Tiết Giai Duyệt vội vàng chạy tới phòng làm việc, vừa bước vào cửa văn phòng, liền nhìn thấy Hà tổng đang nói chuyện cùng Vương Đan, Trình Vĩ cũng đang đứng bên cạnh lắng nghe.
Nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài, Hà tổng quay đâu nhìn cô một cái, thấy người tới là Tiết Giai Duyệt, khuôn mặt mập mạp liền lộ ra ý cười, thái độ vô cùng ôn hòa, không có một chút tức giận nào vì Tiết Giai Duyệt đến muộn, cũng không nói sẽ trừ lương của cô, ngược lại còn trấn an cô: "Giai Duyệt, cô lại đến muộn rồi, nhưng Hứa tiên sinh đã gọi xin nghỉ cho tôi trước đó rồi, anh ấy nói cô có một vài việc riêng có lẽ sẽ đến trễ, đều xử lý tốt rồi chứ?"
Hứa Ngạn Văn giúp cô xin nghỉ? Hẳn là không có khả năng đâu, Tiết Giai Duyệt biết rõ, sáng nay tâm tình Hứa Ngạn Văn không tốt, thời điểm rời khỏi nhà cũng không nói với cô một tiếng nào, sao có thể xin nghỉ phép giúp cô được? Hiển nhiên là Hà tổng đang nói dối!. Ngôn Tình Nữ Phụ
Về phân tại sao Hà tổng lại phải nói dối như vậy, Tiết Giai Duyệt biết rất rõ, phòng làm việc này là Hứa Ngạn Văn mở cho cô, những đồng nghiệp khác không biết việc này, nhưng Hà tổng là người phụ trách phòng làm việc này, không có khả năng không biết.
Bây giờ, Tiết Giai Duyệt bỗng hiên hiểu ra mọi việc, vì sao thời điểm cô nhận lời mời, Hà tổng lại trả cho cô mức lương cao hơn bình thường? Vì sao cô thường xuyên xin nghỉ, nhưng Hà tổng xưa nay chưa từng làm khó cô, còn thường xuyên quan tâm đến cô? Vì sao Hà tổng lại luôn chiếu cố cô hết lòng, tăng ca hay không tăng ca đều hỏi qua ý kiến của cô? Tất cả đều do Hứa Ngạn Văn đã sắp xếp ổn thỏa, Hà tổng cũng là nghe theo lệnh Hứa Ngạn Văn mà làm việc, bọn họ giấu khá kín kẽ, nên cô mới không biết bất cứ thứ gì.
Tâm tình cô bây giờ không rõ là gì nữa, cô không trách Hứa Ngạn Văn tự chủ trương thu xếp những thứ này. Trong chuyện này, Hứa Ngạn Văn cũng không có lỗi gì, anh vì cô mà thu xếp những vấn đề này, cũng chỉ là xuất phát từ ý tốt và quan tâm, nếu cô còn trách cứ anh thì chính là không thấu tình đạt lý, chỉ là có chút không chấp nhận được, cô hy vọng dựa vào thực lực để chứng minh bản thân mình, nhưng Hứa Ngạn Văn lại làm tất cả mọi thứ, điều naỳ đi ngược lại với mong muốn của cô.
Tiết Giai Duyệt bước tới và nói với Hà tổng: "Cảm ơn Hà tổng đã chiếu cô tôi những ngày qua."
Hà tổng cười khoát tay, nói: "Không có gì không có gì, ai mà không có việc riêng chứ, đến muộn một chút cũng không sao, chỉ cần đừng làm chậm trễ công việc là được."
Hiển nhiên, Hà tổng không hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi của Tiết Giai Duyệt, Hà tổng còn đang nghĩ Tiết Giai Duyệt vẫn chưa biết đến sự tình trong phòng làm việc này.
Chẳng qua, Tiết Giai Duyệt cũng không có ý định nói ra, Hà tổng là người không tệ, mặc dù có một số khuyết điểm nhỏ nhưng ông ấy quản lý phòng làm việc rất tốt. Tiết Giai Duyệt vẫn rất thích vị lãnh đạo này, vì vậy liền cười nói: "Hà tổng nói đúng lắm, tôi sẽ hoàn thành tốt công việc."
Hà tổng gật đầu, nói: "Những sắp xếp sau tiếp theo để Vương Đan trao đổi với cô, tôi về văn phòng trước."
"Hà tổng đi thong thả."
Sau khi Hà tổng rời đi, Vương Đan nói với Tiết Giai Duyệt: "Phòng làm việc mới tiếp nhận một đơn hàng mới, yêu cầu lần này cũng rất cao, nhiệm vụ có chút nặng. Chúng ta phân chia công việc cụ thể trước."
Sau đó, Vương Đan liền phân công công việc, sau khi giải thích rõ ràng, anh ta hỏi Tiết Giai Duyệt: "Cô có thắc mắc gì không?"
"Không có, tôi sẽ hoàn thành tốt công việc." Thái độ Tiết Giai Duyệt vẫn như trước, không có bất kỳ thay đổi nào, cô thích công việc và đồng nghiệp ở đây, cô muốn tiếp tự làm việc với họ.
"Vậy thì tốt." Vương Đan lại nhìn Trình Vĩ hỏi anh có vấn đề gì không.
Trình Vĩ cũng nói rằng có thể hoàn thành được.
Vương Đan hài lòng thu lại cuốn sổ trong tay, nói: "Vậy bắt đầu làm việc đi."
Cả buổi sáng, Tiết Giai Duyệt ngồi vẽ tranh trên máy tính, sau khi chuyên tâm vào công việc, cô không còn thời gian nghĩ đến những việc khác, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến giờ nghỉ trưa, Tiết Giai Duyệt tắt máy tính, vừa muốn cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài, Trình Vĩ liền để con chuột xuống, duỗi lưng một cái, lê tiếng gọi cô: "Giai Duyệt, cô đi đâu vậy, cùng ăn trưa đi!"
Tiết Giai Duyệt dừng bước, nói với Trình Vĩ: "Trưa nay tôi có hẹn rồi."
Vương Đan bước vào văn phòng, vừa vặn nghe được câu này, híp mắt trêu ghẹo: "Là hẹn với Hứa tổng sao?"
"Không phải." Tiết Giai Duyệt rũ mắt, nghĩ đến Hứa Ngạn Văn trong lòng liền cảm xúc lẫn lộn.
Vương Đan không biết chuyện gì xảy ra với hai người, hiểu lầm Tiết Giai Duyệt thẹn thùng, tiếp tục cười nói: "Ai nha, còn không thừa nhận, tình cảm của cô và Hứa tổng tốt đẹp, chúng tôi đều biết, cô đi nhanh đi."
"Ừm, vậy tôi đi trước." Tiết Giai Duyệt cũng không giải thích nhiều với cô nàng, mang theo túi xách, cúi đầu bước nhanh khỏi phòng làm việc.
Trên đường đến quảng trường An Khang, Tiết Giai Duyệt nghĩ tới Hứa Ngạn Văn, liền gọi cho Hứa Ngạn Văn một cuộc điện thoại, nhưng điện thoại anh tắt máy nên đành từ bỏ.
Đến khi Tiết Giai Duyệt đến một nhà hàng bít tết ở quảng trường An Khang, Tống Nghĩa Khôn đã đợi cô từ lúc nào.
"Giai Duyệt." Tống Nghĩa Khôn thấy Tiết Giai Duyệt từ bên ngoài đi vào, cười vẫy tay với cô.
Tiết Giai Duyệt mỉm cười, bước về phía anh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, nói: "Anh đợi lâu chưa?"
"Không lâu lắm, anh cũng vừa mới tới." Tống Nghĩa Khôn đưa thực đơn trên tay cho cô, nói: "Nhìn xem muốn ăn cái gì?"
Tiết Giai Duyệt cầm lấy thực đơn, nhớ tới những lần sinh nhật trước đây, ngẩng đầu nhìn Tống Nghĩa Khôn nói: "Có thể tùy tiện gọi món sao?"
Tống Nghĩa Khôn gật đầu, trong mắt tràn đầy yêu chiều nói: "Đương nhiên, em muốn gọi gì cũng được, anh sẽ trả tiền."
Vẫn giống như trước đây!
Không có gì thay đổi cả!
Tiết Giai Duyệt trong lòng vui vẻ, cười nói: "Anh thật hào phóng!"
Tống Nghĩa Khôn đưa tay xoa đầu cô, tràn đầy tự hào: "Tất nhiên, anh là anh trai của em mà, không hào phóng với em thì hào phóng với ai đây?"
Những lời nói dễ nghe như vậy, khó để mà không cảm động, Tiết Giai Duyệt đột nhiên nghĩ đến Hứa Ngạn Văn, so với Tống Nghĩa Khôn, Hứa Ngạn Văn giàu có hơn anh rất nhiều. Anh cũng rất hào phóng với cô, đưa tiền cho cô mua đồ, cho tới bây giờ đều không keo kiệt, nhưng mang lại cảm giác cho cô một cảm giác khác.
Đối với Tống Nghĩa Khôn, cô có thể thoải mái nói những gì cô muốn, không có một chút cố kỵ, nhưng với Hứa Ngạn Văn thì khác, cô luôn phải dè chừng như đi trên lớp băng mỏng, trước kia là sợ anh sẽ quay lưng lại với mình, sẽ đối xử tàn nhẫn với cô, bây giờ là để ý đến anh, lo được lo mất, lo lắng mình làm cho anh không vui, lại tự hỏi có phải do mình làm chưa tốt, sau đó nghĩ làm sao để sửa sai, nảy sinh phiền não.
Thấy cô ngẩn người, Tống Nghĩa Khôn lặng lẽ đánh giá rồi dò hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tiết Giai Duyệt hoàn hồn, cười cười: "Không có gì, chỉ là nhớ đến một vài việc."
Tống Nghĩa Khôn thấy cô không muốn nói ra, cũng không truy hỏi, mà chỉ nói: "Chọn được món muốn ăn chưa?"
Tiết Giai Duyệt lật thực đơn, đưa tay chỉ một món bít tết trong thực đơn: "Em ăn cái này, anh trai, anh muốn ăn gì?"
"Anh muốn bít tết tiêu đen." Tống Nghĩa Khôn nói.
Sau đó, anh gọi thêm rượu vang đỏ và vài món tráng miệng, liền đem thực đơn cho phục vụ chuẩn bị.
Trong lúc chờ món ăn chuẩn bị, Tống Nghĩa Khôn đem món quà mua cho Tiết Giai Duyệt ra, nó được đóng gói rất đẹp, giấy gói quà màu hồng phấn in hình quả dâu tây, anh ấy đã rất thích khi nhìn thấy nó.
Tiết Giai Duyệt nhận lấy, cười nói: "Trong này là gì thế?"
Tống Nghĩa Khôn: "Mở ra sẽ biết."
Tiết Giai Duyệt cầm món quà trong tay: "Vậy em mở ra nhé!"
Tống Nghĩa Khôn mỉm cười gật đầu: "Được."
Thd không khách khí nữa, bắt đầu bóc giấy gói, nhanh chóng mở ra, bên trong là một chiếc dây chuyền Tiffany, hình dáng đơn giản, thời trang ngay lập tức thu hút sự chú ý của Tiết Giai Duyệt, cô không khỏi "wow" một tiếng, nói với anh: "Thật đẹp!"
"Thích không?" Tống Nghĩa Khôn hỏi.
"Thích chứ, em rất thích nó." Tiết Giai Duyệt rất thích nó, cẩn thận lấy chiếc dây chuyền ra, ướm thử lên cổ rồi hỏi hỏi Tống Nghĩa Khôn: "Đẹp không?"
"Rất đẹp." Tống Nghĩa Khôn cảm thấy Tiết Giai Duyệt rất đẹp, trong mắt anh, em gái anh đương nhiên là xinh đẹp nhất rồi.
"Giúp em đeo nó vào." Tiết Giai Duyệt đưa sợi dây chuyền cho Tống Nghĩa Khôn để anh giúp cô đeo vào.
......
Tại tầng hai, Hứa Ngạn Văn đang cùng trợ lý Phùng đi xuống, trợ lý Phùng nháy mắt liền nhìn thấy hai người ngồi bên cửa sổ trong nhà hàng bít tết.
Trợ lý Phùng trợn tròn mắt kinh ngạc, đây, đây không phải là Hứa phu nhân sao? Còn có người đàn ông bên cạnh đang đeo chiếc dây chuyền cho cô không phải là Tống Nghĩa Khôn mà Hứa tổng nhờ anh điều tra sao? Trời ơi!, hình như anh đã phát hiện ra một bí mật động trời.
Không được không được, anh ngàn vạn lần không thể để ông chủ Hứa Ngạn Văn của anh thấy được cảnh này nếu không thì hậu quả khó lường.
"Hứa..." Trợ lý Phùng sốt ruột quay đầu, định bảo Hứa Ngạn Văn đi sang hướng khác, lại đụng phải ánh mắt đen kịt.
Hứa Ngạn Văn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm hai người ngồi bên cửa sổ, toàn thân tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, nhiệt độ xung quanh bỗng chốc giảm xuống, ngay cả trợ lý Phùng bên cạnh cũng không nhịn được phát run.
Có lẽ bởi vì Hàn khí trên người Hứa Ngạn Văn quá mạnh mẽ, cách một tầng thủy tinh, Tiết Giai Duyệt cũng có thể cảm nhận được.
"Tự dưng cảm thấy có chút lạnh?" Tiết Giai Duyệt kỳ quái nói.
Tống Nghĩa Khôn giống như trước kia quan tâm cô, đem cốc nước ấm đẩy về phía Tiết Giai Duyệt, "Uống chút nước ấm đi, cẩn thận đừng để bị cảm."
Tiết Giai Duyệt cầm cốc nước lên, uống một ngụm lớn, cười nói: "Hiện tại đỡ hơn rồi."
"Ngoan lắm." Tống Nghĩa Khôn trong mắt tràn ngập cưng chiều đưa tay xoa đầu Tiết Giai Duyệt.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Ngạn Văn đứng bên ngoài siết chặt hai tay đang buông thõng, đau lòng nhắm mắt lại, xoay người sải bước rời đi.
Thấy vậy, trợ lý Phùng liếc nhìn Tiết Giai Duyệt trong nhà hàng, thở dài, nhanh chóng đuổi theo Hứa Ngạn Văn.
Tiết Giai Duyệt dường như cảm nhận được điều gì, theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài nhà hàng, mơ hồ nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Là Hứa Ngạn Văn! Tiết Giai Duyệt giật mình, vội vàng đứng dậy nhanh chóng chạy ra bên ngoài nhà hàng.
"Hứa..." Chỉ là đợi đến khi Tiết Giai Duyệt đuổi ra đến bên ngoài thì đã không còn thấy bóng dáng Hứa Ngạn Văn nữa, cô mờ mịt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là người xa lạ, cũng không có người cô quen.