Y Đạo Quan Đồ

Chương 435: Gió thổi cỏ lay




Triệu Dương Lâm cườn nói: "Chỉ là bên ngoài có người nói vậy thôi, tôi thấy có người muốn gây chuyện, cho nên nói cho cậu biết sớm một chút, để tránh chuyện không hay"
Biểu tình của Trương Dương nhìn như bình tĩnh, hắn cười thản nhiên nói: "Làm chút việc trong thời đại này đúng là không dễ dàng, mặc kệ là có nguyện ý hay không, nói chung là rất dễ bị rơi vào đầu sóng ngọn gió, có chuyện hay không có chuyện gì thì đều bị người khác nói lung tung"
Triệu Dương Lâm nói: "Người dốc sức làm trong thể chế, ai cũng sẽ phải đối mặt với tình huống này, muốn không bị người ta soi mói, không bị người ta đố kỵ, trừ phi là cậu không làm gì, lừa dối sống cho qua ngày"
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Triệu, ông biết là ai đồn bậy không?"
Triệu Dương Lâm nói: "Loại chuyện này toàn bộ đều là tin đồn, tôi nghe xong chỉ nhắc nhở cậu một chút, còn cụ thể là ai truyền ra thì tôi không biết"
Trương Dương gật đầu, vô luận là thế nào, Triệu Dương Lâm nói việc này cho hắn biết cũng xuất phát từ ý tốt.
Triệu Dương Lâm lại nói: "Thật ra lời đồn này cậu cũng không cần có phản ứng lớn, chỉ cần giữ vững cảnh giác và bình tĩnh thôi"
Trương Dương gật đầu: "Chủ nhiệm Triệu, cuối cùng tôi luôn cảm thấy công tác trù bị xây dựng sân bay tiến hành không thuận lợi, phía sau có phải là có người gây sự với chúng ta không?"
Triệu Dương Lâm nói: "Bí thư Đỗ cũng cho rằng như vậy, thật ra đừng nói là hạng mục sân bay lớn như vậy, cho dù chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi cũng phải đối mặt với sự cản trở ở trình độ khác nhau, chúng ta không có bao nhiêu tinh lực để lo lắng là ai đã gây trở ngại, chỉ cần suy nghĩ làm sao khắc phục trở ngại là được"
Trương Dương nói: "Ông nói việc này có liên quan đến Hà Trường An hay không? Yêu cầu của ông ta bị tôi từ chối, cho nên ông ta tìm cách tạo trở ngại cho chúng ta"
Trương Dương biết con cáo già Triệu Dương Lâm này, bây giờ đã là lúc gần về hưu rồi, suy nghĩ của ông ta chỉ là tận lực tranh thủ lợi ích chính trị lớn nhất cho Tôn Đông Cường, không bi cuốn vào trong tranh đấu chính trị một cách đơn giản.
Trương Dương rời khỏi tòa nhà thị chính, bên ngoài đã bắt đầu mưa tí tách, hắn chạy thẳng vào trong xe, trong lòng nhớ đến một người, Tiếu Minh, lúc trước khối đất để xây căn biệt thự gỗ kia là do Tiếu Minh cấp cho, trong lúc xử lý sự kiện này biểu hiện của Trương Dương cũng tương đối cẩn thận, hắn để cho Hồ Nhân Như đứng tên khối đất đó, vì đề phòng sau này có người lấy nó ra soi mói hoặc tìm nhược điểm. Trong chuyện này ngoại trừ Tiếu Minh ra, thì không ai biết căn biệt thự đó có liên quan đến mình cả, bởi vậy suy ra, người có hiềm nghi lớn nhất trong chuyện này chính là Tiếu Minh.
Toàn bộ quá trình từ nhận đất đến xây dựng biệt thự đều thông qua trình tự chính quy, cho dù thật sự có người muốn tra, cũng không tra ra được bất kỳ dấu vết nào, nhưng mà nếu như có người nói xấu về quan hệ của hắn và Hồ Nhân Như, chỉ sợ là có chút phiền phức, nghĩ như vậy, Trương Dương liền gọi điện cho Hồ Nhân Như, dặn cô chuẩn bị tâm lý sớm một chút. Nhưng Hồ Nhân Như lại lo lắng cho Trương Dương, bởi vì bên phía của cô không tồn tại bất luận vấn đề gì, Hồ Nhân Như vốn đã có kế hoạch đi Ai Cập rồi, bởi vì chuyện này, cô quyết định đẩy hành trình lên sớm hơn, và còn căn dặn Trương Dương, sắp tới không nên đến biệt thự gỗ, để tránh có người đặt điều trong vấn đề này.
Cúp điện thoại, Trương Dương phát hiện ra mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, hắn cũng không lập tức đi, mở radio lên, nghe tin tức ngày hôm nay, hôm nay đã là lập thu rồi, từ hôm nay trở đi khẳng định sẽ càng ngày càng lạnh, vấn đề tài chính cho sân bay vẫn còn chưa chứng thật, trong đầu Trương Dương đang tính toán xem có thể kiếm tiền từ chổ nào, có lẽ trận đại chiến ngày hôm nay đã làm cho hắn có chút mệt mỏi, có lẽ là do tiếng mưa rơi bên ngoài có tác dụng thôi miên siêu mạnh, khiến cho hắn tự nhiên ngủ trong xe luôn.
Không biết là đã trải qua bao lâu, Trương Dương bị tiếng gõ cửa sổ xe đánh thức, mở mắt ra nhìn, phát hiện ra bầu trời đã tối sầm, bộ trưởng tổ chức Từ Bưu đang đứng bên ngoài, gõ cửa sổ xe của hắn.
Trương Dương ngồi thẳng thân thể dậy, mở cửa xe ra, mời Từ Bưu vào trong xe ngồi.
Từ Bưu tiến vào trong xe, hỏi: "Sao vậy? Sao lại ngủ ở đây?"
Trương Dương cười ngựng ngùng nói: "Ngày hôm nay đánh với thôn dân của Lương Gia Bình một trận, có chút mệt mỏi"
Từ Bưu cười ha hả nói:" Đưa tôi về nhà đi, buổi tối ở nhà tôi uống rượu"
Trương Dương nói: "Đưa ông về nhà thì được, còn uống rượu thì miễn"
Từ Bưu nói: "Còn khách khí với tôi làm gì, con tôi đã về, tối nay Lưu Kim Thành cũng đến, cũng không có người ngoài, chúng ta uống vài ly"
Trương Dương nghe nói Từ Á Uy đã trở về, cũng vui vẻ nói: "Á Uy về rồi à, vậy chúng ta ra ngoài ăn đi, tôi làm chủ đãi khách"
Từ Bưu nói: "Không cần, trong nhà đã chuẩn bị đồ ăn rồi, rượu thì do Lưu Kim Thành mang đến, ăn bên ngoài không sạch sẽ, tự mình làm vài món ăn sướng miệng lại yên tâm" Từ Bư từ sau lần bệnh xong, trong sinh hoạt đã trở nên cẩn thận rất nhiều, cũng chú ý sức khỏe hơn.
Trương Dương nói: "Tốt, vậy về nhà ăn!"
Từ Á Uy nhìn thấy Trương Dương đến, tươi cười rạng rỡ bắt lấy tay của hắn, Từ Á Uy nói: "Tôi đang tính hẹn anh ra uống rượu hai ngày nay rồi, không ngờ rằng ba tôi lại mời anh đến"
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Từ thấy tôi không có nhà để về, thấy tội nghiệp quá, cho nên thu nhận tôi"
Từ Bưu nghe thấy thế liền cười ha hả, ông ta nói với con trai: "Á Uy, con tâm sự với Trương Dương đi, ba xuống bếp làm cá cho hai người ăn"
Từ Á Uy mời Trương Dương ngồi xuống, cười nói: "Món cá kho của ba tôi, cùng với gà quay được xưng là song tuyệt, bình thường không để lộ ra ngoài đâu, hôm nay coi như anh có lộc ăn"
Trương Dương tiếp lấy tách trà của Từ Á Uy: "Thuyền trưởng Từ lần này dự định ở nhà bao lâu?"
Từ Á Uy nói: "Nửa tháng, nhiệm vụ lần này tương đối gấp, lập tức phải chuẩn bị để rời bến"
Lúc này Lưu Kim Thành của nhà máy rượu Giang thành đến, ông ta và Từ Bưu là bạn bè, lúc trước kết bạn với Trương Dương cũng là thông qua Từ Bưu. Lưu Kim Thành đưa rượu qua, xong liền nói chuyện với Trương Dương, Từ Á Uy thấy người của ông hơi ướt, nên đứng dậy lấy khăn cho ông. Từ Bưu đứng một bên nói: "Hôm nay trời mưa ghê thật, đường đi đều bị ngập nước"
Trương Dương nói: "Năm nay Giang thành thiếu nước, cái này cũng là điềm tốt"
Từ Á Uy nói: "Vậy cũng không thể ngập nhiều quá, có câu tốt quá hóa tệ, mưa lớn quá cũng có thể tạo thành tai nạn"
Từ Bưu từ trong phòng bếp đi ra nói: "Cái này cũng không đến mức, ngập nước là bởi vì trời mưa quá mau, trận mưa này không tạo thành tai nạn đâu"
Bàn cơm đã được dọn xong, Từ Bưu mời mọi người ngồi xuống.
Lưu Kim Thành mở chai rượu mà mình mang đến ra, bên trong là một bình sứ màu xanh không có nhãn hiệu, Lưu Kim Thành giới thiệu: "Các người đừng thấy cái chai mà xem thường, rượu bên trong đều là rượu tốt đấy, rượu ủ ba mươi năm, tôi cũng không lấy đơn giản đâu"
Trương Dương cười nói: "Lão Lưu ơi là lão Lưu, tôi với ông quen biết lâu như vậy, nhưng cũng không thấy ông lấy cho tôi một chút rượu ủ nếm thử"
Lưu Kim Thành cười nói: "Rượu của cậu đã ủ xong rồi, đang chuẩn bị giành chút thời gian đưa tới cho cậu"
Từ Á Uy rót rượu cho bọn họ, ai cũng biết uống cả, mà uống rượu có thói quen là uống ly lớn, chỉ là từ sau khi Từ Bưu bệnh, trong phương diện uống rượu đã hạn chế rất nhiều, ông dùng riêng một ly nhỏ, Từ Bưu cười nói: "Tôi một ly các người một ly, ngày hôm nay tôi chiếm tiện nghi, nhưng các người không được thấy ủy khuất"
Trương Dương cười nói: "Rượu tốt như vậy, tôi đang hận là không thể cho hết vào trong bụng, ông không uống là tổn thất của ông"
Từ Bưu cười ha hả nói: "Tôi cũng muốn uống lắm, chỉ là cách mạng chưa thành công, các đồng chí cần phải cố gắng, tôi còn chưa hề hưu, bây giờ mà ngã bệnh, chính là không có trách nhiệm với quốc gia, cũng không có trách nhiệm với dân chúng. Trong lúc còn tại chức, tôi tốt nhất là nên giữ gìn thân thể, chờ ngày tôi về hưu, thì cứ việc chè chén thoải mái"
Từ Á Uy nói: "Ba, vậy cũng không được, công tác quan trọng, nhưng gia đình cũng quan trọng, ba không nên chỉ vì quốc gia mà giữ gìn thân thể, cũng phải vì mẹ và hai anh em tụi con mà bảo trọng thân thể chứ"
Từ Bưu nói: "Hai anh em tụi con chỉ cần làm cho ba bớt lo là được rồi, con nói xem, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi, mà vẫn còn chưa chịu cưới vợ, lẽ nào muốn ở giá cả đời? Đi ra đi vào đại viện thị ủy mỗi ngày, ai bằng tuổi ba mà không ẫm cháu, chỉ có con..." Nhắc đến chuyện này là Từ Bưu lại cảm thấy tức không nói được, với bối cảnh gia đình bọn họ, mấy năm nay người làm mối cho con trai đến cửa cũng không biết là bao nhiêu, chỉ là thằng con này, giống như là không nhìn thấy, sắp đến ba mươi rồi chứ đâu phải ít, Từ Bưu sao có thể không gấp? Hơn nữa, con gái của ông Từ Nhã Bội bởi vì chuyện của Vương Quân gây tổn thương, nên đã đi đến HongKong xa xôi, chung thân đại sự của con cái đã trở thành một tâm bệnh của hai vợ chồng Từ Bưu.
Lưu Kim Thành cười nói: "Á Uy, con nên dành thời gian ra tìm một bạn gái đi"
Từ Á uy nói: "Chỉ biết là các người thích nói chuyện này mà, ba, con sẽ kết hôn ngay"
Từ Bưu tưởng con trai nói giỡn, trừng mắt nhìn con trai: "Vớ vẫn, ngay cả bạn gái con còn chưa có, kết hôn với ai?"
Từ Á Uy nói: "Con nói thật đấy, con quen với một cô gái Nhật, cô ấy tên là Đằng Nguyên Mỹ Sa, năm nay hai mươi bốn tuổi, làm cho công ty thiết bị điện Singapo ở Nhật, chúng con đã quen biết nhau một năm rưỡi rồi, con biết ba hận nhất là người Nhật, cho nên không dám đề cập"
Khuôn mặt của Từ Bưu nhất thời lạnh xuống, ông nội bà nội, bác hai bác ba của ông tất cả đều bị người Nhật giết chết, ngay cả ba của ông cũng bị người Nhật bắn chết, mỗi lần nhắc đến người Nhật Từ Bưu liền hận đến cắn chặt răng, không ngờ rằng đến thời con cháu, con trai lại tìm về cho ông một đứa con dâu người Nhật.
Lưu Kim Thành quen với Từ Bưu đã lâu, biết tính tình của Từ Bưu, đây chính là chổ nhạy cảm nhất của Từ Bưu, ông cũng không xen vào được. Trương Dương thì cười nói: "Á Uy, cậu thật là ngầu đấy, trực tiếp bước qua biên giới kết nói với quốc tế luôn"
Từ Á uy nhìn ông già một cái, thấy biểu tình của ba rất kỳ quái. Từ Á Uy cẩn thận nói: "Ba, con không phải là có ý chọc tức ba, nhưng ba nên biết bây giờ là thời đại nào, thù hận dân tộc con nhớ kỹ, chỉ là tình cảm cá nhân không nên vì chuyện quá khứ mà chịu trách nhiệm đúng không?"
Từ Bưu vỗ bàn một cái rầm, sau đó chỉ vào mặt của Từ Á Uy.
Trương Dương thấy tình thế không ổn, vội vàng khuyên nhủ: "Tôi nói bộ trưởng Từ này, chúng tôi đều đang ở đây, ông muốn vận dụng gia pháp cũng phải chờ chúng tôi đi đã"
Từ Bưu chỉ vào mặt con trai, mắng: "Thằng con khốn nạn, mày nói là đã quen một năm rưỡi rồi, đến bây giờ mới chịu nói cho tao biết! Trong mắt của mày còn có ông già này không? Con gái Nhật Bản thì làm sao? Con gái Nhật Bản cũng là con người, mày lập tức mời người ta đến đây, tao và mẹ của mày nhìn mặt trước, lấy vợ gả chồng, cha mẹ hai bên đều không gặp mặt nhau thì làm thế nào mà thành?"
Từ Á Uy bị ông già mắng cho ngơ ngác, Trương Dương ở bên cạnh đẩy vai hắn nói: "Còn không mau tạ long ân của lão gia tử nhà cậu đi, phải không bộ trưởng Từ!"
Từ Á Uy lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cuống quít nói: "Cảm ơn ba!"
Khuôn mặt của Từ Bưu trở nên rạng rỡ, nói: "Con đó, không biết gì về ba cả, chỉ cần con hạnh phúc, chỉ cần đối phương là một cô gái tốt, xuất thân thể nào? Quốc tịch ở đâu? Mấy cái này ba căn bản là không quan tâm, con sống tốt mới là đều quan trọng nhất"
Từ Á Uy nghe thấy mà trong lòng ấm áp, hắn mạnh mẽ gật đầu.
Có lẽ bởi vì biết được con trai rốt cục đã có đối tượng kết hôn, cho nên Từ Bưu rõ ràng là đã hưng phấn lên, ông ta đã uống nhiều rượu hơn một ít, thật ra thì cái quy tắc này đã được dưỡng thành hơn nửa năm rồi. Lúc chín giờ tối, Trương Dương và Lưu Kim Thành đều đứng dậy xin cáo lui, đến nhà người ta làm khách uống rượu cũng phải có chừng mực, ở lại quấy rối lâu cũng thấy ngại, Từ Bưu tuy rằng rất hưng phấn, nhưng mà vợ của ông còn ở nhà, quấy rối lâu cũng không thích hợp.
Cha con Từ Bưu tiễn hai người ra ngoài cửa, mưa bên ngoài đã tạnh, Lưu Kim Thành đã sớm gọi điện thoại, tài xế đậu xe ngoài cửa lớn chờ ông, Trương Dương đưa Lưu Kim Thành ra đến cửa, lúc đi ra, thấy được chiếc xe của Đỗ Thiên Dã đến, Đỗ Thiên Dã cũng chú ý đến chiếc xe của Trương Dương, chiếc xe tải da này đúng là nổi bật, đi đâu cũng được chú ý cả, ông mở cửa sổ xe xuống hỏi: "Trương Dương, đến tìm tôi à?"
Trương Dương cười cười ghé đầu vào trong cửa sổ xe của Đỗ Thiên Dã, nhìn thăm dò vào bên trong.
Đỗ Thiên Dã trừng mắt nhìn hắn: "Nhìn cái gì vậy?"
Trương Dương nói: "Kỳ quái thôi, nhìn xem trong xe của bí thư Đỗ có thể giấu được một cô gái không"
Đỗ Thiên Dã nói: "Trong đầu của cậu cho đến bây giờ đều là những thứ kỳ quái này" Ông ngửi thấy được mùi rượu trên nguòi Trương Dương, nhíu mày nói: "Mới uống rượu?"
Trương Dương gật đầu nói: "Uống chụt rượu, con trai của bộ trưởng Từ trở về, cho nên đến nhà ăn mừng"
Đỗ Thiên Dã nói: "Cái lão Từ này cũng thật là không biết suy nghĩ, uống rượu mà lại không mời tôi!" Ông ta chỉ là nói mà thôi, thân là bí thư thị ủy, công việc mỗi ngày đều rất bận, lúc này vừa mới làm xong, làm sao mà có thời gian uống rượu.
Trương Dương nói: "Ông chưa ăn?"
Đỗ Thiên Dã gật đầu nói: "Đến chổ tôi ngồi uống một chút!"
Trương Dương nói: "Đừng phiền phức, tôi mời ăn thịt quay Hán Giang!"
Đỗ Thiên Dã nhíu mày.
Trương Dương biết ông ta lo rằng sẽ bị người khác nhận ra, cười nói: "Mang kính mát của ông vào, Hán Giang có phòng, chúng ta vào trong ăn, bảo đảm là không ai có thể nhận ra ông!"
Đỗ Thiên Dã xuống xe, kêu tài xế về trước đi, rồi nói với Trương Dương: "Đừng lái xe, uống rượu rồi lái xe không an toàn, chúng ta đón taxi đi"
Trương Dương xoay người, thấy Lưu Kim Thành còn chưa đi, vẫy vẫy tay với ông, Lưu Kim Thành vẫn chưa đủ cấp bậc để đi cùng với Đỗ Thiên Dã, ông có chút thận trọng khi đi tới, kêu một tiếng bí thư Đỗ.
Đỗ Thiên Dã gật đầu, ông ta không quen với Lưu Kim Thành, nhưng biết Lưu Kim Thành là xưởng trưởng của nhà máy rượu.
Trương Dương nói: "Xưởng trưởng Lưu, tôi và bí thư Đỗ muốn đi nhờ xe của ông được không?"
Lưu Kim Thành vội vàng nói: "Được, không thành vấn đề!"
Lưu Kim Thành là một người thông minh, ông biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, quan hệ của Trương Dương và bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, Giang thành ok ai là không hiểu cả, người ta hai người muốn làm gì, thì cũng không để lượt ông xen vào, ông đưa hai người đến con đường chỉ định. Lúc bọn họ xuống xe, Lưu Kim Thành nói lời đưa tiễn, còn kín đáo đưa cho Trương Dương hai bình rượu.
Trương đại quan nhân cũng không từ chối, cười tủm tỉm gật đầu, rồi cùng Đỗ Thiên Dã bước đi.
Đỗ Thiên Dã thấy Trương Dương mang theo hai bình rượu, không khỏi cười nói: "Rốt cục đúng là xưởng trưởng nhà máy rượu, bình thường trong xe luôn chứa mấy thứ này"
Trương Dương cười nói: "Rượu này rất ngon, ông nếm thử rồi sẽ biết"
Đỗ Thiên Dã đeo cặp kính không độ của mình vào, Trương Dương đi phía trước, ông đi theo sau lưng của Trương Dương, rất sợ người khác nhận ra thân phận của ông, khi mà bước vào trong quán nướng Hán Giang, Đỗ Thiên Dã mới phát hiện ra, các vị thực khách ở đây đều tập trung vào việc của mình, có ít người liếc ông một cái, cho dù là chủ tiệm Lý Thừa Kiền cũng vội vàng nói chuyện với Trương Dương, căn bản là không để ý đến vị bí thư thị ủy này.
Trương Dương đặt một phòng nhỏ, rồi cùng Đỗ Thiên Dã đi vào.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Trương Dương chuẩn bị khui rượu, thì Đỗ Thiên Dã nói: "Uống bia đi, ngày hôm nay có chút bực mình, uống bia giải khát!"
Trương Dương đương nhiên là tôn trọng ý kiến lãnh đạo rồi, kêu Lý Thừa Kiền mang hai chai bia lên, hai người tự mình rót bia, Đỗ Thiên Dã không nói gì, rót nửa chai bia vào, cảm thán: "Đã lâu rồi không có cảm giác tự do tự tại này"
Trương Dương cười nói: "Thấy buồn bực thì cứ đến núi Thanh Thai, chổ đó bảo đảm là không ai nhận ra ông"
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Trần Tuyết nghỉ ngơi ở chổ đó, gần đây tôi không có qua" Nói xong ông lại bổ sung:" Lão gia tử không cho tôi qua"
Trương Dương nói: "Mọi chuyện đều đã rõ, hà tất gì phải gạt cô ấy?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Đừng nói chuyện của tôi, có việc muốn nói với cậu, có người kiện cáo với ủy ban kỷ luật, căn biệt thự gỗ ở Nam hồ rốt cục có phải là của cậu không?"
Trương Dương nghe Đỗ Thiên Dã cũng nhắc đến chuyện này, không khỏi cười khổ nói: "Cái gì thế này, hạng mục sân bay còn chưa đặt móng xong, mà đã có nhiều vở kịch nhảy về người tôi, muốn mượn đề tài để nói xấu tôi, kiện cáo tôi có vấn đề kinh tế sao?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi mặc kệ người khác nói thế nào, cậu thành thật nói cho tôi biết, căn biệt thự đó rốt cục có phải của cậu hay không?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Không phải, căn biệt thự đó là của Hồ Nhân Như, không có liên quan gì đến tôi cả"
Đỗ Thiên Dã uống hết ly bia, và rót nửa chai bia còn lại vào ly.
Trương Dương gắp cho ông một miếng thịt dê nướng, cười nói: "Bí thư Đỗ, đừng để bụng trống mà uống bia, có hại cho cơ thể, ăn chút thịt vào đi"
Đỗ Thiên Dã đón lấy miếng thịt dê của hắn, nói: "Trương Dương, cậu là ai, tôi rất rõ ràng, tôi biết cậu không tham tiền, nhưng cậu dám nói là cậu không háo sắc không? Tôi không lo lắng cậu bị vấp ngã trên kinh tế, nhưng mà, tôi lo lắng về phương diện khác"
Trương đại quan nhân trịnh trọng nói: "Lão Đỗ, lời này của ông nói sai rồi, tôi không phải là háo sắc, mà là trọng tình cảm"
Đỗ Thiên Dã nói: "Cỡ như cậu mà cũng biết ba chữ trọng tình cảm sao?"
Trương Dương gật đầu nói: "Chấp nhận đi con đường một người thì người đó gọi là trọng tình cảm, chỉ là cái này cần có ý chí sắt đá làm tiền đề, con người của tôi lại nhẹ dạ, không nhịn được những cô gái làm cho tôi thương tâm"
Đỗ Thiên Dã trừng lớn hai mắt, thằng nhãi này đang trào phúng mình mà, Đỗ Thiên Dã nói: "Chịu thua cậu rồi, cậu mà nhẹ dạ cái gì, hoa tâm mới đúng!"
Trương Dương nói: "Tôi nói lão Đỗ này, ông vừa mới nói cái gì? Sao lại kéo tình cảm cá nhân của tôi vào đây?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Cũng là do cậu, lôi tôi vào cuộc mà, trọng tâm câu chuyện bị cậu đổi qua"
Trương đại quan nhân làm vẻ mặt vô tội: "Là do tôi cái rắm, do ông đổi qua!"
Đỗ Thiên Dã nói: "Hồ Nhân Như có quan hệ không tồi với cậu nha" Đi hết một vòng, cuối cùng cũng trở lại điểm khởi đầu.
Trương Dương nói: "Tôi van ông, tư tưởng của lãnh đạo các người có thể thuần khiết một chút được hay không, tôi và cô ta quen thuộc thì đại biểu cho tôi và cô ta có mờ ám à? Vậy ông và Tô Tiểu Hồng cũng rất quen thuộc, lẽ nào hai người cũng có mờ ám sao?"
Đỗ Thiên Dã nghe xong liền hết hồn, phản ứng đầu tiên là, chuyện của mình và Tô Tiểu Hồng hắn ta làm sao mà biết? Chỉ là nghĩ lại, chuyện này Trương Dương căn bản là không có khả năng không biết, chỉ là thuận miệng nói ra thôi, thảo nào nghe mà có chút giật mình.
Tiết tấu trong lòng của Đỗ Thiên Dã cũng không giấu được cái lổ tai của Trương đại quan nhân, Trương Dương vốn chỉ thuận miệng nói ra một câu thôi, nhưng mà thật không ngờ lại làm cho trái tim của Đỗ Thiên Dã lại phản ứng kịch liệt như vậy, Trương Dương là một người thông minh, hắn lập tức ý thức được giữa Đỗ Thiên Dã và Tô Tiểu Hồng rất có thể có chuyện, chỉ là càng như vậy, thì càng không thể tiếp tục trọng tâm câu chuyện này được, Đỗ Thiên Dã tuy rằng là bạn tốt của hắn, nhưng mà người ta nói thế nào cũng là bí thư thị ủy Giang thành cả, loại chuyện này không thể đem ra hỏi được, càng không thể lấy ra nói trên bàn nhậu.
Đỗ Thiên Dã nói: "Trương Dương, cậu tốt nhất là nói rõ chuyện này cho tôi, tôi thật sự không hy vọng cậu vấp ngã trong chuyện này"
Trương Dương nói: "Đất của căn biệt thự đó là do Tiếu Minh tặng cho tôi, lúc đó hắn làm chủ nhiệm hội quản lý khu khai phá, tặng đất cho tôi là vì đền đáp, tôi biết loại chuyện này là sai, nhưng Hồ Nhân Như rất thích miếng đất đó, cho nên tôi đem miếng đất tặng cho cô ta, biệt thự mà Hồ Nhân Như xây trên mảnh đất đó cũng đều đi theo trình tự chính quy, bao gồm cả việc mua đất, cũng không hề thấp hơn giá trong khu, ông hiểu chưa?"
Đỗ Thiên Dã đương nhiên rõ ràng, chuyện này tuy rằng biểu hiện bên ngoài thì chẳng có gì cả, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì có thể phát hiện, quan hệ của Trương Dương và Hồ Nhân Như khẳng định là không tầm thường, một cơ hội tốt đặt ra trước mắt như vậy, vì sao hắn lại cho Hồ Nhân Như? Nhưng mà câu trả lời của Trương Dương cũng làm cho Đỗ Thiên Dã yên lòng, ít nhất là Trương Dương cũng không có khuyết điểm trong vấn đề kinh tế, Đỗ Thiên Dã nói: "Lão đệ, tầm quan trọng của hạng mục sân bay không cần tôi phải nhấn mạnh với cậu, càng gặp phải loại sự kiện trọng đại này, chúng ta càng phải mềm mỏng xử lý, ngàn vạn lần không thể để xảy ra sai lầm"
Trương Dương nói: "Anh Đỗ, anh trai của tôi, tôi đã đủ cẩn thận rồi, chỉ là bây giờ anh buộc tôi phải bước nhanh về phía trước, tôi mà không đi, anh sẽ hận không thể cầm roi da lên mà đánh tôi mất"
Đỗ Thiên Dã không khỏi bật cười nói: "Muốn trống kêu to thì còn cần có dùi cui, tôi không đánh cậu, cậu làm sao mà dương danh lập vạn? Cậu không phải là muốn thăng quan sao? Hạng mục sân bay trước mắt chính là cơ hội tốt"
Trương Dương gật đầu nói: "Anh trai à, anh đối với tôi thật tốt, nếu như anh cho tôi năm sáu tỷ thì tôi còn tin, nhưng tình huống bây giờ, anh có đánh chết tôi cũng không tin"
Đỗ Thiên Dã cầm ly bia rót đầy lên, nói: "Hồng quân công nông Trung Quốc còn không sợ viễn chinh vất vả, muôn sông ngàn núi cũng chỉ là như không, chỉ cần anh em chúng ta đồng lòng hợp lực, thì thiên hạ này có chuyện gì mà không làm được"
Trương Dương cũng cầm ly bia lên hưởng ứng, còn chưa kịp uống, thì điện thoại di động liền vang lên, hắn nghe điện thoại, cú điện thoại này là do Hà Trường An gọi đến, giọng nói của Hà Trường An từ đầu đến giờ cũng đều là không gấp không vội, bình tĩnh như thường nói: "Trương Dương à, đề nghị của tôi thành phố thảo luận chưa?"
Trương đại quan nhân trả lời rất thẳng thắn: "Hà tiên sinh, thành phố không đồng ý, hay là ông nên suy nghĩ lại đi!" Hắn nói xong liền cúp điện thoại, Đỗ Thiên Dã cười tủm tỉm nhìn Trương Dương: "Hà Trường An gọi đến à?"
Trương Dương nói: "Lão cáo già này dám ngang nhiên bàn điều kiện với chúng ta"
Đỗ Thiên Dã nói: "Đối kháng với chính phủ, chỉ có một kết cục thôi"
Hai người nhìn nhau cười ha hả.
Hà Trường An cũng không nổi giận vì Trương Dương cúp điện thoại, buông điện thoại xuống, tựa đầu vào giường, Lê San San mặc một cái váy ngủ màu hồng nhạt ngồi bên người ông, ôm lấy đầu vai của ông, bàn tay nhỏ nhắn đưa vào trong áo ngủ của Hà Trường An, nhẹ nhàng vuốt ve ngực của ông, Hà Trường An tuy rằng bây giờ đã gần năm mươi rồi, nhưng cơ thể vẫn săn chắc như cũ.
Hà Trường An nói: "Trương Dương là một người thế nào?"
Lê San San ôn nhu nói: "Tuổi trẻ xúc động, còn có chút khuynh hướng bạo lực!"
Hà Trường An bật cười ha hả, nhẹ nhàng xoa nắn cặp mông tròn vểnh đầy ắp của Lê San San, thấp giọng nói: "Anh vốn cho rằng, anh và hắn có thể trở thành bạn tốt, chỉ là tên nhóc này tựa hồ có ôm địch ý với anh"
Lê San San nói: "Con người của hắn là như vậy, nhưng mà trong nội tâm lại không xấu"
Hà Trường An liếc nhìn Lê San San đầy thâm ý, làm cho Lê San San khiếp đảm, giải thích: ""Em chỉ là nói ra cái nhìn của bản thân"
Hà Trường An nói: "Một người đàn ông có thể khiến cho đàn bà của anh nói tốt, tất nhiên là có chổ tốt" Ông nhắm mắt lại: "Tổng thể của Giang thành cũng không có gì tốt, việc buôn bán của anh cũng không thích kết thù, hòa khí mới phát tài được, hợp lại liều mạng kẻ sống người chết thì có ý tứ gì? Nhưng mà Trương Dương này thật sự làm cho anh đoán không ra được, hắn rất thiếu tài chính, mà anh lại có thể bù đắp chổ thiếu ấy cho hắn, chỉ là hắn lại từ chối ý tốt của anh hết lần này đến lần khác, em nói hắn rốt cục là thông minh, hay là ngu ngốc?"
Lê San San nói: "Trong chuyện này hắn quả thật rất ngu ngốc"
Hà Trường An bỗng nhiên mở mắt ra nói: "Lẽ nào hắn còn có một nguồn cung cấp tài chính khác?"
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã uống đến gần mười hai giờ đêm, hai người sóng vai nhau đi ra khỏi quán nướng Hán Giang, Đỗ Thiên Dã vốn định kêu Trương Dương về nhà ông ngủ, nhưng Trương Dương lắc đầu, từ đây về chổ hắn ở cũng không xa, hắn đi bộ được rồi, chỉ là trước khi hắn còn ném chìa khóa xe cho Đỗ Thiên Dã, kêu Đỗ Thiên Dã ngày mai đem xe của hắn chạy đến tòa thị chính, hắn đi làm rồi lái xe sau.
Tuy rằng đã là nửa đêm rồi, nhưng phố lớn ngõ nhỏ của Giang thành không hề ít những quầy quán, đa số đều là những quán nướng, người Giang thành rất là thích nhậu, hơn nữa cũng có thói quen chiến đấu hăng hái trong thời gian dài. Trương Dương ngâm nga một ca khúc, dạo bước rong chơi trên con đường, ngửi thấy mùi thịt nướng trong không khí. Đây mới là cuộc sống, hắn bỗng nhiên phát hiện ra mình căn bản là một người bình thường, chỉ có thể ăn khói lửa nhân gian, tu tâm dưỡng tính không thuộc về hắn, nếu thật sự được chọn cái cuộc sống ấy, hắn sẽ không được vui sướng, hắn chỉ thích cái cảm giác sống hiện tại mà thôi, muốn sinh hoạt giữa đám người, sinh hoạt trong xã hội, hắn rất hưởng thụ cái cảm giác này.
"Mình là một người bình thường!" Trương đại quan nhân lẩm bẩm.
Trở về chổ ở của mình, lười biếng nằm xuống giường, buổi chiều nay Hồ Nhân Như đã đến Ai Cập rồi, Trương đại quan nhân tối hôm nay đặc biệt cô độc, hắn đặc biệt tưởng nhớ một vị hồng nhan tri kỷ để ôm trong lòng mà nói chuyện phiếm, Trương Dương phát hiện ra lúc mình cần nhất, thì bên cạnh không có một ai cả, hắn cầm lấy điện thoại, trong đầu hiện lên những bà vợ của mình, cuối cùng chỉ còn lại Sở Yên Nhiên, đã trễ thế này rồi quấy rầy ai cũng không thích hợp, Sở Yên Nhiên đang ở bên Mỹ, giờ này đang là buổi sáng mặt trời lên cao.
Sở Yên Nhiên không nghe điện thoại của hắn, vừa mới reng lên hai tiếng liền cúp máy.
Trương đại quan nhân sửng sốt, cái gì thế này? Cô gái nhỏ này dám cúp điện thoại của mình? Vì thế Trương đại quan nhân lại gọi thêm một lần nữa, mà Sở Yên Nhiên vẫn tiếp tục cúp điện thoại của hắn.
Trong lòng Trương Dương có chút kỳ quái, nghĩ lại hình như mình đâu có đắc tội gì cô ta đâu? lẽ nào việc của mình đã bị cô ấy phát hiện? Cái này gọi là có tật giật mình, cho nên Trương đại quan nhân yên lặng tính toán, chờ đợi trong dày vò chừng mười lăm phút sau, khi thằng nhãi này nghĩ cái gì cũng không ra, muốn đi ngủ một phen, thì điện thoại của hắn rốt cục đã vang lên.
Điện thoại là do Sở Yên Nhiên gọi đến, không đợi Trương Dương mở miệng, Sở Yên Nhiên đã rụt rè nói: "Xin lỗi, vừa rồi công ty đang họp, em không tiện tiếp điện thoại"
Trương Dương nói: "Anh cũng đoán được rồi!" Trong lòng thằng nhãi này lại thở phào một hơi, hắn căn bản là không có phỏng hay đoán gì cả, vừa rồi trong đầu toàn nghĩ miên man.
Sở Yên Nhiên nói: "Sao muộn thế này rồi mà còn chưa ngủ?"
"Nhớ em!"
Sở Yên Nhiên im lặng một hồi lâu, có lẽ là đang lặng lẽ tiêu hóa những lời của Trương Dương đã gây cho cô ấm áp và hạnh phúc, nhỏ giọng nói: "Thật sao?"
Trương Dương nói: "Còn thật hơn là sự thật!" Thằng nhãi này đúng là nói thật đấy, chỉ là hắn không chỉ nhớ đến một mình Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên nói: "Ngủ không được sợ rằng không chỉ bởi vì một mình em đâu?"
Trương Dương lập tức bảo đảm: "Cũng là bởi vì em đấy, anh dùng lương tâm của anh bảo đảm"
"Một chút lương tâm của anh đã bị chó gặm rồi!" Sở Yên Nhiên mới không tin tưởng, lời nói của thằng nhãi này ít nhiều gì cũng có ý giấu đầu lòi đuôi.
Trương Dương nói: "Còn có một chút, giữ lại cho em gặm!"
Sở Yên Nhiên nói: "Anh mới là chó đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.