Y Đạo Quan Đồ

Chương 412: Cảm ơn đảng




Bởi vì chuyện của Trang Hiểu Đường, nên Trương Dương báo danh chậm một ngày. Tĩnh Hải là một thành phố nhỏ ven biển. Diện tích nội thành cũng không khác gì Phong Trạch, nhưng mà gặp phải điều kiện may mắn đã làm cho thành thị nơi này phát triển rất nhanh, thành phố đã được cải cách gọn gàng sạch sẽ, bầu trời trong xanh, không khí trong lành, đường xá thì sạch gọn. Đúng là không tìm thấy được một chi tiết dư thừa hay là rác ở đây.
Trương Dương đi dọc theo đường ven biển mà đến, Tĩnh Hải tuy rằng không lớn, nhưng mà đường ven biển lại rất dài. Tùy ý là có thể thấy được một bãi cát bằng phẳng, mặt biển xanh thẳm, bãi tắm ven biển ở đây đều là miễn phí cả. Đưa mắt ra nhìn, thấy không ít khách du lịch đang chơi đùa cạnh biển.
Chổ Trương Dương đến chính là sở chiêu đãi chính phủ thứ nhất, nằm ở bán đảo ngoại ô phía đông Tĩnh Hải, đường ven biển mới mở này được dẫn thẳng đến cổng lớn, cổng lớn cũng dùng loại đá màu hồng xây dựng mà thành, thoạt nhìn có vẻ giản dị tự nhiên, đi ô tô vào bên trong, phát hiện ra diện tích bên trong rất lớn, tất cả nhà ở đều là biệt thự hai tầng ba tầng cả, tòa nhà tiếp đãi cao nhất cũng năm tầng.
Trương Dương dừng xe lại trước tòa nhà tiếp đãi, bước đi vào trong tòa nhà, bên trong cũng rất sạch sẽ, mặt đất không hề có một hạt bụi, tuy rằng đi tới Tĩnh Hải không lâu, mà Trương Dương đã sinh ra một ấn tượng tốt đẹp đối với cái thành phổ nhỏ này, lúc trước còn ở Phong Trạch, một đôi giày đi một ngày khẳng định là sẽ bịt kín một lớp bụi, chỉ là mang vào đi một vòng tại Tĩnh Hải rồi, mà vẫn chưa có một hạt bụi nào dính vào cả. Cái này không chỉ liên quan đến việc Tĩnh Hải là thành phố nằm ven biển, mà còn liên quan đến trình độ quản lý của lãnh đạo tại Tĩnh Hải.
Trương Dương đi đến trước bàn phục vụ, người phục vụ ngồi sau bàn cười lễ phép với hắn:"Tiên sinh, xin chào, xin hỏi có hẹn trước không?"
Trương Dương đem thân phận và mục đích đến đây của mình nói ra một chút.
Người nhân viên này lấy ra danh sách của lớp học, đây là do người của lớp học giao cho, ngày hôm nay cô gái này sẽ ngồi ở đây để phụ trách đó tiếp mọi người đến đây học tập, hôm nay chính thức mở cửa, khoảng một giờ trước đã có hai người trong danh sách đến báo danh, hai người này đều được giao cho quản lý phụ trách, cô nhân viên nhanh chóng tìm được tên của Trương Dương, cô cười nói: "Xin chào Trương tiên sinh, phòng của ngài tại tòa số 2" Cô nhanh chóng giao một chìa khóa phòng ra, và cũng đem những hạng mục cần chú ý trong lúc học tập cho Trương Dương, lại nhắc nhở Trương Dương: "Ngày hôm qua đã mở hội nghị gặp mặt rồi, chương trình học buổi sáng hôm nay cũng đã bắt đầu, đang tiến hành trong phòng họp số một, bây giờ vẫn chưa kết thú!"
Trương Dương mở bảng hạng mục cần chú ý để cập nhật lịch trình, buổi chiều nay còn phải đi tham quan Tĩnh Hải, hắn nói lời cảm ơn xong rồi đi ra ngoài cửa, lên xe và chạy đến một tòa nhà.
Bởi vì Trương Dương đến trễ, cho nên căn nhà vốn được xếp cho hắn cũng đã đưa cho người khác, căn nhà này ở phía bắc nhất của khu vực, là một biệt thự hai tầng, cách khá xa các biệt thự khác. Trùng hợp một cái là ở đây tạm thời chỉ có một mình Trương Dương ở, lúc đi đến trước tòa nhà, hắn phát hiện ra tòa nhà nằm trên điểm cao nhất của khu vực này, từ nơi này có thể quan sát rõ biển rộng ngoài phương xa, và còn có thể thấy được toàn cảnh khu vực bên trong, từ vị trí địa lý này mà nói, ở đây phải là chổ tốt nhất. Nhưng lại không biết vì sao không ai chọn chổ này cả?
Trương Dương dừng xe lại, lúc hắn đang chuẩn bị mở cửa, thì thấy được một bóng người mặc đồ trắng đang dùng tay che nắng, đi đến hướng của hắn, Trương Dương hơi sửng sốt một chút, lập tức nhận ra người đi tới chính là Tần Thanh, điều này làm cho hắn mừng rõ, hắn vội vã mở rộng cửa, ném va li da xuống đất, vui cười hớn hở đi qua đón: "Chị Thanh, sao chị lại tới đây?"
Tần Thanh mặc váy liền thân màu trắng, dây lưng ánh kim dường như là muốn nhấn mạnh thêm cái eo nhỏ nhắn xinh xinh của cô, Tần Thanh để tóc ngắn, trông có vẻ nhẹ nhàng thoải mái, gió trên biển thổi qua mặt, làm cho quần áo bay về sau, những đường cong tuyệt mỹ như ẩn như hiện.
Ánh mắt không kiêng nể của Trương Dương đã làm cho Tần Thanh có cảm giác như bị thấy hết vậy, mặt cười tự nhiên đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Cũng không phải là chưa thấy qua, sao lại dùng ánh mắt này nhìn người ta?"
Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Thị trưởng Tần xinh đẹp mỹ mạo, em nhìn thế nào cũng không đủ!"
Tần Thanh trừng mắt nhìn hắn một cái, trong mắt ẩn chứa phong tình vô hạn, cô nhẹ giọng nói: "Đi vào rồi nói!" Tần Thanh giúp Trương Dương mang hành lý đi vào trong biệt thự, mở cửa biệt thự ra, thấy được cách bài trí bên trong đúng là theo phong cách địa trung hải, Trương Dương nhìn cái phòng khách to như vậy, bỗng nhiên cảm thấy buồn bực: "Với cấp bậc của em mà có thể ở nhà tốt như vậy, người của tổ chức có phải là bị lầm hay không?"
Tần Thanh cười nói: "Bây giờ đang là thời điểm du lịch tăng cao, nhà đã đầy hết, em đến muộn quá, xui xẻo được phân vào trong biệt thự này!"
Trương Dương nói: "Tại sao lại nói là xui xẻo? Nếu như cái này mà cũng gọi là xui xẻo, mong rằng loại xui xẻo này càng nhiều càng tốt"
Tần Thanh nói: "Xem ra em thật sự không biết, chị đến sớm hơn em một ngày, lúc đầu chị cũng không rõ căn biệt thự này có vị trí tốt nhất, lại rộng lớn nhất, thế nhưng lại chẳng ai chọn ở, hỏi qua người khác mới biết được, căn biệt thự này năm ngoái đã xảy ra án mạng!"
Trương đại quan nhân nhất thời nghĩ đến một câu, chẳng có gì là miễn phí cả, hèn chi loại "chuyện tốt" này lại rơi xuống đầu mình, náo loạn nửa ngày thì ra là cái biệt thự này có ma!
Tần Thanh nói: "Em đã đến trễ, mà gần đây thì lại đầy chổ, cho nên căn biệt thự này mới rơi vào tay em!"
Trương Dương nói: "Em là một người vô thần, cho dù có quỷ em cũng không sợ!" Hắn nhìn bốn phía một chút: "Chỉ sợ bên trong có nữ sắc quỷ, lập trường của con người em từ trước đến giờ không được kiên định cho lắm, lỡ như mà gặp phải sắc quỷ liền nổi lòng lên, vậy thì làm sao bây giờ? Hay là, chị dọn qua ở cùng em đi?"
Tần Thanh trừng mắt nhìn hắn, nói: "Em hả, tự chịu khổ một mình đi!"
Trương Dương ôm lấy eo nhỏ của Tần Thanh, ghé vào mặt ngọc của cô mà hôn một cái.
Tần Thanh đẩy hắn ra, nói: "Đang ban ngày ban mặt, chú ý ảnh hưởng một chút"
Trương Dương nói: "Có cái gì chú ý chứ?" Hắn theo Tần Thanh đi lên lầu, thật ra thì dựa theo quy định, học viên đến đây học tập được phân cho bốn biệt thự, Trương Dương đến trễ, cho nên bị đổi qua biệt thự này, và thật ra là còn có một người ở chung, chính là phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính, Vương Quảng Chính tuy rằng cũng tham gia vào lớp học tập tinh thần văn minh cải cách phát triển, chỉ là nhà của hắn tại Tĩnh Hải, cho nên căn bản là không cần ở chổ này.
Xem qua từng căn phòng, chổ nào cũng sạch sẽ, gọn gàng cả, làm cho Trương Dương cảm thấy thỏa mãn chính là cái sân thượng có thể nhìn ra biển thật lớn kia, đứng trên sân thượng mà nhìn ra ngoài, có thể thấy được mặt biển xanh thẳm, bãi cát vàng óng, sóng biển đánh vào bờ tạo ra những bọt biển trắng xóa trên bãi cát vàng. Sóng biển và gió thổi trên biển, mang theo hương vị đậm chất biển, hình thành một cảm giác thoải mái không diễn tả bằng lời.
Tần Thanh dựa hai tay lên lan can, nhìn ra biển rộng ngoài xa, không khỏi cảm thán: "Đẹp thật, đây quả nhiên là chổ đẹp nhất của khu vực này!"
Trương Dương nói: "Cảnh trí đẹp như vậy cho dù trong nhà có ma em cũng chấp nhận, ma quỷ có hung dữ cách mấy mà nhìn thấy em rồi cũng phải đi đường vòng"
Tần Thanh cười hì hì nói: "Quỷ sợ ác nhân, em chính là một đại ác nhân!"
Trương Dương nói: "Có thật không?"
Tần Thanh gật đầu, Trương đại quan nhân làm bộ như muốn nhào đến, Tần Thanh cười duyên tránh né, đi vào trong phòng. Trương Dương đuổi theo, nhào đến như hổ đói muốn ôm lấy Tần Thanh, nhưng không ngờ mũi chân của Tần Thanh điểm nhẹ, thân thể mềm mại tránh né, lui ra sau gần hai mét, đây chính là bộ pháp mà Trương Dương đã truyền thụ cho cô, từ sau cái lần Tần Thanh bị bắt cóc, Trương Dương đã nghiên cứu ra một bộ pháp thực dụng, gặp phải kẻ địch mạnh cho dù đánh không lại, thì bỏ chạy vẫn có thể nắm chắc, Trương Dương đặt tên cho bộ pháp này là Hư Thực bộ. Chổ tâm đắc của bộ pháp này chính là khó nắm bắt được nó, không ngờ rằng Tần Thanh đã luyện bộ pháp đến mức tinh diệu như vậy, Trương Dương cười hắc hắc nói: "Chị Thanh ngoan, đừng đùa, để cho em ôm một cái coi!"
Tần Thanh cười quyến rũ nói: "Vậy phải xem em có bản lĩnh bắt được chị không!"
Trương Dương nói: "Tốt!" Nói xong liền đột nhiên xông về hướng của Tần Thanh.
Tần Thanh đã sớm có đề phòng, bay từ song chắn của tầng hai xuống, Trương Dương đương nhiên là chụp vào khoảng không, nhìn Tần Thanh nhẹ nhàng đáp xuống trong phòng khách của tầng một.
Trương Dương khen: "Bộ pháp hay!"
Tần Thanh vươn một ngón tay ra ngoắc ngoắc Trương Dương hai cái, Trương đại quan nhân cười to một tiếng, cũng lăng không nhảy qua song chắn tầng hai, ở giữa không trung còn xoay người một trăm tám mươi độ để khoe khoan. Chỉ là lúc đáp xuống đất, thân thể hơi lảo đảo một chút, đặt mông ngồi xuống đất, ôm chân trái, đau đớn kêu lên: "Ai da!"
Tần Thanh vốn định chạy trốn tiếp, chỉ là nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương như vậy, liền cuống quít chạy đến, tuy rằng cô đoán Trương Dương có thể là đang giả vờ, chỉ là dù sao tâm thân thiết vẫn chiếm lấy thượng phong.
Quả nhiên là không ngoài dự liệu của cô, Trương Dương dùng một tay ôm lấy cô vào lòng, thân thể ôn hương nhào vào ngực, Tần Thanh nói: "Em xấu lắm!"
Trương đại quan nhân cười ha hả: "Binh bất yếm trá, đối với một cô gái thông minh như thị trưởng Tần, không dùng chút thủ đoạn là không được!"
Tần Thanh nói: "Em học cách dùng não khi nào thế?"
Trương Dương ôm thân thể mềm mại của Tần Thanh vào ngực, cười tủm tỉm nói: "Đối với chị em không chỉ dùng não, còn có thể dùng tya, không chỉ dùng tay mà còn muốn dùng miệng!" "Bại hoại!" Lúc Tần Thanh nói ra những lời này, thì đã bị Trương Dương áp lên trên ghế sô pha rồi, đôi mắt sáng đầy vẻ nhu tình như nước, trong mắt hiện ra tình ý như trăm ngàn dòng lũ cuốn lấy Trương Dương, hai bàn tay trắng noãn ôm lấy cổ của, nhẹ giọng nói: "Chị rất nhớ em!"
Lúc này Trương đại quan nhân bỗng nhiên kêu lên một câu: "Cảm ơn đảng!"
Tần Thanh mân mê môi anh đào, một câu nói của tên quỷ này đã phá tan phong cảnh rồi: "Có liên quan gì đến đảng?"
Trương Dương nói: "Không có đảng và chính phủ, sẽ không có cơ hội học tập lần này của em, đảng tin tưởng em, phái em đến học tập tinh thần văn minh kiến thiết, còn đặc biệt an bài phó thị trưởng Tần đến tự thể nghiệm em, chỉ đạo trên giường. Em cảm ơn đảng từ tận đáy lòng!"
Đôi chân dài đẹp đến nổi không thở được của Tần Thanh chăm chú kẹp chặt Trương Dương lại, ôn nhu nói: "Chị nghe nói em muốn tới đây, cho nên mới tranh thủ cơ hội này, em nói một chút, hẳn là nên cảm ơn ai?" Đùi đẹp của Tần Thanh vô thức kẹp chặt lại, cô cảm thấy Trương Dương đang tiến hành xâm nhập đối với cơ thể của mình.
Trương Dương thấp giọng nói: "Cảm ơn chị, cảm ơn phó thị trưởng Tần bận trăm công ngàn việc đã rút thời gian, tự mình trợ giúp em học tập tinh thần văn minh kiến thiết, từ giờ trở đi, mỗi ngày em đều phải học tập, phải chăm chú học tập, muốn làm cho phó thị trưởng Tần thỏa mãn, làm cho đảng thỏa mãn"
Tần Thanh nũng nịu nói: "Không liên quan đến đảng, em đừng có vũ nhục cái chữ thần thánh này... ơ..."
......................................
Lúc Tần Thanh đi ra ngoài biệt thự, mặt ngọc đỏ ửng, tươi đẹp như hoa đào, Trương đại quan nhân đứng trên sân thượng lầu cảm thấy mỹ mãn phất tay với Tần Thanh, cuộc sống như vậy, còn cầu cái gì nữa chứ!
Trương Dương tắm rửa một cái, buổi trưa đi đến Lâm Hải Lâu ăn cơm, lúc này mới là lần đầu tiên hắn tham gia vào hoạt động tập thể chân chính, đi đến trước cửa nhà hàng, thấy Tần Thanh mặt một cái áo thu màu lam phấn, quần dài màu trắng, đôi giày nhỏ tinh tế buộc chặt vào gót chân đang đi tới, tóc vẫn còn ẩm ướt, xem ra cô ấy cũng vừa mới tắm xong.
Trương Dương cười cười đi về hướng của Tần Thanh, bởi vì xung quanh còn có những người khác, cho nên Tần Thanh giả bộ bất ngờ nói: "Tiểu Trương! Không ngờ em cũng tới đây!" Cô vươn tay ra.
Trương Dương âm thầm khen Tần Thanh biểu diễn rất xuất sắc, vừa mới cùng mình trằn trọc xong, lúc này lại biến thành một thị trưởng Tần trang trọng nghiêm nghị, người trong quan trường, đúng là không thể rêu rao được. Trương Dương thấy được một ám chỉ trong mắt của Tần Thanh, tuy rằng nói chổ càng nguy hiểm là nơi càng an toàn, nhưng mà cần phải hiểu được tầm quan trọng của việc kín đáo cúi đầu.
Trương Dương giả điên bắt tay với Tần Thanh: "Thị trưởng Tần cũng tới!" Tần Thanh cười cười giới thiệu một người phụ nữ trung niên bên cạnh cho Trương Dương: "Vị này chính là bộ trưởng tuyên truyền của thành phố Lam Sơn Lý Phượng Cầm!"
Trương Dương nhiệt tình đưa tay ra, bắt tay với Lý Phượng Cầm, lúc này phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính cũng đã tới, gã ta phụ trách công tác tổ chức sắp xếp chổ ở lần này. Khi hắn xếp bản thân và Trương Dương vào trong tòa biệt thự kia, biểu hiện ra ngoài rất chủ động, đón nhận căn biệt thự có ma không ai dám đến ở kia, nhưng trên thực tế thì bản thân gã cũng không có ở trong biệt thự, Vương Quảng Chính cười nói: "Trương Dương phải không! Cậu đến muộn một ngày, lớp học buổi sáng cậu không tham gia!"
Trương Dương cười nói: "Trên đường gặp phải chút chuyện, cho nên đến muộn một ngày, trở về tôi sẽ viết kiểm điểm đưa cho anh!"
Vương Quảng Chính cũng là một người có tính tình lạc quan, gã cười ha hả nói: "Kiểm điểm thì không cần, khi nào có thời gian mời mọi người ăn hải sản nướng là được!"
Trương Dương sảng khoái đáp: "Không thành vấn đề!"
Dùng cơm tập thể là phương thức tự giúp mình, lần này Tĩnh Hải đã làm đủ chuẩn bị, bữa tiệc hải sản đứng có không ít chủng loại, Trương Dương đi gắp một chút đồ ăn, Tần Thanh lại đưa cho hắn ba miếng cá, nhẹ giọng nói:" Đây là thứ tốt, giàu chất dinh dưỡng không mỡ và chất, ăn cùng mù tạc sống rất có lợi cho thân thể!"
Trương Dương thấy xung quanh không có ai, cười tủm tỉm nói: "Em còn muốn ăn một chút rau hẹ xào rong biển, để giúp cho tráng dương!"
Mặt ngọc của Tần Thanh đỏ ửng: "Em không cần..." Chỉ là hai chữ tráng dương này vô luận thế nào cô cũng không nói ra được.
Tần Thanh lấy đồ ăn xong rồi cùng Lý Phượng Cầm ngồi xuống, Trương Dương cũng đi theo qua, Vương Quảng Chính mang một phần đầy rau đến ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, Trương Dương lưu ý thấy trong phần ăn của gã ta không hề có chút hải sản nào hết.
Vương Quảng Chính cũng nhìn ra được nghi hoặc trong lòng của Trương Dương từ đôi mắt của hắn, mỉm cười nói: "Tôi bị cao huyết áp, không thể ăn hải sản, bác sĩ đã cảnh báo rất nhiều lần, còn ăn nữa có thể sinh bệnh, nếu bị bệnh rồi thì hối hận cũng đã muộn!"
Trương Dương gật đầu:" Vậy cũng đúng, cán bộ đáng viên chúng ta phải nhìn xa trông rộng!"
Vương Quảng Chính nói: "Nói là nói như vậy, nhưng mà nhìn nhiều mỹ thực như vậy mà không thể ăn một miếng, đối với tôi mà nói cũng là một loại đau khổ!" Gã vẫy vẫy tay, người phục vụ mang nước đến, Trương Dương gọi một ly rượu vang, lần này tham gia vào huấn luyện trên cơ bản đều là cán bộ hơn cấp xử, phần lớn đều rất chú ý bảo vệ sức khỏe, Vương Quảng Chính cảnh cáo Trương Dương, hai ngày nữa tất cả thành viên phải kiểm tra thân thể toàn diện, xem ra lần này Tĩnh Hải đã xem mọi người trở thành đoàn an dưỡng rồi.
Trương Dương nhớ đến biệt thự số 33, hắn hỏi Vương Quảng Chính: "Thị trưởng Vương, tôi nghe nói căn biệt thự kia hình như không được may mắn!"
Vương Quảng Chính vừa nghe Trương Dương hỏi như vậy, thiếu chút nữa đã bị sặc nước, gã ho khan một tiếng, nói: "Nghe ở đâu vậy?"
Trương Dương đương nhiên không thể nói rằng là Tần Thanh nói cho hắn biết, hắn cười bảo: "Tôi đến muộn, mà biệt thự tốt như vậy lại không ai ở, lại giữ cho một chức xử nho nhỏ như tôi, cho nên tôi đã hỏi thăm một chút, có người nói cho tôi biết căn biệt thự số 33 này có điềm xấu, bên trong có người chết!"
Vương Quảng Chính nói: "Đảng viên chúng ta tất cả đều là người vô thần, ai lại tin tưởng mấy thứ kia? Lần này cũng không phải là cố ý phân căn biệt thự đó cho cậu, mà là phân phối ngẫu nhiên, chổ đó lẽ ra là tôi và cậu cùng ở, chỉ là nhà của tôi ngay tại Tĩnh Hải, cho nên căn biệt thự lớn như vậy tất cả đều thuộc về một mình cậu sử dụng, đây chính là đãi ngộ của cấp bậc tối cao!"
Lý Phượng Cầm nói: "Tôi cũng nghe nói, có người nói là bà chủ Chu Tiếu Nguyệt của Giang Nam Xuân ở Nam Tích chết bên trong biệt thự số 33 này, chết cùng cô ta còn có phó cục trưởng Phó Liên Thắng phân cục khu Liên Hoa của Nam Tích, cái vụ án này đã gây chấn động một thời, nghe nói hai người đó là tự tử, Phó Liên Thắng nổ súng bắn chết Chu Tiếu Nguyệt, sau đó tự sát"
Vẻ mặt của Vương Quảng Chính có chút mất tự nhiên, dù sao thì đây cũng là nguyên nhân thật sự vì căn biệt thự ấy cũng không ai ở cho nên mới phân cho Trương Dương, Lý Phượng Cầm đem tình huống thật nói ra như vậy, làm cho gã cảm thấy có chút xấu hổ.
Trương Dương nói: "Thật sự đúng là nhà có ma, đùng một cái chết hai mạng người!"
Tần Thanh cũng thở dài: "Tuy nói rằng chúng ta đều là người vô thần cả, nhưng mà cũng có người không dám đến ở!" Cô phê bình kín đáo bên tổ chức, rõ ràng là đang ăn hiếp Trương Dương.
Vương Quảng Chính nói: "Cứ ở trước đi, chờ vài ngày nữa có phòng trống, sẽ đổi cho cậu!"
Trương Dương nói: "Không cần đâu, tôi không sợ nhà có ma gì cả, cảm thấy căn nhà ấy ở rất thoải mái, tôi chỉ có một yêu cầu, tôi thích thanh tinh, nên căn biệt thự này đừng an bài người khác vào ở!"
Vương Quảng Chính thầm nghĩ trong lòng: Trừ cậu ra, người khác chẳng ai muốn đến ở chổ đấy đâu! Gã gật đầu cười nói: "Tốt, dù sao thì tôi cũng không có ở đấy, bình thường chỉ có một mình cậu!
Trương Dương cũng có tâm tư riêng, hắn muốn ở riêng một mình là vì để tiện thân thiết với Tần Thanh, không muốn người khác quấy rối bọn họ.
Buổi chiều đi tham quan cảng cũng là hoạt động tập thể, tất cả mọi người phải tham gia, Trương Dương tuy rằng không có hứng thú với loại hoạt động này, chỉ là mình đã đến muộn một ngày, hoạt động tập thể như vậy không thể vắng mặt được. Đi thị sát một vòng với một đám người đông đúc, cũng may là thời gian tham quan của bọn họ cũng không dài, chỉ khoảng hai tiếng là được tự do hoạt động.
Trương Dương và Tần Thanh hai người lặng lẽ rời khỏi tập thể, gặp mặt ngoài cảng, bọn họ đón xe đi đến bãi tắm số năm, sở dĩ chọn bãi tắm số năm cũng là bởi vì vị trí nơi ấy xa xôi, lại ít khách du lịch, tránh gặp phải người quen.
Trong túi của Tần Thanh có áo tắm, Trương Dương thì lại không có chuẩn bị gì, đi ra ngoài cửa hàng bán đồ ở bãi biển mua một cái quần bơi, hai người đi vào phòng thay đổi, dáng người yểu điệu của Tần Thanh khi mặc áo tắm vào đã hiện ra một cách rõ ràng, hấp dẫn không ít ánh mắt, mà hình thể được rèn luyện của Trương đại quan nhân, cơ bắp săn chắc cùng với da thịt màu đồng cũng thu hoạch được không ít cái nhìn trộm của thiếu nữ.
Hai người vẫn duy trì một khoảng cách, một trước một sau đi vào trong nước biển, rồi gặp mặt kín đáo dưới nước, Trương Dương và Tần Thanh lúc này mới to gan lên, nắm lấy tay của đối phương, Trương Dương cười nói:"Em phát hiện ra lớn lên xinh đẹp cũng không phải là chuyện tốt gì, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm chú ý cho người khác"
Tần Thanh nói: "Thật ra chuyện tốt đẹp nhất chính là làm người thường, làm chức cao thì phải lo trước lo sau, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận, ngay cả tình cảm thật sự của mình cũng phải che giấu, lúc nào cũng lo bị công chúng phát hiện"
Trương Dương nói: "Không sợ, có người nào dám chụp lén hình của chúng ta, em sẽ đánh hắn bầm mắt!"
Tần Thanh cười hì hì, hai người bơi ra ngoài biển rộng đón sóng, Tần Thanh bơi rất khá, Trương Dương ở bên cạnh bảo vệ cho cô, hai người chơi đùa trong nước, ôm nhau hôn môi, rời xa cái nhìn của công chúng, rốt cục cũng đã được hít thở bầu không khí tự do.
Mặt trời chiều dần dần lặn xuống ngoài khơi, hai người bọn họ dựa sát vào nhau ngồi trên bãi cát, nhìn cảnh mặt trời hoàng hôn xinh đẹp, Tần Thanh ôn nhu nói: "Chị thật hạnh phúc!"
Trương Dương nói: "Em sẽ cho chị hạnh phúc mãi mãi!"
Tần Thanh mỉm cười nói: "Chị là một phụ nữ rất dễ hài lòng!"
Trương Dương nâng cái cằm xinh đẹp của cô lên, khẽ hôn lên làn môi mọng của cô.
Tần Thanh nói: "Mặt trời mọc mặt trời lặn, bình minh rồi lại hoàng hôn, bất tri bất giác đã già đi!"
Trương Dương nhéo nhéo mặt ngọc của cô, mỉm cười nói: "Chị Thanh, chị giống như là cô bé mới mười sáu tuổi thôi đấy, chúng ta đi cùng nhau, người khác khẳng định sẽ nghĩ chị là em gái của em"!
Tần Thanh đỏ mặt nói: "Lại nói bậy!"
Trương Dương nói: "Ở trong mắt của em, chị vĩnh viễn là chị Thanh xinh đẹp động lòng người, bây giờ cũng vậy, về sau cũng vậy, tuyệt không thay đổi!"
Tần Thanh nắm chặt tay của Trương Dương, thân thể mềm mại tựa vào trong lòng hắn, nhẹ giọng nói: "Chị tin tưởng em!"
Trương Dương nói: "Lần học tập này hình như là đặc biệt tổ chức cho chúng ta, giống như đang hưởng tuần trăng mật vậy!"
Tần Thanh cười nói: "Cơ hội là do mình sáng tạo, nếu chị không biết em muốn đến đây, tranh thủ cơ hội đến đây học tập, giống như căn nhà ma mà người khác không ai muốn ở, tự nhiên đem nó tặng cho em"
Trương Dương nói: "Lần này em đến đây, là bởi vì đắc tội với Thẩm Khánh Hoa, lão cáo già ấy lưu đày chính trị em"
Tần Thanh không khỏi mỉm cười: "Em đi đến đâu là chổ ấy không được thái bình nữa, cả ngày chỉ biết tranh đấu, em không thấy phiền sao? Mượn cơ hội này, rời xa tranh đấu chính trị, hưởng thụ cuộc sống một chút, đây là điều hiếm có cỡ nào!"
Trương Dương cầm lấy tay của Tần Thanh, nói: "Có chị ở bên cạnh em, mỗi giờ mỗi phút đều là hưởng thụ!"
Tần Thanh nói: "Trương Dương, em càng ngày càng trở nên khó nói được. Rốt cục là làm phó thị trưởng rồi, đúng là không giống" Lời ra khỏi miệng mới ý thức được là lỡ lời, mặt ngọc hơi đỏ lên.
Trương đại quan nhân cười dõng dạc, nói: "Khoan nói trước, khi làm phó thị trưởng Tần, rèn luyện chính trị hằng ngày của em được tăng cao rất nhanh, không chỉ là năng lực ra tay tăng cao, hơn nữa năng lực hùng biện cũng đề cao, lúc trước em nghe nói qua võ công có song tu, không ngờ trong chính trị cũng có nghệ thuật song tu, bây giờ xem ra, song tu âm dương trên chính trị có thể làm ra một chút hiệu quả to lớn, dưới sự dẫn dắt của phó thị trưởng Tần, cái chức phó thị trưởng của em cũng đã có hình dạng hơn, cảm ơn phó thị trưởng Tần tài bồi, cảm ơn phó thị trưởng Tần nâng đỡ"
Tần Thanh xấu hổ đè hắn xuống cát, lại bị Trương Dương tiện thể kéo ngã xuống theo, xoay người đè lên thân thể của cô, rồi cho cô một nụ hôn rất nồng nhiệt.
Hai người triền miên trên bãi biển đến khi màn đêm tới, lúc này mới chịu ngồi xuống tại một quán nướng hải sản gần đó, gọi vài món hải sản ra, và kêu thêm một ít bia.
Trương Dương không khỏi hỏi lại chuyện của biệt thự số 33.
Tần Thanh nói: "Chu Tiếu Nguyệt rất nổi tiếng tại Nam Tích, Giang Nam Xuân lúc trước là một nhà hàng nhỏ, sau khi cô ta tốt nghiệp cao trung liền tiếp nhận nhà hàng này từ tay của mẹ, chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã trở thành chiêu bài của ẩm thực Nam Tích, quả thật là không tầm thường"
Trương Dương nói: "Phó Liên Thắng kia có phải là có quan hệ mờ ám với cô ta không?"
Tần Thanh nói: "Chị không nghe nói qua người kia, chị biết con người của Chu Tiếu Nguyệt, chủ yếu là bởi vì cô ta mở một chi nhánh của Giang Nam Xuân tại Lam Sơn, quán ăn vừa khai trương hai ngày thì cô ta chết, cho nên chuyện này cũng gây ra một ít động tĩnh tại Lam Sơn"
Trương Dương nói: "Thật không ngờ, buôn bán không nằm tại nhân nghĩa, Phó Liên Thắng cho dù có giao dịch quyền sắc gì với cô ta, thì cũng không đáng hại chết cô ta"
Tần Thanh trừng mắt nhìn hắn, nói: "Em đó, con người của em thích xen vào chuyện của người khác, vụ án này đã khép lại rồi, có người nói là Phó Liên Thắng có nhược điểm gì đó rơi vào trong tay của Chu Tiếu Nguyệt, cho nên thẹn quá hóa giận giết chết cô ta. Không đề cập đến chuyện này nữa, em là phó thị trưởng của Phong Trạch, không phải phó thị trưởng của Nam Tích, chuyện này em không cần xen vào!"
Trương Dương cười cười nói: "Được rồi, không đề cập nữa, chúng ta uống bia thôi, tiểu biệt thắng tân hôn, chúng ta phải uống gấp đôi!"
Tần Thanh nghiến răng nói: "Cái miệng của em ngày càng khiến người ta muốn đánh!"
Trương Dương nói: "Sao em lại không nghĩ ra nhĩ? Mỗi lần em hôn chi, chị đều thích muốn chết luôn!"
Tần Thanh oán giận, thằng nhãi này lúc nào cũng không nghiêm túc cả, đôi mắt đẹp cố ý không nhìn hắn nữa, nhìn ra vầng trăng sáng ngoài khơi kia, nhẹ giọng nói: "Trên biển sinh trăng sáng, chân trời như là đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.