn huấn luyện Tiêu Dư An thành một người tổng tài bá đạo.
Nhưng mà Tiêu Dư An chính mình lại thấy không hiểu lắm, hắn ta cảm thấy trung khuyển nam nhân ấm áp cũng rất là tốt.
Người nhà nói, đây nhất định là bởi vì hắn chưa gặp được tình yêu đích thực.
Tình yêu đích thực của hắn, nhất định không thể là bạch phú mỹ, nhất định phải là một tiểu thị dân, tốt nhất là công nhân viên cấp thấp làm việc dưới công ty Tiêu gia, cô ấy không được quá đẹp, nhưng mà cô ấy nhất định phải “lương thiện”, nhất định phải có vòng hào quang thánh mẫu, đối với tình địch phải dùng chân tình làm cảm động, dùng đạo lý thuyết phục; tuyệt đối không được có nội tâm, đối với bạn trai phải khó từ chối, không nhịn nước mắt, đối với kẻ địch phải HOÀN! TOÀN! KHÔNG! CÓ! T M LÝ! TRẢ! THÙ! Tối nhất là thường xuyên ra đường nhặt vài chú chó, nhặt vài chú mèo về; HOÀN MỸ!
Một ngày Tiêu Dư An tan làm, thật sự đụng phải một người.
THẬT, SỰ, ĐỤNG, PHẢI.
Bởi vì cô gái ấy chạy gấp rút ở đại sảnh, đụng lên người hắn.
Cô ấy ngã len ken xuống đất, ngã tới nước mắt đầm đìa, đến cả chậu hoa trên tay cũng vỡ vụn.
Tiêu Dư An lập tức đem người đỡ lên: “Xin lỗi, cái chậu hoa này bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô.”
Nào ngờ cô cái ấy vung tay, tức giận nói: “Ai cần tiền của ngươi! Lũ nhà giàu các người thật sự nghĩ rằng tiền có thể mua được tất cả sao? Mau xin lỗi cho tôi!”
???
Nhưng mà mình đã xin lỗi rồi mà, Tiêu Dư An nghĩ trong lòng, hơn nữa là do cô đụng lên người tôi.
“Xin lỗi.” Tiêu Dư An cảm thấy có thể là cô gái này bị lảng tai, cho nên lại nói thêm một lần nữa, vì muốn tỏ ý xin lỗi, Tiêu Dư An lấy bóp tiền ra, “bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho cô.”
“Ai cần tiền của ngươi!” Cô ấy một tát đánh rớt ví tiền của hắn.
???
Wa, cô gái này thật khác với vẻ ngoài diêm dúa loè loẹt, thật không làm màu a~
Thân là một tổng tài bá đạo, đáng lẽ ra Tiêu Dư An phải nghĩ như vậy.
Nhưng mà Tiêu Dư An chỉ cảm thấy cô gái này đầu óc có vấn đề, hắn nhặt lại ví tiền, còn có suy nghĩ định luật kẻ ngốc nói không chừng có thể sẽ bị truyền nhiễm, mau chóng rời đi.
Sau khi Tiêu gia biết được chuyện này, cảm thấy cái style này không thích hợp Tiêu Dư An, thế là sắp xếp cho hắn một buổi tiệc rượu.
Tiêu Dư An ở trong buổi tiệc rượu này gặp phải một vị thiên kim đại tiểu thư.
Cái vị thiên kim đại tiểu thư này có tên là: Lâm. Mị Điệp Băng Tinh Tử Phách Ly Dạ Hoàng. Linh.
Tiêu Dư An không muốn đi cho lắm, hắn cảm thấy một người Trung Quốc bình thường không thể nào có cái tên kỳ lạ như thế được.
Nhưng mà người trong nhà ép quá chặt không còn cách nào, Tiêu Dư An không đi không được.
Tiêu Dư An gặp gỡ tiểu thư Lâm. Mị Điệp Băng Tinh Tử Phách Ly Dạ Hoàng. Linh, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là: Ôi trời, thật sự là có người đem đầu tóc của mình nhuộm thành bảy sắc cầu vòng ư.
Ở sau những năm 90 là thời kỳ bắt đầu việc tóc rụng đầu hói, mà cô gái này lại làm như thế thật là khiến người khác đau lòng, khiến người khác kinh ngạc, khiến người khác phẫn nộ!
Cái vị tiểu thư Lâm. Mị Điệp Băng Tinh Tử Phách Ly Dạ Hoàng. Linh này, băng thanh ngọc khiết, cao cao tại thượng, cô ấy mười bốn tuổi đã lấy được bằng tiến sĩ, cô ấy tinh thông cầm kỳ thi họa, trên trán của cô ấy có dấu ấn của hoa bỉ ngạn, cô ấy cười lên … …
Ôi, hên là cô ấy cười lên không có cánh hoa đi theo rơi xuống, nếu không nhà tư tưởng tôn trọng chủ nghĩa duy vật sẽ khóc trong toilet mất.
Đối mặt với một vị thiếu nữ hoạt bát, xinh đẹp, thông minh, Tiêu Dư An chỉ có thể thốt ra hai từ.
“Cáo từ.”
Người nhà họ Tiêu rất đau lòng, đau cơ tim, đau vùng ngực trước tim.
Đến một cô gái như vậy cũng không thích, Tiêu Dư An rốt cuộc ngươi thích thể loại nào a!
Đột nhiên!
Tiêu gia lại phản ứng mãnh liệt!
Tiêu rồi, Tiêu Dư An hắn… …
HẮN! CÓ! THỂ! LÀ! GAY!
… …
Tiêu Dư An vốn định nói mình thích loại bình thường cơ, nhưng mà Tiêu gia đã quyết đoán mà đưa ra kết luận như vậy, Tiêu Dư An nhất thời cũng quá lười để bác bỏ nữa.
Bởi vì hắn chưa từng thích nữ nhân cũng chưa từng thích nam nhân.
Cũng có thể hắn thật sự là gay
Không bất ngờ gì, hắn gặp phải một tiểu thụ.