Y Đạo Quan Đồ

Chương 422: Chống lại cường quyền




Chiếc gậy đó đã làm cho cục tức trong lòng Trương đại quan bùng lên, không ngờ trên trấn nhỏ Xuân Dương này lại có loại cảnh sát lộng hành như vậy, không nói được là đã động chân động tay ngay. Lúc đó trong người Trương Dương tức giận vô cùng, ở Nam Tích hắn bị cảnh sát bắn một nhát, giờ đây nhìn thấy cảnh sát đã không thuận mắt, nay lại gặp phải tên cảnh sát hỗn xược này, đây chẳng phải là tự đâm đầu tìm cái chết sao?
Trương Dương muốn xuống xe, thì bị La Tuệ Ninh kéo tay lại: “Đừng gây chuyện”. Bà hiểu tính cách của Trương Dương, ngăn hắn đừng xúc động.
Lão Từ đẩy cửa xe xuống, nhìn vết đập lõm trên xe, mặt mếu máo nói: “Anh tại sao lại đập xe của tôi? Tôi có nói là không quay đầu xe đâu? Anh phải đền tiền xe cho tôi.” Lão Từ bình thường mặc dù chẳng gây chuyện bao giờ, nhưng tính khí cũng rất cương quyết, thấy chiếc xe bị đập thành như vậy, trong lòng rất lo, cũng chẳng để ý đến sợ sệt nữa, xông đến nói lí với viên cảnh sát.
Viên cảnh sát họ Cầu đó là đồn trưởng đồn cảnh sát địa phương Cầu Văn Thắng, mặc dù chức quan không lớn, nhưng ở địa phương cũng gọi là hô mây gọi gió, người chết là cha của bí thư huyện ủy huyện Tu Văn Viên Quốc Phổ, vì thế tất cả các cán bộ ở huyện Tu Văn hầu như đều đến đưa tang. Theo phong tục địa phương, phải chon vào lúc chạng vạng tối, vì thế mới có cảnh như bây giờ, để giữ trật tự, đại đổi trưởng cảnh sát giao thông huyện Từ Văn hạ lệnh, khi đưa tang tất cả các loại xe cô đều bị cấm đi vào đường trấn Xuân Dương này, đây là vì nịnh nọt bí thư huyện ủy Viên Quốc Phổ. Cầu Văn Thắng là đồn trưởng đồn công an địa phương, phụ trách mở đường cho đội tang lễ. Điều này đối với gã là một vinh dự cũng là một trách nhiệm, thấy xảy ra sơ suất trên đường đi, gã đương nhiên không vui vẻ gì.
Lời của Lão Từ như đổ thêm dầu vào lửa, ông ta nói vậy, làm cho tất cả mọi người dân đều vây lại, tắc cả đường, Cầu Văn Thắng cười lạnh lùng một tiếng: “Ông đã vi phạm luật lệ giao thông, làm rối loạn trật tự, tắc nghẽn an toàn công cộng, còng ông ta lại cho tôi.”
Hai viên cảnh sát bên cạnh ngay lập tức xông đến giữ chặt lấy người Lão Từ, vòng tay Lão Từ ra đằng sau, một viên cảnh sát trong số đó còng tay Lão Từ lại.
Lão Từ hét lên: “Anh dựa vào đâu mà bắt tôi? Tôi phạm luật giao thông rồi à? Trong mắt các anh còn có cái gọi là pháp luật nữa không?” Cầu Văn Thắng lạnh lùng cười đáp: “Ở Xuân Dương, lời của tôi là luật pháp.” Mặc dù câu này gã nói không lớn, nhưng rất kiêu ngạo.
La Tuệ Ninh cũng đã nghe thấy câu này, hai mắt bà hơi nhìn xuống dưới, nhẹ nhàng nói: “Trong mắt không có kỉ cương phép nước gì hết, trước kia đây là tội phản đảng, phải xử bắn.” Khi nói câu này, bà bỏ tay Trương Dương ra.
Trương Dương đẩy cánh cửa xe đi xuống.
Cầu Văn Thắng chỉ vào mũi Trương Dương nói: “Quay đầu xe đi ra ngoài cho tôi.”
Trương Dương gật đầu, hắn không nói gì bước lên buồng lái, lùi xe lại phía sau, tất cả mọi người đứng xem liền vội lùi ra, thì thấy Trương Dương lái xe chắn giữa ngang đường, đoạn đường chỉ rộng hơn sáu mét, chiếc xe của hắn đã hơn năm mét, phần lớn đường đã bị chặn lại, Trương đại quan quay đầu lại nhìn, thì mẹ nuôi hắn là La Tuệ Ninh đã nhắm mắt lại như ngủ, điều này tương đương với ám thị với hắn rằng, giờ đây hắn có thể làm theo những gì hắn muốn, La Tuệ Ninh đầy lòng tin với thân thủ của con trai nuôi bà.
Trương Dương đẩy cửa xe bước xuống.
Cầu Văn Thắng mắt long lên, trên địa bàn Xuân Dương, vẫn chưa có ai dám công khai thách thức uy quyền của gã như vậy.
Cầu Văn Thắng tức giận nói: “Được lắm, ở trong quốc gia xã hội chủ nghĩa mà lại dám có loại công khai đi ngược lại với luật pháp như anh, đến bắt anh ta lại cho tôi.”
Trương Dương đã bước lớn xông về phía họ, Cầu Văn Thắng không mang theo gậy công an, nhưng gậy đại tang thì lại mang theo người, gã giương cây gậy đại tang lên, xông về phía Trương Dương với một động tác đập bóng tiêu chuẩn.
Trương đại quan nhún người bay lên trong không trung, tay trái hắn đang hồi phục, hôm nay ta không dùng tay trái, trong không trung hắn tung một cước vào ngang mặt trái của Cầu Văn Thắng, làm cho Cầu Văn Thắng đầu quay mấy lần, máu và mấy chiếc răng văng ra ngoài, chiếc gậy đại tang trên tay gã cũng rơi xuống đất, đập lên chân hắn, làm cho hắn kêu thất thanh ngồi sụp xuống mặt đất.
Chân trái Trương Dương quay ngược lại đá vào viên cảnh sát đứng cạnh Cầu Văn Thắng nhất.
Cảnh sát phụ trách mở đường đằng sau thấy tình hình bất lợi, toàn bộ đều đến giúp đỡ, vì hôm nay tham gia tang lẽ của ông Viên, vì thế tất cả đều không mang theo súng, Trương Dương đá liền ba cước vào ba tên cảnh sát.
Một viên cảnh sát béo cao giọng vung gậy cảnh sát xông đến, mũi chân Trương Dương khều chiếc gậy đại tang ở dưới đất lên, chiếc gậy đại tang văng ra thành hình tròn, đập vào sống mũi của viên cảnh sát, máu tươi văng ra, viên cảnh sát béo ngã rầm xuống đất như một cây chuối.
Tất cả mọi người dân của trấn Xuân Dương nào đã có ai từng thấy cảnh này, tất cả mọi người ở đó vốn đã bất mãn với cảnh tượng rầm rộ đưa tang ngày hôm nay, bí thư huyện ủy Viên Quốc Phổ thì cũng chẳng phải là người bản địa của Xuân Dương, cha y cũng là thích môi trường của Xuân Dương mà đến đây dưỡng lão, ông Viên khi còn sống vì con trai là bí thư huyện ủy mà dương dương tự đắc, mọi người đều không thích ông ta, giờ đây ông ta mất lại chon tại Xuân Dương, người bản địa đều cật lực phản đối, nhưng không dám nói ra miệng, hôm nay thấy người đứng ra công khai đối phó lại với bí thư huyện ủy, mọi người đều thầm vui mừng, tất cả mọi người hiếu kì trong số đó đã kêu lên rồi.
Trương Dương đến bên cạnh viên cảnh sát vừa còng Lão Từ khi nãy, khom lưng, lấy chiếc chìa khóa từ trên người gã, vẫy vẫy tay với Lão Từ, Lão Từ bước đến, Trương Dương giúp gã mở còng, Lão Từ biết thân phận của Trương Dương, gã đi theo Trương Dương mấy ngày nay cũng đã thấy rất nhiều nhân vật lớn bên cạnh Trương Dương, gã cũng hiểu rằng hôm nay đám người đưa tang này đã gặp phải chuyện đen đủi. Trương Dương nói: “Vào trong xe ngồi đi, đừng để người khác làm kinh động đến mẹ nuôi tôi.” Lão Từ gật đầu, rồi quay người đi.
Động tĩnh ở phía trước đương nhiên đã gây sự chú ý của những người phía sau, bí thư huyện ủy Tu Văn Viên Quốc Phổ cũng biết rằng đằng trước đánh nhau, gã bảo người đến đó xem, Viên Quốc Phổ cũng biết rằng lễ truy điệu rầm rộ thế này sẽ gây ảnh hưởng không tốt, nhưng thế cục không do gã nắm bắt, gã vốn chỉ muốn làm một lễ tang bình thường, nhưng đến cuối cùng, gần như tất cả cán bộ trong huyện Tu Văn đều đến cả, vì vậy không thể nào thu hẹp quy mô của lễ tang được.
Viên Quốc Phổ không thể ngờ được sẽ bị người chặn giữa đường đưa tang, gã bảo huyện trưởng Dương Hải Lượng đi xem tình hình, quan hệ giữa hai người họ đều khá tốt, điều trùng hợp là Dương Hải Lượng cũng là một trong những thành viên của tinh thần tĩnh hải lần này, gã vội vàng đi qua đó xem, thì trên mặt đất đã nằm bò bảy viên cảnh sát, Trương đại quan tay cầm chiếc gậy đại tang, một châm giẫm lên ngực Cầu Văn Thắng, dường như muốn dùng chiếc gậy đập vào đầu Cầu Văn Thắng vậy.
Dương Hải Lượng mặc dù chưa từng có thâm giao với Trương Dương, nhưng uy danh của Trương Dương gã cũng biết, thế nào gã cũng không ngờ được rằng Trương Dương sẽ đến Tu Văn gây chuyện, thấy Trương Dương, trong lòng Dương Hải Lượng chợt nổi da gà, gã vội vàng chạy ra, lớn tiếng nói: “Thị trưởng Trương, thị trưởng Trương, thị trưởng Trương, đừng ra tay, đều là người mình cả!”
Trương Dương cũng nhận ra Dương Hải Lượng, hắn không thân quan gì với Dương Hải Lượng, nhiều nhất cũng chỉ từng gật đầu mà thôi, Trương Dương hạ chiếc gậy đại tang xuống nói: “Người nhà? Người chết là cha anh à?”
Một câu nói làm cho Dương Hải Lượng đỏ mặt tía tai, Dương Hải Lượng lắc đầu: “Bạn học cũ à, hôm nay là lễ tang của bí thư huyện ủy Viên của chúng tôi.” Câu bạn cũ này mới thân thiết biết mấy, hai người chẳng qua chỉ cùng gặp nhau mấy lần trên lớp, nhưng chẳng có quan hệ gần gũi đến vậy.
Trương đại quan khích bác: “Bí thư huyện ủy à, hèn chi làm long trọng như vậy, đưa tang mà cũng phải cấm đường à? Xe của tôi đã dừng ở bên đường rồi, mà đám cảnh sát này còn vung gậy đập xe của tôi, thật là uy phong, thật là khí thế.”
Dương Hải Lượng đáp: “Bạn học cũ à, đều là người mình cả, tất cả đều là hiểu lầm thôi, thôi thôi, thôi đi, coi như nể mặt tôi.”
Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Người chết là cha anh thì tôi sẽ nể mặt anh, nhưng người ta họ Cầu kìa, người họ Cầu đã đập xe của tôi, tôi dựa vào đâu mà phải nể mặt hắn ta chứ?”
Dương Hải Lượng thấy tên này thật sự khó nhằn, nếu nói thêm nữa, thì chỉ sợ hắn sẽ trở mặt với cả mình, vội vàng quay người đến tìm Viên Quốc Phổ. Sau khi Dương Hải Lượng rời đi, đám cảnh sát đến sau cũng không dám động thủ nữa, tất cả mọi người đều nghe thấy Dương Hải Lượng gọi người thanh niên này là thị trưởng, trẻ như vậy mà đã là thị trưởng, thực lực của hắn nhất định hơn người, hôm nay Viên Quốc Phổ chắc chắc gặp phải thứ khó nhằn rồi.
Cầu Văn Thắng bị đánh đến độ lăn lộn trên đất kêu khóc không ngừng.
Trương Dương một chân đạp lên ngực gã, hơi tăng thêm tí lực, Cầu Văn Thắng đều nghe thấy tiếng xương cốt của mình rắc rắc kêu, gần như tất cả đều bị gãy dập vậy, sợ đến độ mắt trắng bệch, thấp giọng cầu xin: “….Xin nương tay….”
Trương Dương chửi: “Đã nói rằng anh có mắt mà không có tròng, anh thật là có mắt mà không có tròng, mẹ kiếp, chân tay không phân phải không?”
Cầu Văn Thắng bị đạp đến độ không thở ra hơi.
Viên Quốc Phổ sau khi nghe Dương Hải Lượng nói ra thân phận của Trương Dương, cũng ngạc nhiên, gã thấp giọng nói: “Trương Dương? Đó là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống à?”
“Chẳng phải là hắn ta đó sao?” Dương Hải Lượng cười đau khổ nói: “Mấy ngày trước vụ bí thư pháp ủy thành phố Nam Tích là do anh ta đấy.”
Văn Quốc Phổ cảm thấy có luồng điện chạy dọc sống lưng, gã cảm thấy cơ thể gần như bị đông cứng lại, một hồi lâu sau, mới nói: “Sao hôm nay lại đến Tu Văn thế này?”
Dương Hải Lượng nói: “Tôi sao biết được. Có điều người này khó nhằn lắm, bí thư Viên, vừa nãy mấy người cảnh sát mở đường không biết làm gì mà đắc tội với anh ta, giờ đây anh ta đẩy tội này sang cho anh rồi, sự việc này rất phiền phức.”
Viên Quốc Phổ lại nói: “tôi đi, chưa chắc anh ta đã nể mặt tôi.” Gã nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ đến một người, ân sư của gã là bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính, người đứng đầu phải biết phân tích thế cục, Viên Quốc Phổ mặc dù chưa từng tiếp xúc với Trương Dương, nhưng từ những tin gã có được từ Trương Dương, đã biết rằng người này không dễ đối phó, hơn nữa hôm nay gã đã vô lí trước rồi, nếu như giờ mà đi gặp Trương Dương, thì nhất định sẽ bị sỉ nhục.
Lương Thiên Văn nhận được điện thoại của Viên Quốc Phổ là lúc y vừa về đến nhà, nghe thấy tiếng của Viên Quốc Phổ, y quan tâm nói: “Quốc Phổ à, bên đó việc của cha cậu đã xong chưa? Bên này công việc của tôi bận quá, vì thế tôi đã nhờ người đem vòng hoa qua đó rồi, thật là ngại quá.”
Viên Quốc Phong đầu tiên ngỏ ý cảm ơn với sự quan tâm của lãnh đạo, sau đó nói: “Bí thư Lương, tôi gặp phải chút phiền phức.”
Lương Thiên Chính hơi ngớ người, rồi thấp giọng nói: “Cậu nói đi.”
Viên Quốc Phổ ngay lập tức nói lại chuyện vừa rồi một lần nữa.
Lương Thiên Chính nghe một lúc cảm thấy có gì đó không đúng, thật sự là Trương Dương khó nhằn, nhưng hắn chạy đến Tu Văn để làm gì? Trấn Xuân Dương? Lương Thiên Chính đột nhiên xáo động, y nhớ lại việc quê của La Tuệ Ninh ở Tu Văn, chẳng lẽ La Tuệ Ninh đến rồi sao? Lương Thiên Chính thập giọng nói: “Trong xe còn ai nữa?”
Viên Quốc Phổ nói: “Còn một vị phụ nữ trung niên, tầm hơn 50 tuổi.”
Lương Thiên Chính gần như đã chứng thực được sự đoán định của mình, y chau mày, mắng: “Có mắt mà không tròng, mẹ nuôi của Trương Dương là phu nhân phó thủ tướng Văn, cậu có biết không?”
Viên Quốc Phổ nghe thấy câu này, mới nhớ lại quê phu nhân phó tổng thống Văn là ở trấn Xuân Dương, cả người gần như đều nhũn ra, gã lắp bắp nói: “Ông nói là…”
Lương Thiên Chính thở dài nói: “Dám để phu nhân Văn nhường đường cho cậu, mà còn dám đập xe, cậu có lá gan to như vậy từ bao giờ?”
Viên Quốc Phổ chỉ muốn đâm đầu vào quan tài chết cho xong, mẹ kiếp, đây là việc gì cơ chứ, cha ơi là cha, cha già mất rồi đừng có hại con chứ, đưa lễ tang cho cha, mà chẳng lẽ lại hại cả tiền đồ của thằng con này sao? Đám quan viên của Tu Văn này cũng đáng chết, ông đây đã nói biết bao lần là phải làm đơn giản, mà các người đều nhất định phải làm rầm rộ lên, ai nấy đều thích bợ đỡ nịnh hót, giờ đây hai tầng cùng đập xuống, chết mất thôi.
Lương Thiên Chính thấp giọng nói: “Cậu làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng đi, việc này tôi sẽ xử lí nghiêm khắc đấy.” Nói xong Lương Thiên Chính cụp điện thoại.
Viên Quốc Phổ nắm lấy chiếc điện thoại đờ ra ở đó, gã đã hiểu, Lương Thiên Chính nhất định sẽ phải lấy hắn ra để hỏi tội, ân sư? Ân sư cái con khỉ, đến lúc lâm nạn, thì đường ai nấy đi, Văn phu nhân là ai chứ? Lương Thiên Chính cũng không đắc tội nổi, Viên Quốc Phổ đứng như khúc gỗ ở đó, đến khi Dương Hải Lượng gọi gã, gã mới tỉnh lại.
Dương Hải LƯợng nói: “Bí thư Viên, giờ làm thế nào?”
Viên Quốc Phổ nói: “Bảo đoàn người đưa tang dồn vào một bên, nhường đường cho người ta.”
“Cái gì?”
Chỉ huy một đoàn người gần 1000 người dựa vào bên đường không phải là một chuyện đơn giản, Viên Quốc Phổ đi ra ngoài.
Trương Dương thấy vị bí thư huyện ủy Tu Văn này, không biết tên này đến để nói gì.
Viên Quốc Phổ đến trước mặt Trương Dương, không nói gì cả, mà quỳ hẳn xuống. Tên này quỳ xuống làm cho tất cả mọi người đều ngớ người, ngay lập tức mọi người đều hiểu ra, hôm nay là ngày hiếu của ví thư Viên, theo lễ thường, bí thư Viên phải quỳ hành lễ trước mặt mỗi người khách đến viếng. Gã làm như vậy cũng là hợp tình hợp lí.
Nhưng Trương Dương hiểu, Viên Quốc Phổ cũng hiểu, rất nhiều người cũng hiểu, Viên Quốc Phổ quỳ xuống không chỉ là vì ngày hôm nay là ngày hiếu, Trương Dương cũng chẳng phải đến viếng.
Trương Dương nói: “Bí thư Viên, không đến nỗi như thế này chứ?” Hắn không thèm để ý đến ý của Viên Quốc Phổ, để kệ Viên Quốc Phổ quỳ ở đó.
Viên Quốc Phổ mặt rất dày, dập đầu đủ ba cái, rồi mới đứng dậy, gã nói với Trương Dương: “Thị trưởng Trương, không biết hôm nay anh đến, thật là xin lỗi.” Viên Quốc Phổ cúi đầu, không dây được thì thế cũng chẳng được sao?
Trương Dương không phải là loại người vô lí, người ta đã nể mặt hắn đến như vậy, hắn cũng chỉ còn giận một nửa, gật đầu nói: “Nghĩa tử là nghĩa tận, hôm nay sự việc để ở đây thôi.” Hắn quay người đi vào trong xe.
Lão Từ nói: “Họ bắt đầu nhường đường rồi.”
La Tuệ Ninh nhắm mắt nãy giờ giờ đây mở mặt ra nói: “Trương Dương, quay đầu xe, đi đến huyện thành Tu Văn ăn cơm đã.”
Trương Dương gật đầu, Lão Từ nói: “Nhưng xe…”
Trương Dương cười nói: “Bảo ông quay đầu thì ông cứ quay đi, xe cứ để tôi lo.”
Lão Từ quay đầu chiếc xe, rồi lái về khu Tu Văn.
Viên Quốc Phổ nhìn chiếc xe đi xa, cảm xúc trên mặt trở nên vô cùng phức tạp, gã nói: “Lão Dương, đẩy nhanh tiến trình lên, mau chóng chon, bảo Sử Thủ Tín đi điều tra xem, chiếc xe Benz đó đi đến đâu?”
Dương Hải Lượng gật đầu.
Viên Quốc Phổ nói: “Còn nữa, không làm bữa tiệc cảm ơn tối nay nữa.”
Khi La Tuệ Ninh và Trương Dương ngồi xuống ăn cơm ở Lục Phúc Cư, bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính gọi điện thoại đến, y gọi điện cho Trương Dương, Lương Thiên Chính nói rất thân mật: “Trương Dương, mẹ nuôi của cậu đến sao không thông báo cho tôi một tiếng.”
Trương Dương hơi ngớ người, trong lòng thấy lại sao y lại biết, nhưng nghĩ một lúc đã hiểu ngay, nhất định là vừa rồi đám cán bộ địa phương Tu Văn đó đoán được thân phận của La Tuệ Ninh, có người đã kịp thời báo cho Lương Thiên Chính.
Trương Dương cười: “Chú Lương à, chú nghe thông tin bên lề ở đâu thế?”
La Tuệ Ninh đang húp cháo ngẩng đầu dậy: “Điện thoại của Lương Thiên Chính? Đưa cho mẹ.”
Trương Dương đưa điện thoại cho La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh bình tĩnh nói: “Thiên Chính, tìm tôi à?”
Lương Thiên Chính cung kính nói: “Chị à, sao chị đến Bình Hải không báo cho em một tiếng.”
La Tuệ Ninh mỉm cười nói: “Chú là người bận rộn, tôi đến đây để thăm người nhà thôi, không muốn làm phiền mọi người.”
Lương Thiên Chính nói: “Chị à, không thể nói như vậy được, từ trước đến nay, phó thủ tướng văn đều coi em như em trai ruột, em đã coi chúng ta như người nhà từ lâu rồi.” Câu này đầy hàm nghĩa xích gần quan hệ.
La Tuệ Ninh cười: “Thiên Chính à, cậu lớn như này rồi, mà nói năng như đứa trẻ vậy, lần này tôi đến đây là để thăm người nhà, tôi thích yên tĩnh, có lẽ cậu cũng biết điều này.”
Lương Thiên Chính nói thêm mấy câu khách sáo, rồi lại bước vào chủ đề chính: “Chị à, em nghe nói vừa rồi chị có gặp chút chuyện không vui, việc này chị yên tâm,nhất định em sẽ xử lí nghiêm khắc.”
La Tuệ Ninh cười nói: “Thiên Chính à, tin của cậu thật là bắn nhanh đấy, chẳng có chuyện gì lớn đâu, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ thôi, giải thích rõ ràng là xong ấy mà.” La Tuệ Ninh nói rất bình thường, mặc dù lúc xảy ra chuyện làm bà hơi tức giận, nhưng đã xong rồi thì thôi, bà cũng không muốn truy cứu làm gì nữa.
Lương Thiên Chính nói: “Vậy không được, nhất định em sẽ xử lí nghiêm, đám quan viên địa phương này, chủ nghĩa quan liêu nghiêm trọng lắm, trong mắt không có kỉ cương phép nước gì hết, em không thể để tiếp tục như vậy.”
La Tuệ Ninh nói: “Chú thích làm thế nào thì làm như thế, Thiên Chính, lần này tôi không đi thăm chú nữa, chú có thích thì đến Tu Văn, tôi gặp một chút rồi đi, tôi không thích bi làm phiền nhiều.”
Lương Thiên Chính gật đầu lia lịa.
La Tuệ Ninh cụp điện thoại, đưa điện thoại trả lại cho Trương Dương, rồi nhẹ nhàng thở dài: “Thật là phiền phức.”
Trương Dương cười nói: “Trên thế giới này vốn chẳng ít việc phiền phức, sao thế ạ? Bí thư Lương muốn thanh lí cửa nhà rồi?”
La Tuệ Ninh nói: “Sinh lão bệnh tử là điều chẳng ai tránh được, cán bộ là nhân vật quần chúng, mà làm rầm rộ quá, người dân sẽ thấy thế nào?”
Trương Dương cũng đã từng trải qua sự việc tương tự, lúc đầu khi mẹ của Lí Trường Vũ mất đi, lễ đưa tang cũng làm khá to, Lí Trường Vũ vốn không muốn làm quá long trọng, nhưng phát triển của sự việc không bị y khống chế, Trương Dương nói: “Giờ đây trong thể chế rất hay có trò nịnh hót, những quan viên cấp dưới hi vọng nhiều nhất là nhà cấp trên xảy ra chuyện, sinh lão bệnh tử đối với gia đình là bi kịch, nhưng đối với rất nhiều quan viên có dụng ý khác thì đó là một việc vui lớn, họ đã có một lí do hợp lí để tặng quà.”
La Tuệ Ninh nói: “Trên quan trường thật là nhiều điều xấu, những điều đó không mất đi khi tính chất của xã hội thay đổi, muốn thay đổi tất cả những điều này, chúng ta không thể làm trong một thời gian ngắn.”
Trương Dương nói: “Con chẳng thèm quản cái gì xấu tốt,dù sao thì con thấy chuyện bất bình chẳng tha.”
La Tuệ Ninh cười, bà nhìn thời gian cũng đã qua được một lúc,đứng dậy nói: “Đến trân Xuân Dương thôi.”
Thời gian chỉ mới qua hơn một tiếng đồng hồ, nhưng trên con đường đến trấn Xuân Dương đã chẳng còn bóng người, đội ngũ đưa tang đã biến sạch bóng. La Tuệ Ninh lắc đầu, trong lòng thầm thở dài, xem ra đến trân Thanh Dương này cũng chẳng được yên ổn, bà đã quyết định, sau khi thăm cô sẽ mau chóng rời khỏi Tu Văn.
Cô của La Tuệ Ninh sống ở phía đông trấn Thanh Dương, tòa nhà này trước kia thuộc về nhà họ La, mặc dù trải qua cách mạng văn hóa, nhưng vẫn bảo tồn rất tốt, sau khi bà quay về nước sống, đã mua lại căn nhà này, rồi tìm người sửa sang, về cơ bản đã phục hồi được diện mạo của ngày trước.
Người ở cùng với bà cụ chỉ có một bảo mẫu.
La Tuệ Ninh đến làm cho bà cụ vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, bà đích thân ra cửa đón, mặc dù bà La đã bảy mươi hai tuổi, nhưng cơ thể của bà vẫn còn rất khỏe, mái tóc đen, mặc một bộ sườn xám màu tro, trông khí chất bất phàm.
La Tuệ Ninh giới thiệu Trương Dương với cô, rồi cười nói: “Cô à, đây chính là con trai nuôi của cháu, Trương Dương.”
Trương Dương cung kính gọi: “Chào bà…” Khi gọi câu này, trên mặt Trương đại quan còn cảm thấy nóng, gọi như vậy sao hắn cảm thấy thật là ngại?
Bà cụ rất thích Trương Dương, sau khi nắm lấy tay hắn nhìn, rồi mới nói: “Được lắm, nhân tài là đây.”
La Tuệ Ninh nói với Trương Dương: “Cô của mẹ rất có học vấn, năm đó bà là học sinh xuất sắc của trường nữ Giang Nam, là một tài nữ rất nổi tiếng.”
Bà cụ cười ha ha: “Già rồi, mấy chuyện đó đến ta còn chẳng nhớ nữa rồi, mau, vào trong ngồi đi.”
Bà cụ mời hai người vào trong phòng khách, những thứ đồ bày trong phòng vẫn còn mang đậm chất thời đại dân quốc, rất nhiều đồ dùng truyền từ đời Thanh Minh, cả căn nhà đều rất cổ kính.
Bảo mẫu đưa một ấm trà lên, bà cụ bảo bảo mẫu đi nấu cơm, La Tuệ Ninh ngay lập tức nói mình đã ăn cơm rồi.
Bà La mắng: “Đến Tu Văn sao lại có thể ăn cơm ở ngoài cơ chứ? Chẳng lẽ vì ta già rồi, nên không muốn ăn bữa cơm cùng bà già này rồi hay sao?”
La Tuệ Ninh vội vàng nói: “Cô ơi, đâu phải vậy, lần này đến là đề thăm cô, vốn cháu chuẩn bị ăn cơm ở đây, nhưng vừa nãy tắc đường trong trấn, chúng cháu không vào được, nên chỉ đành ăn cơm ở ngoài.”
Bà La nói: “Ừm, vừa này hình như có người đưa chôn.”
Khi hai người nói chuyện, ánh mắt của Trương Dương bị thu hút bởi tấm biển ở chính đường, bên trên có chữ đề của hoàng đề Đại Thanh viết, thượng thư, thư hương môn đệ, bà La cười nói: “Tấm biển này không phải là của nhà La chúng ta, khi ta sửa lại căn nhà này, muốn thu thập một vài đồ cổ, vì thế đã mua lại nó, La gia chúng ta cũng là thư hương môn đế.”
La Tuệ Ninh cười.
Trương Dương cười nói: “Bà thích sưu tầm?”
Bà La nói: “Ừ, thích sưu tầm chữ cổ và đồ cổ, mặc dù không nhiều, nhưng cũng có một vài vật quý.”
La Tuệ Ninh nói: “Cô à, Trương Dương rất giỏi về thư pháp, cô có thể dẫn cậu ấy đi xem giùm cô.”
Bà cụ cũng rất khảng khái, ngay lập tức đứng dậy nói: “Đi, đi với ta vào phòng sách.”
Mặc dù đồ sưu tầm của bà La không nhiều, nhưng những vật quý cũng không ít, thứ đắt tiền nhất là mấy đồ điêu khắc, nhưng thứ bà cụ xem trọng nhất lại là mấy bức cổ họa thư pháp, sau khi Trương Dương đánh giá mấy bức này, hắn mở cổ họa ra, hắn cũng đã từng học dưới Đan Thanh, mặc dù vẽ không xuất sắc lắm, nhưng nhãn lực cũng hơn người. Hắn đánh giá đâu vào đấy, bà La cũng rất thích người trẻ tuổi này, khi Trương Dương mở một bức tranh trong số đó ra, hắn chợt giật mình, hai mắt lộ ra vẻ không thể ngờ nổi, trên bức tranh này, vẽ một hình người nhìn nghiêng, một tay vung kiếm một tay cầm chén, múa kiếm dưới ánh trăng, các động tác vẽ rất đẹp, mặc dù vẻ mặt của người con trai đó chỉ vẽ bằng một vài nét, nhưng cũng đủ để toát lên vẻ nho nhã thanh lịch, Trương Dương chợt cảm thấy mắt mình nong nóng, suýt nữa thì rơi nước mắt, hắn dù thế nào cũng không thể ngờ được, bức trang đời Tùy Xuân Tuyết Tinh vẽ cho hắn giờ đây vẫn lưu lại trong thế gian, hơn nữa lại rơi vào trong tay bà La, rồi lại được hắn nhìn thấy.
Trương Dương cố gắng nén cảm xúc xúc động, thấp giọng nói: “Bức tranh này ở đâu ra vậy?”
Bà La nói: “Ta ngẫu nhiên mua được trong khi đi thăm chợ đồ cổ, họ nói là vẽ vào đời Tùy, người vẽ không phải là người nổi tiếng, nét vẽ cũng không thể bằng những đại sư, nhưng từ lời tựa, có thể thấy rằng đây là một vị tài nữ, người trong tranh có lẽ là tình lang của cô ấy, ta cảm thấy có ý nghĩa nên đã mua về.”
Nhìn bức tranh, Trương đại quan ngay lập tức biết bao cảm xúc tràn về, hắn quên cả việc mình đang nói chuyện với bà La.
La Tuệ Ninh cũng cảm thấy sự khác thường của hắn, nhìn bức tranh, rồi lại nhìn Trương Dương, nói một câu rất ngạc nhiên: “Trương Dương, ta thấy người con trai trong bức tranh này hơi giống con đấy.”
Trương Dương thầm nói, không phải là giống, mà người này chính là hắn.
Bà La cũng đối chiếu bức cổ họa, rồi gật đầu: “Thật là giống.”
Trương Dương lúc này đã ổn định lại cảm xúc, hắn cười nói: “Giống ở đâu cơ chứ ạ? Con thấy chẳng có chút giống nào hết, làm sao hắn ta có thể đẹp trai được như con chứ mẹ?”
La Tuệ Ninh cười nói: “Thật là, con đúng là chẳng biết học cách khiêm tốn gì cả.”
Bà La cũng cười: “Một người là người cổ đại, một người là người hiện đại, so sánh thế nào được?”
Ánh mắt Trương Dương lại trở về trên bức cổ họa, hắn thấp giọng nói: “Nếu như anh ta thật sự xuất hiện trước mặt cháu, thì cháu muốn nhìn cho kĩ, rốt cuộc anh ta giống cháu ở điểm nào.”
Bà La cười thu bức họa về, rồi đưa cho Trương Dương: “Cháu đã thích bức tranh này như vậy, thì tặng cháu.”
Trương Dương ngớ người, ngay lập tức hắn cảm thấy rất mừng, một cảm giác phức tạp làm cho hắn không nói nên lời.
Minh nguyệt như sương, ánh trăng chiếu vào trong phòng qua cửa sổ, Trương Dương ngồi một mình trước cửa sổ, nhìn bức tranh trên bàn đờ đẫn, tư duy của hắn bắt đầu ngược dòng thời gian quay lại một nghìn năm trước.
Xuân Tuyết Tinh hát múa nhẹ nhàng, tay áo lả lướt, dáng người làm mê hồn người, hắn nằm nghiêng trên sạp, cổ áo hở ra, uống rượu không ngớt. Quá nhiều những việc không thể tin nổi xảy ra trên người hắn, còn hắn cũng từ thần y Trương Nhất Châm trở thành Trương Dương bây giờ, hắn vẫn là hắn, nhưng thế giới xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Tiếng hát, điệu múa, lời lẽ cuối cùng cũng bị gió thổi đi…
Trương Dương nhắm nghiền hai mắt, cảm thấy trên mặt có hai dòng lệ nóng đang chảy xuống, bức họa này đã làm cho hắn nhớ lại những chuyện ngày xưa, và cũng đánh thức sự cổ độc sâu thẳm ẩn giấu trong lòng hắn.
Sự buồn bã của Trương đại quan chỉ thoáng qua, vận mệnh rất công bằng với hắn, hắn sờ bức họa đó, dường như đang sờ vào da thịt của Xuân Tuyết Tinh, nhẹ nhàng nói: “Tuyết Tinh, nếu như nàng có linh, biết được chuyện gì xảy ra trên người ta, thì thật kì diệu biết bao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.