Trên giấy là hai đường đen, xanh, xen kẽ tất cả sự yêu hận nhân quả cả đời trước, quá khứ dây dưa thật thật giả giả.
Tống Dụ cúi đầu ngẩn ngơ nhìn, vẻ mặt vừa kinh sợ lại vừa mê man.
Cậu bị dọa sợ.
Tạ Tuy nói: “‘Sự khống chế ôn nhu’ rốt cuộc là do ai viết, cậu đọc được ở nơi nào, có thể nói cho tôi biết không, Dụ Dụ?”
Tống Dụ chân trần đặt ở trên thảm, cảm nhận được sự lạnh lẽo lan tràn toàn thân, đầu óc loạn tùng phèo.
Cậu mím môi, túm lấy tóc, trái tim hạ quyết định, cuối cùng chọn thẳng thắn nói rõ: “Mới đầu tớ cho rằng tớ không phải người của thế giới này.”
“Tớ là từ một thế giới khác nhìn thấy quyển sách này, ngủ một giấc, liền xuyên qua đây.”
“Có một thứ tự xưng là hệ thống, nó nói với tớ rất nhiều điều, đại ý là kêu tớ đi theo cốt truyện, nhưng mà tớ không nghe, tớ lựa chọn đến thành phố C tìm cậu, sau đó nó rất tức giận biến mất rồi. Lúc trở lại nó lại bảo tớ không được thích cậu, nhưng mà tớ vẫn như vậy, nó liền phẫn nộ rời đi.”
Tạ Tuy gật đầu một cái, ánh mắt ôn nhu
Tâm tình Tống Dụ chậm rãi ổn định, im lặng một chút. Những điều liên quan đến trả thù cùng hối hận trong miệng 008 cậu không có ý định nói cho Tạ Tuy, chỉ chăm chú, bình tĩnh bảo: “Tạ Tuy, nếu có một ngày, tớ đột nhiên hôn mê hoặc ngủ say, cậu đừng sợ, thời điểm đó tớ hẳn là đang gặp mặt Chủ thần trong miệng hệ thống. Tớ nhất định sẽ giết chết bọn nó, sau đó tỉnh dậy tìm cậu.”
Tạ Tuy siết chặt bàn tay lạnh như băng của cậu, âm thanh rất trầm: “Ừ.”
Tống Dụ ngẩng đầu, dưới ngọn đèn chăm chú dùng tầm mắt miêu tả dung nhan của hắn. Lông mày, sống mũi, môi, quen thuộc và thân mật. Trong lòng, hàn ý bị dòng nước ấm xua đi, cậu lại nở nụ cười: “Rốt cuộc nói ra rồi.”
Tạ Tuy cũng cười, cụp mắt, hôn lên khóe mắt của cậu.
“Nói ra rồi.”
Tống Dụ cảm giác bản thân có chút đoán không được tâm tư của Tạ Tuy.
Nhưng tất cả gốc rễ và nguy cơ đều ở trên người cậu, thân là bạn trai của hắn, Tạ Tuy hẳn là không dễ chịu gì.
Tống Dụ động viên mà nói: “Đừng hoảng, từ khi tớ tỉnh lại đến giờ, lời cái hệ thống kia nói tớ một câu cũng không làm theo, nó hiện tại cũng không thể làm gì tớ.”
“Quá lợi hại, Dụ Dụ.”
Tạ Tuy cười nói, con ngươi lại là một mảnh lạnh lẽo.
Trong lòng Tống Dụ có chút chua xót, biết rằng mình nói ra 008 cùng Chủ thần chỉ đổ thêm buồn phiền, hai thứ chỉ có hình thái trong ý thức này thì phải giải quyết như thế nào. Nhưng bây giờ cảm giác an toàn mà cậu có thể cho Tạ Tuy cũng chính là như thế.
Cậu nói sang chuyện khác: “Cậu trọng sinh trở về, mới đầu có phải thấy tớ rất ngu hay không.”
“Cái gì?”
“… Tớ cảm thấy hẳn là vậy.”
Tạ Tuy nói: “Không phải, đã bảo là nhất kiến chung tình rồi mà, cậu làm cái gì tôi đều thích.”
Tống Dụ được dỗ dành, tầm mắt lại rơi xuống quyển nhật ký bên cạnh kia.
“Đó là dì Hứa viết à.”
“Ừ,” Tạ Tuy mở nhật ký ra, nhẹ nói: “Muốn xem sao?”
Dưới ánh đèn bàn hơi vàng, văn tự mặt trên dẫn cậu vào cuộc đời lúc còn sống của một người phụ nữ vì tình yêu mà chết.
Tạ Tuy chậm rãi nói: “Tôi sinh ra, bà ấy cùng Hứa gia đoạn tuyệt quan hệ, sống ở trong một biệt thự trong núi, chuyên tâm vào chuyện vẽ vời. Trong nhà chỉ có một người bảo mẫu, cha tôi có thể mấy tuần mới tới một lần. Khi còn bé, tôi cùng bà ấy cũng không có lời gì để nói, bà một mực sống trong thế giới riêng của mình, ai cũng không quấy rối được.”
“Sau khi bà ấy chết đi, tôi vẫn luôn rất hận bà ta. Ở trong mắt rất nhiều người, bà ta là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng ngu xuẩn, không ai đồng tình với bà, cảm thấy hết thảy là do bà ta tự làm tự chịu.”
Tạ Tuy dừng một chút, bình tĩnh nói: “Ở trong mắt tôi, trước đây cũng vậy.”
Tống Dụ lặng lẽ siết chặt tay của hắn.
“Trước khi chết bà ấy cho tôi là lạnh lùng, sau khi chết cho tôi là dằn vặt, bà giao cho tôi sinh mệnh, lại không hỏi tôi, có muốn tới thế giới chịu đựng những điều này hay không.”
“Bà ta kết thúc cuộc đời của chính mình vào ngày sinh nhật của tôi,” Ngừng lại chút, Tạ Tuy lạnh nhạt bảo: “Sinh tử buồn vui cùng một ngày.”
Hắn lật đến vài tờ chính giữa nhật ký: “Quyển nhật ký này vẫn luôn nằm trong ngăn kéo của ngôi nhà ở thành phố C, nhưng tôi chưa từng lật ra xem, kiếp trước là Tạ Tự Niên tự tay đưa đến trước mặt tôi, muốn tôi đọc một chút.”
“Khi tôi bắt đầu hiểu bà ta, thì phát hiện rằng hận thù gì cũng không có ý nghĩa.”
“Bà ấy chỉ là một người mẹ thất bại mà thôi.”
“Bà ta được nuông chiều từ bé, chỉ có người khác tặng cho bà ta ngàn vạn sủng ái, bà ta căn bản không biết yêu thương người khác. Đoạn tuyệt quan hệ với Hứa gia, Tạ Tự Niên chỉ là một trong những nguyên nhân, điều làm cho bà ta tan vỡ chính là người nhà của mình, cha mẹ đã nuôi mình, chiều chuộng mình mười mấy năm lại bắt đầu đẩy bà ta cho những người đàn ông quyền cao chức trọng ở thành phố A như một cuộc bán đấu giá, hôn nhân của bà ta trở thành một cuộc giao dịch. Bà ta khổ sở và suy sụp, lựa chọn chiến tranh lạnh với người nhà của mình.”
Tống Dụ nhìn thấy dòng chữ nhỏ trên nhật ký của Hứa Kiều. Trong đoạn thời gian sống tại biệt thự trên núi, từng chữ đều có thể nhìn ra sự quan tâm cùng hoảng loạn của bà. Lần đầu tiên làm mẹ, cẩn thận từng li từng tí một.
‘Hôm nay A Tuy lại được giáo viên khen ngợi, thằng bé thật sự là một đứa trẻ thông minh’, ‘Muốn làm gì tặng nó, nhưng mình cái gì cũng không biết làm’, ‘A Tuy vẽ tranh tặng tôi, tôi hẳn nên khen nó, xoa đầu cổ vũ nó, nhưng tôi lại làm cái gì vậy’, ‘A Tuy của tôi giỏi quá, nhưng tôi ngay cả để cho nó bình thường đến trường cũng không làm được’, ‘Tạ Tự Niên đến, chúng tôi cãi nhau một trận, A Tuy bị dọa sợ, ban ngày tôi khóc quá chật vật không dám nhìn nó, bảo mẫu nói nó ngủ thiếp đi rồi, tôi mới dám lén lút qua nhìn.’
Tạ Tuy không nói gì thêm.
Tống Dụ cầm quyển nhật ký, chậm rãi lật tiếp. Hứa Kiều phần sau rất ít khi nhắc đến Tạ Tự Niên, ghi chép đều là từng bước từng bước trưởng thành của Tạ Tuy. Tính cách của bà ấy thanh cao nhưng cô độc, đối với đứa con trai của chính mình cũng không biết phải ở chung như thế nào, chỉ có thể học cách chậm chạp vụng về đáp lại. Nhật ký có một trang hết sức nhăn nheo, hẳn là bị nước mắt thấm ướt vô số lần, lúc bà ấy biết được chân tướng thì hoàn toàn tan vỡ, không thể nói ra lời. ‘Vì cái gì’, ba chữ không ngừng lặp lại.
Đoạn thời gian bị Tần Thu Vân hãm hại, trốn đến thành phố C, nhật kí để trống rất nhiều ngày.
Chờ bà ta một lần nữa cầm bút lên, đã là ngày thứ ba sau khi tới thành phố C. Trong trí nhớ của Tạ Tuy, người mẹ bởi vì tình yêu mà bức điên bản thân, nhốt mình ở trong phòng kỳ thực khi thì bình tĩnh, lúc thì điên cuồng. Tại thời điểm bình tĩnh, bà nghĩ về tương lai của chính mình cùng Tạ Tuy, bà nghĩ mình còn có thể vẽ vời, có thể nuôi nấng con trai của mình khỏe mạnh trưởng thành. Bà kỳ thực rất nhiều lần mở cửa ra, giữa đêm khuya lúc Tạ Tuy ngủ, ngắm nhìn đứa con trai của mình, một khi nhìn là tròn cả đêm, không một tiếng động rơi lệ.
Tạ Tuy nhớ tới một chuyện cũ ở thành phố C: “Cậu có biết tại sao một nhà Chúc Chí Hành hận tôi đến như vậy không?”
Tống Dụ ngẩn người: “Cái gì?”
“Bà ấy kỳ thực từng đi ra ngoài làm việc, nhưng mà ngay buổi tối ngày thứ nhất đã bị cha của Chúc Chí Hành theo đuôi lên lầu. Ông ta ở cửa ra vào bức bách bà ấy, tôi ở trong phòng lao ra, đẩy ông ta xuống lầu, làm ông ta gãy chân.”
Cổ họng Tống Dụ khô cạn.
Trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Hứa Kiều được bảo hộ quá tốt, bà ta như một đóa hoa yếu đuối và quý báu, không chịu nổi khó khăn, bên ngoài bất luận một chút mưa gió gì đều có thể dễ dàng phá hủy bà. Hứa gia nuôi bà như vậy, chính là hy vọng bà sau này là một con chim hoàng yến dịu ngoan, xinh đẹp sống trong chiếc lồng hoa lệ. Bà ta đối với sự hiểm ác giữa loài người căn bản là tay chân luống cuống. Vẻ đẹp chính là tội lỗi.
Bà ấy là một người kiêu ngạo như vậy, mỗi ngày phải sống trong lời nói ác độc của đám đàn bà.
Về cái chết sau này của bà ta, Tống Dụ cùng từ phần sau nhật ký chậm rãi tìm ra manh mối.
“Xin lỗi, bắt đầu từ khi con vừa sinh ra mẹ đã không phải là một người mẹ hợp cách, không cho con được tuổi ấu thơ xán lạn, không có hoàn thành tẫn trách bất cứ nghĩa vụ gì liên quan đến cái từ ‘mẹ’ này, ngay cả làm như thế nào trò chuyện với con cũng phải từng chút từng chút học hỏi, trước khi con một tuổi mẹ thậm chí chưa từng ôm con.”
“Con ra đời ở thời điểm mẹ tồi tệ nhất, vì thế một mặt chật vật, bết bát nhất của mẹ cũng để lại cho con.”
Viết đến câu này, bà ta dường như thật sự quá đau khổ, chữ viết cũng run rẩy, khổ sở đến mức bút cầm cũng không vững, một chữ đều không viết tiếp được.
Trên giấy không có nước mắt, nhưng còn khiến người ta tuyệt vọng hơn bất kể sự sụp đổ gì trước đó.
“Bà ta lúc ấy đã biết thân phận của Tạ Tự Niên, bản thân không cách nào đối mặt, cũng cảm thấy rằng sự tồn tại của mình nhất định sẽ liên lụy đến tôi.”
“Bà ấy trước khi chết có viết cho Tạ Tự Niên một phong thư, điện thoại không liên lạc được, nên gửi tin nhắn cùng bưu điện, còn liên lạc bên Hứa gia.”
“Bà ta cảm thấy mình là tội nhân tạo thành tất cả cực khổ của tôi, muốn dùng cái chết của mình để đổi lấy sự hổ thẹn của Tạ Tự Niên, hoặc là sự tha thứ của Hứa gia, cho tôi một tương lai tốt đẹp. Nhưng mà bà ta quá ngây thơ, bên Tạ gia có Tần Thu Vân, bên Hứa gia có Hứa Thi Ân, làm sao lại có thể để cho bà ấy toại nguyện. Hơn nữa, món quà sinh nhật này, tôi không thích chút nào.”
Trong đôi mắt Tống Dụ hiện lên mấy phần khổ sở. Cậu lặng lẽ ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt không buồn không vui của Tạ Tuy.
Tạ Tuy nhẹ giọng nói với cậu: “Chuyện trước kia mà thôi.”
Tống Dụ chậm rãi gật đầu một cái.
Hắn lật nhật ký tới tờ đầu tiên, trên trang tiêu đề là một dòng chữ dùng bút máy viết xuống, hình như là lời bài hát khi Hứa Kiều vừa tới thành phố C thì từ trong chiếc TV cũ kĩ nghe được, mà cũng có thể là bà nội Trần nhỏ giọng dịu dàng đọc lên bên tai bà. Một nét so với một nét càng gấp gáp hơn, giống như muốn phát tiết tất cả sự phẫn nộ cùng tan vỡ trong nội tâm, đến hai chữ cuối cùng lại chậm lại, ngừng rất lâu, mực thấm vào trang giấy. ‘Anh ấy dạy tôi vứt bỏ nỗi hận, không bị khinh miệt, đổi mới bản thân, thay đổi cảm xúc, chìm đắm vào tình yêu, xoay người rời khỏi bể khổ, sớm ngày nhận ra lan nhân’. Dường như trong khoảnh khắc cuối cùng trắng xóa như tuyết ấy, có thể nhìn thấy một người phụ nữ khuôn mặt đầy nước mắt.
*Lan nhân ở đây nghĩ bóng là một sự kết hợp tuyệt đẹp,
**Sớm ngày nhận ra lan nhân: Sớm nhận ra rằng hôn nhân là vô thường, ngay cả khi cuộc hôn nhân giữa người đàn ông và phụ nữ ban đầu rất đẹp, nhưng cuối cùng cũng dễ dàng kết thúc.
Ý nghĩa mở rộng là: Hiểu sự vô thường của thế giới sớm hơn.
Bà ấy không thể sớm ngày nhận ra lan nhân.
Ngược lại thân hãm trong bể khổ, một mình nuốt lấy cay đắng.
Lấy cái chết làm kết thúc.
Không biết vì cái gì nhìn đến hàng chữ này, trái tim Tống Dụ cũng thắt lại. Cậu không biết trong trí nhớ đã lãng quên của mình, cậu đã làm những gì.
Tạ Tuy nói: “Cậu buồn ngủ chưa?”
Tống Dụ lắc đầu, cậu vẫn còn rất tỉnh táo, khép lại quyển nhật ký, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không hỏi tớ chuyện của Triệu Tử Vũ à.”
Tạ Tuy xoa tóc của cậu: “Hắn cũng nhớ chuyện kiếp trước, tôi biết.”
Tống Dụ thoáng trợn to mắt: “Cậu đều nghe được?”
Tạ Tuy cười: “Ừ.” Không chỉ đã phát hiện, hắn còn tìm được manh mối mấu chốt trong đống hỗn loạn lung ta lung tung này.
Tống Dụ thở dài, trong lòng một lần nữa lôi hệ thống cùng Chủ thần ra mắng gần chết. Bọn họ đời này không phải rất tốt sao, tại sao lại đưa tới nhiều người cùng sự việc rắc rối như vậy.
Nghĩ tới đây, Tống Dụ nói: “Qua năm mới, cậu…?”
Tạ Tuy bảo: “Cậu đã đồng ý cùng tôi học hết ba năm cấp ba, sẽ không đổi ý chứ.”
Tống Dụ: “Đó là chuyện lúc trước tớ không biết cậu trọng sinh trở về!”
Tạ Tuy cười nói: “Tôi đi theo cậu, cậu đi nơi nào tôi đi nơi đó.”
Nói nhiều chủ đề nghiêm trọng như vậy, bàn chân đông lạnh của Tống Dụ lạnh ngắt, cả người run lên. Tạ Tuy nhíu mày, khom người, bàn tay ấm áp nắm lấy cổ chân lạnh lẽo của cậu, sau đó không có phản kháng mà hối thúc cậu lên giường.
Tống Dụ nằm ở trên giường, cũng không ngủ được, mở điện thoại di động ra, liền thấy đống tin nhắn bùng nổ mà bản thân cậu chưa xem.
Trên diễn đàn, bài đăng ‘Có Tạ thần làm bạn trai’ cũng nóng đến mức thành lập một bài viết mới.
Tống Dụ nhận được tin chất vấn của Mã Tiểu Đinh.
Đau đớn vô cùng.
[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, thì ra anh vẫn luôn lừa em! Quá đáng quá rồi! Anh cùng Tạ thần rốt cuộc là quan hệ như thế nào!]
Tống Dụ kẹt một giây, nghĩ xem nên giải thích ra sao. Dù gì trong buổi tọa đàm tâm lý lần trước, tuyên ngôn ‘yêu đương không bằng học tập’ của cậu bây giờ còn bị người ta nhắc đây này, cậu cũng không thể tự vả mặt bản thân được.
Quan hệ gì.
Quan hệ ngủ chung một cái giường.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Quan hệ nghiêm túc.]
[Sadako không quên người đào giếng:??? Anh vậy mà bây giờ mới trả lời được rồi em biết rồi! Em đoán ra rồi! Em không chỉ đoán được, em còn muốn đi ra ngoài nói lung tung!]
Trời cao hoàng đế xa, tên này thật sự càng ngày càng ngứa da.
Tống Dụ nghiến hàm dưới.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Thế cậu trước tiên có thể đổ xí ngầu bói cho bản thân, nếu số không lớn hơn 6 chính là đại hung.]
Tạ Tuy hỏi: “Vì sao không nói cho cậu ta?”
Tống Dụ bận cất điện thoại, ấp úng: “Cái này à, tuổi tác của chúng ta còn quá nhỏ.”
Tạ Tuy mặt mày tươi cười, cúi người ôm lấy cậu, hơi nóng giữa đôi môi phả vào tai cậu: “Nhưng chúng ta kiếp trước cái gì nên làm đều đã làm rồi.”