Âm thanh thân mật rót vào bên tai, Tống Dụ như bị giật điện, con ngươi trừng lớn mấy giây rồi yên lặng xích điện thoại di động qua một bên.
Tạ Tuy buồn cười nhìn cậu.
Tống Dụ lỗ tai ửng đỏ, ho một tiếng, mặt không biến sắc: “Đó cũng là chuyện quá khứ, tớ thấy thời gian không còn sớm, nên ngủ rồi. Cậu cảm thấy thế nào?”
Tạ Tuy quan sát cậu, chậm rãi nói: “Tôi cũng thấy vậy.”
Tống Dụ thở phào.
Cậu vừa cất điện thoại di động xong, dự định nhắm mắt.
Lại nghe Tạ Tuy lười nhác hỏi: “Có tôi làm bạn trai là cảm thụ gì?”
Tống Dụ lập tức tỉnh cả ngủ.
“……” Vậy tức là hắn cũng biết rồi chứ gì. Nhất định là do đám 10A1 rảnh rỗi thích hóng chuyện kia. Cậu vốn nên cảm thấy ngại ngùng, nhưng mà chuyện này càng nghe càng buồn cười, suy nghĩ hồi lâu, chưa gì đã khiến bản thân thấy hài hước, trả lời: “Cũng tạm được, không oan ức.” Nói xong, cậu giận dữ: “Mau ngủ!”
Tạ Tuy khẽ cười, quay lưng về phía cậu, nhắm mắt lại.
Trong di động Tống Dụ còn đang điên cuồng lóe tin nhắn của Mã Tiểu Đinh, nhưng mà cậu đã không muốn trả lời, cất điện thoại đi.
Hôm nay nói ra hết được mọi chuyện, trong lòng giống như triệt để đặt xuống một tảng đá lớn, cảm giác thở phào một hơi, đồng thời tinh thần phấn khởi tới mức ngủ không được.
Tống Dụ lật người hai lần, lăn một chút, lại lăn tới trước mặt Tạ Tuy. Nằm nghiêng, hai người chính là mặt đối mặt.
Tống Dụ chớp chớp mắt, dựa vào ánh trăng yếu ớt xuyên thấu qua rèm cửa sổ, nhàn đến phát chán mà bắt đầu đếm lông mi của Tạ Tuy.
Nhưng mà đếm được một nửa, Tạ Tuy bỗng nhiên mở mắt ra, đôi con ngươi đen kịt thâm trầm, dường như là bất đắc dĩ thở dài, hôn lên vầng trán của cậu, khàn giọng nói: “Đừng quậy, ngủ đi.”
Tống Dụ cười ra tiếng.
Nụ hôn chúc ngủ ngon này hình như thật sự có công năng giúp ngủ ngon.
Cậu cũng ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại.
Lúc Tống Dụ tỉnh dậy đã là chín giờ sáng ngày hôm sau, điện thoại sắp nổ tung cuộc gọi từ cha cậu rồi.
Tống Dụ xoa mắt: “Trở về, trở về, bố hối cái gì.”
Tài xế Tống gia phái tới đón Tống Dụ lúc sáng sớm đã bị đuổi đi, Tạ Tuy bảo sẽ đích thân đưa cậu về. Nói trắng ra là, hắn chính là muốn tự mình đến thăm nhà cậu.
Tống đổng tức giận tới mắng nửa ngày, tiếc hận rèn sắt không thành thép: “Có tâm nhãn một chút, đừng có bị bán còn giúp người ta đếm tiền.”
Tống Dụ quyết định sửa lại tư tưởng của ông: “Bố à, con hiện tại mới vị thành niên thôi, thế giới không có xấu xa cùng phức tạp như mấy người đàn ông trung niên bố nghĩ đâu – này! Bố đừng cúp chớ!”
Tút tút tút, bên kia điện thoại chỉ có âm thanh máy bận.
Cuối năm sắp tới, sau mấy ngày trời nắng, thành phố A lại bắt đầu đổ tuyết. Tạ Tuy đưa Tống Dụ về nhà, ngạc nhiên nhất chính là Tống Uyển Oánh. Cô vốn đang đút con vẹt, nhìn thấy hai người vừa bước vào, nhất thời đôi mắt tỏa sáng, làm sao còn tâm tư quản con chim kia nữa.
Đồ vật trong tay một mạch bị nhét vào trong lồng, cô đầy nhiệt tình kêu: “Ôi, dắt bạn về nhà à.”
Tống Dụ còn chưa nói gì.
Mẹ Tống bưng một dĩa bánh kem nhỏ từ trong phòng bếp đi ra: “Rốt cuộc về rồi a, bố con tối hôm qua cứ một mực lẩm bẩm, không biết ổng giật kinh phong kiểu gì.” Mẹ Tống hôm nay rảnh rỗi ở nhà, bà bình thường mười ngón tay không dính nước mùa xuân lại đi theo bảo mẫu, học cách làm một số bánh bích quy cùng bánh kem nhỏ. Lúc bà đi ra nhìn thấy Tạ Tuy, bước chân bà lập tức khựng lại, con ngươi trừng lớn đầy sửng sốt.
“Dụ Dụ, vị này…”
Vẻ ngoài của Tạ Tuy có chút giống với Hứa Kiều. Người quen biết rất dễ nhìn ra cảm giác thân thuộc.
Tống Uyển Oánh đi tới, kéo cánh tay mẹ Tống lại, cười nói: “Mẹ, đây chính là đứa con của dì Hứa năm đó.”
Mẹ Tống như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao, phản ứng lại.
Ngày hôm qua Tạ Tuy xuất hiện ở bữa tiệc tại Tạ gia, trở về thành phố A một cách điệu cao như vậy, bà tất nhiên là có biết đến, nhưng mà bà không ngờ rằng sáng ngày thứ hai đứa bé này đã xuất hiện trước mặt bà.
Thời gian trôi qua thật nhanh, loáng một cái đã nhiều năm như vậy. Mẹ Tống trong lòng hoảng hốt, hơi chua xót, mời Tạ Tuy ngồi xuống, trước tiên ăn chút gì.
Bà sợ sẽ nhắc tới chuyện thương tâm của Tạ Tuy nên tránh đề cập đến chuyện của Hứa Kiều, chỉ hỏi về cuộc sống của hắn hồi bé ở thành phố C.
Tạ Tuy nói: “Rất ổn ạ, bà nội Trần đối với cháu thật tốt.”
Mẹ Tống rất vui mừng.
Sau đó nhắc tới cuộc sống cấp ba, mẹ Tống hỏi: “Tống Dụ mới đầu có nhận ra cháu không?”
Tạ Tuy tặng cho Tống Dụ một cái liếc mắt chứa đầy thâm ý, biết rõ còn hỏi: “Cái gì ạ?”
Mẹ Tống nói: “Hai đứa khi còn bé đã gặp nhau, năm sáu tuổi gì đó, ở trang viên, dựa theo tuổi tác thì cháu có thể coi như là anh trai của nó. Gặp mặt rồi cũng rất hài hòa, thật nhanh đã chơi chung với nhau.”
Tống Dụ cắn một miếng bánh kem, vừa mừng rằng mẹ cậu chưa nói chuyện gì không nên nói, đã nghe mẹ Tống bảo: “Cũng không đúng, hình như là nó đơn phương bám dính lấy cháu, khóc lóc van nài quấn cháu, muốn cháu cùng nó đi khắp nơi lêu lổng.”
“Mẹ, mẹ đi rót cho con cốc nước đi.” Tống Dụ toan tính muốn đánh gãy bà.
Mẹ Tống không để ý tới cậu: “Bác đã nói là tính tình của nó rất phiền người khác, nó còn không tin. Hỏi nó hai đứa chơi với nhau thế nào, nó còn đặc biệt tự hào nói nó rất thích cháu, cháu cũng đặc biệt thích nó. Ngày đầu tiên bác kêu nó gọi cháu là anh trai, nó còn nhăn nhăn nhó nhó, vẻ mặt tức muốn chết, làm sao mà thích nó được? Vừa phiền phức vừa nhiều chuyện?”
Tống Uyển Oánh ở bên cạnh cười đến không ngậm miệng được, “Vừa phiền phức vừa nhiều chuyện ha ha ha ha.”
Tống Dụ: “……”
Mẹ Tống đã kể đủ nhiều về lịch sử đen của đứa con trai nhà mình rồi, trở về chủ đề chính: “Nó cùng với cháu là bạn cùng lớp, mà còn là cùng bàn à. Cũng là duyên phận, hẳn là nhận ra nhau rồi chứ.”
Tạ Tuy mỉm cười: “Vâng, nhận ra ạ.”
Tống Dụ cảm thấy người một nhà của cậu hoàn toàn phân thành hai thái cực, chị gái cậu là một người yêu thích sắc đẹp tới mức ý chí không hề kiên định, đối với Tạ Tuy đương nhiên không có bất kỳ ác cảm gì, mà mẹ của cậu nhớ về chuyện cũ của Hứa Kiều cũng chỉ có đau lòng.
Hai vị khác lại hoàn toàn theo hướng cực đoan.
Anh trai cậu kiếp trước nhìn thấy Tạ Tuy chính là thấy thú dữ, mà thái độ hiện tại của cha cậu cũng thể hiện rõ ràng sự cảnh giác cùng đề phòng.
Cứ việc Tống đổng phi thường không ủng hộ cậu liên tiếp cùng ‘thằng con Tạ gia’ gặp mặt là thấy được. Nhưng cậu không phải đang trong thời kỳ phản nghịch sao, lén lút hẹn hò, yêu đương vụng trộm còn rất kích thích.
Tống Dụ đương nhiên sẽ không nghe lời ông.
Khối 10 của trường Nhất Trung thành phố C nghỉ đông khá sớm, cách năm mới tới mười mấy ngày. Trên một ngọn núi ở quận Vọng Hồng của thành phố A có chùa chiền, mùa đông đến hoa mai sẽ bừng nở, không ít người trước kì lễ Tết đều sẽ lên núi bái Phật, đồng thời ngắm mai. Mẹ Tống buộc cậu đi, dặn đi dặn lại là phải thành tâm.
Tống Dụ chưa bao giờ quá tin tưởng vào thần Phật, tùy tiện qua loa mà đồng ý với bà.
Nơi này rất nổi danh, lớp tuyết trên bậc thang đều được quét qua hai bên, người lui tới đều là khách du lịch giơ điện thoại di động chụp ảnh. Hoa mai như tuyết, trắng xóa trời đất.
Một mình Tống Dụ đến đây.
Tạ Tuy trở về thành phố A rồi thì trở nên bận rộn, bị Tạ Tự Niên mang đi gặp mặt đủ loại người, xử lý đủ loại chuyện. Cậu nhắn tin cho hắn, Tạ Tuy bảo rằng sẽ đến muộn.
Tống Dụ đi về phía trước, lại không ngờ rằng sẽ gặp được người quen.
Từ bên trong ngôi đền bước ra là Tần Mạch đã rất lâu không gặp.
Gã đứng bên cạnh một người phụ nữ, bà ta mặc áo khoác, tóc búi, vẻ mặt tiều tụy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Ngoại hình bà ta rất đẹp, là loại dáng vẻ dịu dàng, hẳn đã là một người mẹ, nhưng đôi mắt vô thần, đen tối tới mức làm người ta sợ hãi, tạo cảm giác mình chính là một người bị thần kinh, không thể trêu chọc.
Tần Mạch cùng cô mình đi ra, nhìn thấy Tống Dụ, tầm mắt cũng dừng lại, cừu hận bị cậu đuổi về thành phố A vẫn còn đây, gã đối diện với Tống Dụ thật sự là căm ghét cùng bài xích từ trong xương.
“Tống Dụ?”
Giọng điệu cũng là nghiến răng nghiến lợi.
Tống Dụ vẫn rất lễ phép đáp: “Có việc sao?”
Vẻ ngụy trang của Tần Mạch bị vạch trần, gã cũng lười giả bộ hiền hòa lịch sự trước mặt Tống Dụ, sự thù hận chỉ có thể hóa thành lời nói ác độc, nhếch miệng bảo: “Lên núi bái Phật, cầu cho bản thân chết chậm một chút?”
Tống Dụ nhẹ như mây gió, trên môi mỉm cười: “Lần trước một bình rượu đập anh vẫn chưa đủ sảng khoái sao?”
Tần Mạch nghẹn họng, hung tợn lườm cậu một cái.
Tống Dụ nhìn người phụ nữ bên cạnh gã.
Người phụ nữ cổ quái này như đang thất thần, đối thoại giữa cậu cùng Tần Mạch bà ta dường như không hề nghe, tầm mắt thẳng tắp dõi theo một điểm trong không trung, con ngươi tan rã, linh hồn không ở đây.
Tống Dụ thu hồi tầm mắt, không để ý tới bọn họ, tiếp tục đi lên trên núi.
Chờ cậu đi rồi, ánh mắt Tần Mạch tối sầm, mắng một tiếng: “Xúi quẩy. Chờ hết khoảng thời gian này rồi, nó nhìn thử xem Tạ gia cùng Tống gia còn nhẫn nhịn nổi không.”
Cánh tay đột nhiên bị bàn tay gầy gò, tái nhợt của người phụ nữ hung hăng nắm chặt.
Bà ta chậm rãi xoay đầu lại, đôi môi khô nứt lặp lại: “Tạ gia gì cơ?”
Tần Mạch rùng mình một cái, nhớ lại cô của gã thành như bây giờ chính là do Tạ gia gây nên, hàm hồ bảo: “Không có gì.”
Tần Thu Vân không để ý tới gã, móng tay dù cách lớp quần áo mùa đông dày đặc vẫn bấm sâu vào trong da thịt, lặp lại: “Tạ gia gì cơ?”
Bà lẩm bẩm, sắc mặt có một chút không bình thường.
Tần Mạch mím môi, trong lòng thiếu kiên nhẫn, nhưng mà dù sao đây cũng là người cô ruột của mình, kiên nhẫn nói: “Người vừa lúc nãy là thằng con bệnh tật của Tống gia, là người yêu của đứa con riêng Tạ Tự Niên mới tìm ra.” Ở giai đoạn hiện tại, gã đối với Tạ Tuy là có chút thưởng thức, mà do Tống Dụ chắn đường nên còn lại càng nhiều chính là cảm giác tức giận cùng ham muốn chiếm hữu do mong mà không lấy được.
Tần Thu Vân im lặng, khóe miệng nứt ra, lẩm bẩm: “Con riêng của Tạ Tư Niên? Cái tên lai tạp kia? Khốn khiếp như con mẹ của nó?”
Tần Mạch qua loa mà gật đầu.
Tần Thu Vân buông tay ra, con ngươi đã có chút điên cuồng, cúi đầu nói: “Mẹ của nó phá hủy hôn nhân của tôi, sau đó nó trở về phá hủy cuộc đời của tôi cùng con trai tôi. Hai mẹ con nó lúc nào mới buông tha cho tôi. Bọn họ có phải muốn tôi chết hay không, nhưng dù tôi chết đi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Tần Mạch nói: “Cô, không đâu, bọn họ không thể bắt cô làm gì cả.”
Tần Thu Vân căn bản không nghe lọt tai bất luận lời nói của người nào, oán hận không ngừng: “Tôi chết đi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, tôi muốn xé nát cả khuôn mặt của Hứa Kiều, dùng dao, từng miếng từng miếng thịt cắt đi, xem xem ả làm sao còn làm tiểu tam được. Tạ Tự Niên, ông dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy, tôi đã làm sai điều gì? Tôi yêu ông như vậy, tôi vì ông từ bỏ bao nhiêu, ông lại đối với tôi như vậy? Ông dựa vào cái gì mà đối với tôi như vậy.”
Âm thanh của bà ta cất cao, càng lún càng sâu, cuối cùng trên khuôn mặt tái nhợt là vẻ mặt dữ tợn kinh khủng.
Vào lúc này.
Hai bé gái nắm tay nhau, thổi bong bóng bằng cái máy vừa thuận tiện mua được bên lề đường, cha mẹ ở phía sau gọi các bé chậm một chút, các bé vui cười nhảy nhót.
Vừa đúng lúc va vào người Tần Thu Vân.
Tần Thu Vân ngẩng đầu lên, tròng mắt đã có tơ máu, sự thù hận vặn vẹo trong nội tâm rốt cuộc bạo phát. Bà nhìn hai bé gái kia, trông thấy khuôn mặt của tụi nhỏ, bà bỗng nhiên cảm thấy muốn ói, cả người khó chịu. Thần sắc điên cuồng, vươn tay ra dùng hết sức lực đẩy tụi nó xuống dưới.
Ngày tuyết đường trơn trượt, hai cô bé dưới chân không vững, thẳng tắp ngã ngược về đằng sau.
May mắn cha mẹ của tụi nhỏ lo lắng an toàn của chúng, một mực theo sát phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này đã sợ tới toát mồ hôi lạnh, đúng lúc ôm lấy.
Bậc thang lên núi rất cao, nếu té xuống có thể sẽ chết người.
Bé gái ở trong ngực cha mình sợ hãi gào khóc.
“Đồ giết người!”
Mẹ của nó tức giận muốn giáng một cái tát lên trên mặt Tần Thu Vân, lại bị Tần Mạch kịp thời siết chặt cổ tay.
Tần Mạch cũng chưa lấy lại tinh thần từ chuyện xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi lúc nãy. Gã tận mắt nhìn thấy cô gã ra tay, nhưng mà đối với cặp vợ chồng đang phẫn nộ này, gã vẫn quyết định đổi trắng thay đen: “Cô của tôi là bệnh nhân, vừa rồi có lẽ là hiểu lầm.”
Tần Thu Vân cả người đều đang run rẩy, cũng không biết vừa nãy mình đã làm gì, chỉ cảm thấy tiếng gào khóc, mắng chửi giận dữ cùng xì xào bàn tán bốn phía càng làm cho bà muốn ói.
Bà cái gì cũng không muốn để ý, chỉ muốn làm cho bọn họ biến mất.
Tống Dụ sau khi thắp hương bái Phật ra, giữa hàng người thật dài ở cửa vừa vặn nhìn thấy Tạ Tuy. Hắn dựa vào thân cây mai, dáng người kiên cường, khí chất anh tuấn. Cậu kỳ thật vẫn có chút tò mò Tạ Tuy rốt cuộc đang làm gì, sau khi thẳng thắn với nhau xong, cậu biết hắn là từ hơn hai mươi tuổi trọng sinh trở về, việc hắn làm tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Tống Dụ: “Cậu đi làm gì thế.”
Tạ Tuy nhíu mày: “Thật sự muốn biết?”
Tống Dụ bảo: “Ừ, không tiện nói sao?” Lại có việc muốn giấu cậu.
Tạ Tuy khẽ cười: “Bạn trai muốn nghe, đương nhiên có thể.”
Dừng một chút, giọng điệu của hắn bình tĩnh, lãnh đạm: “Tôi đi điều tra Tôn Hòa Quang.”
Tống Dụ suýt chút nữa bước hụt, bị Tạ Tuy kéo lại mới đứng vững.
“Tôn Hòa Quang?” ĐM, chính là cái thằng tra nam đem Tạ Tuy làm thế thân cho bạch nguyệt quang của mình? Gã ta không xuất hiện làm người khác thấy tởm là được rồi, Tạ Tuy đi điều tra gã làm cái gì?
Tạ Tuy buồn cười: “Đi phải nhìn đường.”
Tống Dụ cuống lên: “Không phải, cậu điều tra Tôn Hòa Quang làm cái gì? Cậu hiện tại nhỏ như vậy, Tạ gia cũng sẽ không đưa gì cho cậu, cậu lấy cái gì để đối phó với Tôn Hòa Quang.”
Tạ Tuy nhìn cậu, chớp mắt: “Ai nói tôi muốn tự tay đối phó với hắn.”
Tống Dụ: “……”
Ồ, nhớ rồi, bạn gái của cậu còn rất ‘tâm cơ’.
Tạ Tuy cười, giọng điệu lại rất nhạt: “Tôi vẫn luôn tò mò, Tạ Tự Niên cùng mẹ tôi làm sao mà gặp gỡ, làm sao mà yêu nhau, sau đó phát hiện Hứa Thi Ân cùng Tôn Hòa Quang không tránh khỏi có quan hệ. Tôn Hòa Quang thích mẹ của tôi, mẹ tôi luôn coi hắn là em trai, Hứa Thi Ân hẳn là muốn lợi dụng điều này, trong lúc mẹ tôi về nước tổ chức cuộc triển lãm tranh lần thứ nhất mà bỏ thuốc bà ấy.”
Tống Dụ sững sờ: “Bỏ thuốc?”
Tạ Tuy dừng một lúc, không quá muốn nói tiếp. Hắn kỳ thực không hề muốn nói cho Tống Dụ nghe những việc này, nhưng đối diện với ánh mắt hiếu kỳ cùng kinh ngạc của Tống Dụ, hắn vẫn nhẹ dạ, chậm rãi bảo: “Hứa Thi Ân dùng điện thoại của mẹ tôi nhắn tin cho Tôn Hòa Quang, hẹn hắn tới. Tôn Hòa Quang trong lòng rõ ràng, tương kế tựu kế. Nhưng hắn ta tới chậm một bước, ma xui quỷ khiến, người mẹ tôi đụng vào hôm đó lại là Tạ Tự Niên.”
Tống Dụ: “…….” Thật cẩu huyết, nhưng cũng thật thảm. Ra ổ sói tiến vào hang hổ.
Nhưng mà Tống Dụ phản ứng lại rất nhanh: “Cậu điều tra Tôn Hòa Quang là muốn hắn ta đối phó bà dì của cậu?”
Tạ Tuy cụp mắt cười: “Ừ, Dụ Dụ thật thông minh.”
Chỉ cần để Tôn Hòa Quang biết tin Hứa Kiều qua đời, biết về hành động của Hứa Thi Ân là được. Mà bây giờ Hứa Thi Ân là một con cờ quan trọng của Hứa gia, là Tạ phu nhân tương lai, cho dù có tuôn ra chuyện mưu hại chị ruột, Hứa gia cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt. Hai người bọn họ gặp nhau, đều sẽ làm một trận cá chết lưới rách.
Tống Dụ: “……”
Tống Dụ: “Khai giảng rồi trở về thành phố C đi, ngoại trừ Hứa Thi Ân, tớ thấy cái bà Tạ Linh Xu kia, còn có Tần Thu Vân hôm nay tớ đụng phải cũng không tốt lành gì. Điên khùng, độc ác, tránh xa ra một chút. Trước khi cậu thành niên vẫn không nên tùy tiện có quan hệ với bọn họ.”
Tạ Tuy hưởng thụ sự quan tâm của bạn trai mình, cong môi: “Được.”
Kỳ thực hắn chưa bao giờ muốn giao thiệp trực diện với bọn họ. Kiếp trước thù nên báo đều đã báo xong, làm gì còn sự thù hận khắc sâu, sau khi trọng sinh trở về, hắn trở nên thanh tâm quả dục, những thứ này đều là tự tìm tới cửa.
Điện thoại từ mẹ Tống gọi tới.
“Con đã đi chưa?”
Nghĩ tới quá nhiều thời điểm nhóc con này miệng đầy lời nhảm nhí, cà lơ phất phơ, mẹ Tống trăm triệu lần không yên lòng.
Tống Dụ: “Con chụp ảnh cho mẹ, con không chỉ có vật chứng, còn có nhân chứng!”
Mẹ Tống: “Nhân chứng? Bản thân con à?”
Tống Dụ: “……”
Tống Dụ nói với Tạ Tuy: “Tìm một chỗ, chúng ta chụp tấm hình.”
Tạ Tuy cong đôi mắt: “Được.”
Hoa mai như dệt cửi, màu sắc trắng trong như tuyết ngưng tụ nơi đầu cành cây.
Tống Dụ nói: “Chụp cho mẹ tớ xem, cứ lộ đầu ra là được.”
Cậu tùy tiện giơ camera trước của điện thoại lên. Vừa ấn nút chụp, liền cảm giác được một sự mát mẻ bên gò má cậu. Là một mảnh hoa mai ướt nước rơi xuống trên mặt cậu, sau đó bạn trai của cậu cúi người, dùng miệng giúp cậu lấy cánh hoa đi.
Hình ảnh chụp lại cũng chính là cảnh này.
Tấm ảnh ấy nếu như gửi cho mẹ cậu xem.
Phật tổ cũng không cứu được.