Kể từ khi nàng tới nơi này, hầu như không phải lo lắng bất cứ điều gì, Tiêu gia đều đã chuẩn bị tốt tất cả đồ vật, bọn họ luôn lo rằng nàng không đủ dùng..
Cho dù là băng đá lạnh như nàng đã nói, hàng ngày sẽ được giao đến đây nên nàng không cần phải tự đi mua.
Tiêu phu nhân cười rồi vỗ vỗ tay nàng, đi theo nàng vào trong.
Tiêu Hoài Thanh đi theo sau hai người, nhìn bóng dáng một già một trẻ, vẻ mặt không quá tự nhiên, chàng chỉ thong thả đi tới, nhẹ nhàng lộ ra một vẻ tươi cười.
Sự xuất hiện của hai người khiến Triệu Thục Hoa có chút bối rối.
Chẳng qua nhà nàng ấy làm buôn bán, gặp gỡ khá nhiều người, tuy rằng có chút hoảng loạn nhưng vẫn trấn tĩnh lại được, bốn người ngồi một bàn, Yến Thu Xuân lại bảo Thủy Mai làm thêm một món một canh, sau đó bắt đầu ăn. . Harry Potter fanfic
“Bá mẫu, đây là do Triệu tỷ tỷ tự tay làm, người nếm thử xem có thích không?” Yến Thu Xuân dẫn đầu gắp cho Tiêu phu nhân một cái bánh phồng tôm, tiếp theo là gắp cho Tiêu Hoài Thanh một cái.
“Cảm ơn.” Tiêu Hoài Thanh nhẹ giọng nói, sau đó gắp bánh phồng tôm lên.
Bánh phồng tôm này được làm từ bột bánh dẻo, củ cải trắng bào sợi và tôm khô, nêm nếm gia vị vừa đủ, cho vào chảo ngập dầu, chiên vàng đều hai mặt.
Mỗi chiếc to bằng lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, màu vàng óng, bên trên có một ít tôm màu cam, và một số củ cải trắng được cắt cẩn thận.
Bánh hình tròn như vậy, Yến Thu Xuân phải cắn từng miếng nhỏ còn Tiêu Hoài Thanh há miệng cắn là đã bay hết một nửa chiếc bánh, cắn một miếng bên ngoài giòn bên trong mềm, củ cải bào bên ngoài mềm nhưng giòn ở bên trong, hẳn là mới lấy ra khỏi chảo không lâu nên vẫn còn nóng.
Ăn vào thì thấy hương vị rất nhạt, chỉ có hơi mặn nhè nhẹ và vị của củ cải, nhưng khi ăn tôm khô, điều bất ngờ từ từ lộ ra, tôm khô mềm và ngọt, hương vị tuyệt hảo.
Bản thân bánh phồng tôm cũng không dầu mỡ, thanh đạm ngon miệng, chỉ cần cắn hai miếng là chàng đã ăn hết một chiếc bánh.
Tiêu phu nhân mới ăn một nửa, thấy nhi tử ăn nhanh như vậy, liếc nhìn cô nương ngồi đối diện, thấy nàng còn không ngẩng đầu lên, liền thở phào nhẹ nhõm, đá con trai một cái, nhẹ giọng nói: “Con ăn chậm một chút đi, con đã bao lâu chưa được ăn cơm vậy hả?”
Tiêu Hoài Thanh: “?”
Từ lần trước khi được A Xuân nhắc nhở, chàng đã ăn rất chậm, chẳng qua bản thân chiếc bánh rất nhỏ, chàng đã phải ăn hai miếng, nếu là trước đây thì chàng đã ăn một miếng là hết chứ không có nhai nhiều như vậy đâu. Thấy nhi tử bất động, Tiêu phu nhân nhụt chí, nói trắng ra: “Văn nhã chút đi!”
Tiêu Hoài Thanh: “…”
“Bá mẫu, không sao đâu ạ, đều là người quen cả, cứ ăn cơm bình thường là được.” Yến Thu Xuân thấy Tiêu Hoài Thanh thật sự ủy khuất, đôi đũa kia không biết có nên gắp tiếp hay không, nàng đành nhẹ giọng nói một câu.
Tiêu phu nhân nhanh chóng gật đầu: “Đúng đúng, Triệu cô nương, bánh phồng tôm này của ngươi làm không tồi, nếu cô nương muốn kinh doanh thì ta sẽ bảo ông chủ để lại cho ngươi một cửa hàng trên phố mỹ thực, nếu ngươi không muốn thì cũng có thể hợp tác cùng hắn.”
Ánh mắt Triệu Thục Hoa sáng lên, ban nãy sau khi nàng ấy nghe Yến Thu Xuân nói, nàng ấy vốn tưởng rằng ở lại thôn trang đón tiếp những vị Vị khách này cũng tốt, nhưng thật ra mỗi ngày đều phải thức khuya dậy sớm buôn bán, ngược lại còn rất mệt, có lẽ không nơi nào kiếm được nhiều như ở đây, dù sao bánh tôm này cũng lãi ít nhưng doanh thu nhanh, nếu có thể hợp tác thì thật tốt, nàng ấy gật đầu: “Cảm ơn Tiêu phu nhân, vậy thì vãn bối xin được chiếm tiện nghi này ạ.”
“Không cần khách khí.” Tiêu phu nhân hiền lành nói: “Tay nghề của ngươi tốt, nấu ăn ngon, nào phải chiếm tiện nghi đâu chứ!”
Yến Thu Xuân nghe mọi người nói chuyện, cũng cảm thấy như vậy khá tốt, giống như nàng, hiện tại cứ nằm không mà kiếm tiền, loại cảm giác này thật tốt đẹp mà!
Nàng chớp mắt, nhìn về phía thanh niên bên tay phải, lòng tràn đầy may mắn vì lúc trước mình đã được vào nhà Tiêu Hoài Thanh.
Vừa quay sang, vừa vặn đụng phải một đôi mắt đen láy, hai người đều sửng sốt trong chốc lát, sau đó lông mi run lên, vội vàng tránh đi tầm mắt của đối phương, Tiêu Hoài Thanh rốt cuộc vẫn bình tĩnh hơn nhiều, nhẹ giọng nói: “Con tôm này ăn rất ngon, ớt cay vào tay cô nương, thật sự phát huy được tác dụng của nó.”
Nói xong chàng nhanh chóng gắp một con tôm, có thể chàng không chú ý nên lúc gắp còn gắp theo cả một quả ớt chiên giòn đỏ tươi.
Chàng trực tiếp một hơi nhét vào trong miệng. Yến Thu Xuân kinh ngạc đến ngây người, không phải bảo tốc độ ăn cơm đã chậm hơn hay sao?
Sao hai lần ăn cơm đều có vẻ gấp gáp quá vậy? Chẳng lẽ là do trên chiến trường đói quá sao?
Nàng lập tức dự đoán trước nên đưa đến một chén trà, quả nhiên chén trà mới vừa được đưa đến trước mặt Tiêu Hoài Thanh, người này giống như phát hiện mình nhai phải thứ gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi giống như Triệu Thục Hoa lúc nãy.
Ớt khô mà đem chiên lên…. Hương vị này thật đúng là kích thích vị giác mà!
Là người của Tiêu gia thì không cần phải lo lắng về việc đóng cửa thành cấm đi lại ban đêm.
Sau khi ăn cơm ở chỗ của Yến Thu Xuân xong, Tiêu phu nhân ngồi lại một lúc, xác nhận rằng mọi thứ đều ổn mới cùng Tiêu Hoài Thanh trở về.