Trước khi bão tố đến, chim én sẽ bay thấp lại, con kiến thì tranh thủ dọn nhà, đây đều là bản năng cầu sinh và tập tính của sinh vật, xét cho cùng đều là chủ động lẫn tránh nguy hiểm cả, con người cũng thế thôi. Trần Gia Niên và Tề Quốc Viên từ các dấu hiện đã nhận ra trước, cục diện chính trị tại Phong Trạch đã đến hồi thay đổi, hai người đều bắt đầu tính toán cho bước đi tiếp theo, Tề Quốc Viễn và Trần Gia Niên đều là cán bộ do một tay của Thẩm Khánh Hoa đề bạt lên, nhưng không có nghĩ là bọn họ sẽ vĩnh viễn đi theo bước chân của Thẩm Khánh Hoa, sinh mệnh chính trị của Thẩm Khánh Hoa đã đi đến hoàng hôn rồi, nhưng mà bọn họ vẫn muốn tiếp tục đi trên con đường này, ai mà không lo lắng cho tương lai của mình chứ.
Vương Hoa Chiêu còn chưa đến một tuần nữa là đến thời gian mãn chức rồi, hắn không ngờ rằng trước khi đi còn chịu tiếng xấu thay cho người khác nữa, tuy rằng chuyện này đối với con đường làm quan sau này của Vương Hoa Chiêu cũng không có ảnh hưởng quá lớn, chỉ là hắn cảm thấy có chút uất ức. Trong chuyện này Trương Dương hình như còn chút băn khoăn, cho nên đã đặc biệt đi tìm Vương Hoa Chiêu, hắn và Vương Hoa Chiêu quen biết cũng không tính là ngắn, hai người ở đối diện nhau trong ký túc xá, nhưng mà giữa Trương Dương và Vương Hoa Chiêu cũng không có gì gọi là thâm giao cả, Vương Hoa Chiêu bởi vì luôn giữ một khoảng cách nhất định trong việc đối nhân xử thế, cho nên hắn ta và các cán bộ Phong Trạch đều duy trì một khoảng cách nhất định, không ai thật sự xem hắn trở thành một người trong thể chế của Phong Trạch cả. Cho nên Vương Hoa Chiêu có chút tự do ngoài rìa, lừa dối mà sống qua ngày, có thể nói hắn ta cũng chẳng có làm bất kỳ chuyện gì gọi là thực tế ở Phong Trạch cả, hồi tưởng lại cuộc đời hai năm tạm giữ chức của hắn, thành tích hầu như là bằng không, chỉ là trước khi đi, thì lại bị ảnh hưởng bởi sự kiện lấy thận này, Vương Hoa Chiêu thấy rất oan uổng, cục văn hóa vệ sinh vốn không phải là chuyện của hắn, chỉ là Trương Dương đi học tập, cho nên hắn tạm thời giữ quyền trong một tháng, ai mà ngờ lại xảy ra chuyện này?
Lần này Trương Dương trở về ký túc xá của mình, nhưng mà không đi đến cửa, mà trực tiếp gõ cửa phòng đối diện của Vương Hoa Chiêu.
Vương Hoa Chiêu đang ở nhà, thu dọn hành lý của mình, chuẩn bị cho vài ngày sau rời khỏi Phong Trạch, thấy Trương Dương bước vào, hắn cười cười, vươn hai tay ra nói: "Tôi đang dọn đồ, tay dơ lắm, cậu tự rót nước uống nha"
Trương Dương cũng không khách khí với hắn, ngồi xuống ghế sô pha: "Có cần hỗ trợ cái gì không?"
Vương Hoa Chiêu lắc đầu, đặt hành lý vào một góc, đi đến phòng bếp rửa tay sạch sẽ rồi trở lại, cất giọng hỏi: "Cậu uống trà hay cà phê?"
"Trà đi!"
Vương Hoa Chiêu đi lấy thiết quan âm ra pha, đi đến bên cạnh Trương Dương ngồi xuống, thấy Trương Dương có mang theo một cái túi, có chút tò mò hỏi: "Bên trong có gì vậy?"
Trương Dương cười nói: "Một chút đặc sản địa phương, biết anh phải đi, cho nên đến tặng anh một chút đồ!"
Vương Hoa Chiêu cười nói: "Đối với tôi tốt như vậy à!"
Trương Dương nói: "Đồng sự một thời gian, cũng là hàng xóm một thời gian, hơn nữa, tôi có thẹn trong lòng, luôn thấy có lỗi với anh!"Trương đại quan nhân nói đúng, lần này Vương Hoa Chiêu quả thật đã chịu tiếng xấu thay cho hắn, có chút chuyện phải nói rõ ngay mặt, vì Trương Dương không thích thiếu nợ người khác.
Vương Hoa Chiêu nói: "Có cái gì có lỗi với tôi chứ? Đèn đường ở ngoài kia, lúc nào cũng có thể rớt xuống, chỉ là trăm ngàn người đi qua không sao, đến lúc tôi đi qua thì rớt trúng đầu tôi, tôi chỉ có thể nói là số phận không may thôi"
Trương Dương nói: "Văn hóa vệ sinh là do tôi phụ trách, bây giờ chuyện này lại tính lên trên đầu anh"
Vương Hoa Chiêu rộng rãi vỗ vai của Trương Dương, nói: "Nói thật nha, trong lòng tôi quả thật cũng có chút uất ức, chỉ là tỉnh táo suy nghĩ lại, tôi gánh chịu trách nhiệm không sai, lúc chuyện kia xảy ra, tôi tiếp quản công tác thay cho cậu, tiếp quản không chỉ có quyền lực, mà còn bao gồm cả trách nhiệm, Trương Dương, cậu không nợ tôi cái gì cả, là tôi tự đụng phải họng súng, tôi không trách bất kỳ kẻ nào"
Trương Dương nói: "Thư từ chức của tôi đưa lên, nhưng đã bị cấp trên trả trở về"
Vương Hoa Chiêu nói: "Tôi tin tưởng số phận, vận mệnh của người và người là khác nhau, tôi đến Phong Trạch tạm giữ chức, làm chuyện gì cũng không cầu công cũng không cầu tiến, có cậu để ý đến tôi như vậy, nhưng đến cuối cùng lại không khỏi phạm vào sai lầm, cậu làm việc rất phô trương, phong cách của cậu hoàn toàn khác hẳn với tôi, chỉ là đến cuối cùng cậu là luôn có thể gặp dữ hóa lành, số phận của hai chúng ta hoàn toàn khác nhau"
Trương Dương cười nói: "Anh là một cán bộ quốc gia mà tự nhiên lại mê tín?"
Vương Hoa Chiêu nói: "Cán bộ quốc gia mê tín như tôi rất nhiều" Hắn đưa tách trà cho Trương Dương, nói: "Chuyện này tôi gánh chịu là phù hợp nhất, dù sao thì tôi cũng là người phải đi, đảng cảnh cáo và xử phạt thôi, chứ không ghi vào hồ sơ"
Trương Dương nói: "Lần này sau khi trở về có phải là anh đến nhậm chức tại phòng khoa học kỹ thuật của tỉnh không?"
Vương Hoa Chiêu nói: "Công tác trên cơ bản đã xác định, nói là đến Lam Sơn đảm nhiệm cục trưởng cục nông nghiệp!"
Trương Dương có chút hâm mộ nói: "Cấp chính xử à?"
Vương Hoa Chiêu nhìn ra vẻ hâm mộ của hắn, không khỏi cười nói: "Cậu không cần nóng ruột, cấp chính xử của tôi cũng không có quyền lực gì, còn tổng chỉ huy hiện trường sân bay như cậu mới là nắm quyền"
Trương Dương nói: "Tôi mời ăn!"
Vương Hoa Chiêu nói: "Không được, tôi còn phải đi đón bạn gái của tôi nữa!"
Trương Dương không khỏi nhớ đến một buổi tối đầu tiên khi đến Phong Trạch, bạn gái của Vương Hoa Chiêu là Tằng Lệ Bình đến thăm hắn, hai người ở sát bên vách chiến đấu rất hăng hái, Trương đại quan nhân nghe được động tĩnh của hai người, làm trằn trọc cả một đêm không ngủ. Thời gian trôi qua thật là nhanh, không nháy mắt đã đến lúc mãn hạn tạm giữ chức của Vương Hoa Chiêu.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Trương Dương nói: "Vậy, buổi tối cùng nhau ăn, Bát Trân Cư, đón gió tẩy trần cho bạn gái của anh, thuận tiện làm tiệc tiễn biệt anh"
Vương Hoa Chiêu nhìn ra Trương Dương rất muốn bồi thường một cái gì đó, nếu như tiếp tục từ chối ý tốt của đối phương thì đúng là không biết nên nói thế nào cho phải, vì vậy gật đầu nói: "Được, quyết định vậy đi, chúng ta tùy tiện một chút là được"
Lúc Trương Dương rời khỏi khu nhà, thì đúng lúc gặp phải Thẩm Khánh Hoa, mẹ ruột của Thẩm Khánh Hoa đang đi bộ dưới lầu, Lưu lão thái thái tháng trước không may bị trúng gió, nằm bệnh viện hết một tháng, nay mới được Thẩm Khánh Hoa đón về nhà.
Trương Dương gặp mặt rồi thì khẳng định là phải chào hỏi, hắn cười nói: "Xin chào bí thư Thẩm!"
Thẩm Khánh Hoa gật đầu, trên mặt không hề có bất kỳ ý cười nào cả, mỗi lần nhìn thấy Trương Dương thì trong lòng ông lại dâng lên một cảm giác khó chịu, từ khi thằng nhãi này đến Phong Trạch, thì không ngừng khiêu chiến quyền uy của mình, Thẩm Khánh Hoa ừ một tiếng, làm lãnh đạo thì không thể nào biểu hiện ra sự hẹp hòi quá mức, nhất là loại đứng đầu như ông, cần phải tỏ ra ý chí của bản thân.
Trương Dương cũng thân thiết cúi người xuống, nắm lấy tay của Lưu lão thái thái nói: "Lưu đại nương, ngài bị làm sao vậy?"
Lão thái thái cười với Trương Dương một cái, mà nụ cười này thì đúng là... lợi hại! Bà ta biết về Trương Dương, cũng thông qua con nuôi của bà là Mạnh Tông Quý, ông ta đã nói xấu về Trương Dương không ít trước mặt bà, cho nên lão thái thái đương nhiên cũng không có hảo cảm gì với Trương Dương cả.
Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm, đại nương bị bệnh, ông cũng không nói một tiếng, tôi cũng có thể đến thăm một chút"
Thẩm Khánh Hoa miễn cưỡng nở nụ cười: "Không cần phiền phức!"
Trương Dương nắm lấy cổ tay của Lưu lão thái thái, nhân cơ hội giúp bà ta bắt mạch chẩn bệnh một chút, Trương Dương nói: "Lưu đại nương bị phong hàn nhập thể"
Thẩm Khánh Hoa cười chẳng đáng, nói: "Mùa hè nóng nực thì làm sao mà có phong hàn cái gì?" Ông ta không rõ trước mắt mình chính là đệ nhất danh y Đại Tùy.
Trương Dương nói: "Tôi có học qua một chút Trung y, trước khi Lưu đại nương phát bệnh hẳn là đã tiếp xúc với nước, ừ, hẳn là sau khi tắm xong thì đột nhiên trúng gió"
Thẩm Khánh Hoa nghe đến đó thì thầm giật mình, mẹ sau khi tắm xong bị trúng gió ngoại trừ bác sĩ biết, thì cũng không nói cho bất kỳ ai cả, tên nhóc này làm sao mà biết/ Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, miệng mồm của bác sĩ cũng không kín đáo, trong thiên hạ cũng không có bức tường nào cản được gió cả, Thẩm Khánh Hoa nói: "Tiểu Trương à, tôi phải đưa lão thái thái trở về nghỉ ngơi, có chuyện gì sau hãy nói" Ông ta không muốn tiếp tục nói chuyện với Trương Dương nữa.
Nhưng Trương Dương lại nói: "Bí thư Thẩm à, phong hàn trong cơ thể của đại nương nếu như không trừ hết, thì sợ rằng bệnh của bà sẽ nhanh chóng tái phát"
Thẩm Khánh Hoa tràn ngập khinh miệt nhìn Trương Dương một cái: "Chuyện này tôi đã hỏi qua chuyên gia, bệnh tình của lão thái thái đã ổn định"
Trương Dương nói: "Trị phần ngọn không trị phần gốc, nguyên nhân trúng gió là do phong hàn nhập thể, phong hàn trong cơ thể còn chưa trừ, thì bệnh tình làm sao mà ổn định được?"
Thẩm Khánh Hoa có chút trào phùng nói: "Tiểu Trương à, không ngờ cậu cũng hiểu biết y học"
Trương Dương nói: "Chỉ học một hai cái mà thôi, bí thư Thẩm, tuổi của lão nhân gia đã lớn rồi, có một số việc ngàn vạn lần không thể chủ quan, bây giờ không coi trọng, khi bệnh rồi sẽ rất nghiêm trọng, sợ rằng có hối hận cũng không kịp"
Trong lòng Thẩm Khánh Hoa âm thầm căm tức, thằng nhãi này nói chuyện hù dọa đây mà, căn bản là đang trù ếm mẹ của mình, Thẩm Khánh Hoa hừ một tiếng nói: "Cảm ơn quan tâm, tôi sẽ xử lý!" Nói xong liền dìu mẹ vào trong.
Trương Dương nhìn bóng lưng của Thẩm Khánh Hoa mà không khỏi âm thầm thở dài, tuy rằng hắn cũng vô cùng phản cảm Thẩm Khánh Hoa, nhưng mà bản thân Trương Dương lại là một y sư, khi phát hiện ra bệnh tình, thì vẫn không nhịn được nói ra.
Trương Dương trở về khách sạn Bạch Lộ không bao lâu, thì Thường Lăng Phong, Chương Duệ Dung cùng nhau đến, bọn họ đến để báo cáo tình huống phân hiệu của Phong Trạch Nhất Trung cho Trương Dương.
Trương Dương nghe xong chuyện này, không khỏi cười nói: "Bây giờ tôi không còn phụ trách văn hóa vệ sinh nữa, thành phố đã cho tôi làm công tác chiêu thương, công tác văn hóa vệ sinh, tạm thời do thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên quản"
Thường Lăng Phong còn chưa nói gì, thì Chương Duệ Dung đã không nhịn được nói: "Thị trưởng Trương, cậu đúng là không biết suy nghĩ, lúc đầu là cậu lôi chúng tôi đến Phong Trạch Nhất Trung, bây giờ chuyện của Phong Trạch Nhất Trung vừa mới khởi sắc, thì cậu lại xoay người rời đi, cậu mặc kệ, chúng tôi cũng không làm"
Trương Dương cười nói: "Đừng giỡn mà, tôi thấy hai người phối hợp với nhau rất ăn ý đấy!"
Một câu nói làm cho Chương Duệ Dung đỏ mặt, giữa cô và Thường Lăng Phong có một chút tình cảm mờ ám, nhưng mà quan hệ của hai người cho đến bây giờ vẫn chưa có làm rõ ràng, trừng mắt nhìn Trương Dương nói: "Miệng chó đúng là không thể mọc được ngà vo!"
Trương đại quan nhân cả giận nói: "Đứa nhỏ này, càng lớn càng không hiểu chuyện, từ chức vụ hành chính thì tôi là lãnh đạo của cô, từ bên bác của cô, thì cô cũng phải gọi tôi một tiếng chú, nói như vậy là nói thế nào?"
Chương Duệ Dung nói: "Cậu nhỏ tuổi hơn tôi, bắt tôi kêu cậu là chú mà không biết xấu hổ sao?"
Trương Dương nói: "Tuổi tác không phải là vấn đề, bối phận vẫn còn đấy"
Thường Lăng Phong nói: "Được rồi, chúng ta nói chính sự thôi, hai người cứ cãi nhau qua lại, kêu tôi nói thế nào đây?"
Trương Dương nói: "Cậu nói đi!"
Thường Lăng Phong nói: "Tôi dự định rút ra khỏi Phong Trạch Nhất Trung, cũng không phải là bởi vì cậu đi đâu, cậu kêu tôi vào ban chỉ huy cho việc trù bị xây dựng sân bay, tôi còn phải giúp cậu lôi kéo đầu tư, còn phải giúp cậu xem xét kỹ thuật quản lý nhân tài, chỉ cần chuyện này thôi tôi cũng đã bận tối mặt tối mày rồi, cậu lại kêu tôi quản lý Phong Trạch Nhất Trung, tôi thật sự là làm không nổi"
Trương Dương nói: "Rời khỏi thì cứ rời khỏi đi, dù sao thì bây giờ Phong Trạch Nhất Trung cũng đã đi vào ổn định rồi, đám cán bộ tại Phong Trạch cũng không muốn cậu đứng ở vị trí này"
Thường Lăng Phong mỉm cười: "Tuy rằng tôi rời khỏi, nhưng chuyện phân hiệu của Phong Trạch Nhất Trung tôi vẫn hỏi, dù sao thì đầu tư của An tiểu thư vẫn còn bên trong, chờ sau khi trường học xây xong, tôi sẽ tuyển dụng nhân tài giáo dục cao cấp trong xã hội vào, chờ khi tất cả đi vào quỹ đạo, tôi mới rời đi"
Chương Duệ Dung nói: "Tôi cũng đi!"
Trương Dương nói: "Cô không thể đi, chí ít là bây giờ không thể đi, cô mà đi rồi thì tài vụ của Phong Trạch Nhất Trung sẽ lộn xộn"
Chương Duệ Dung nói: "Tôi đi rồi thì trái đất vẫn quay đấy thôi!"
Trương Dương nói: "Co không được rời đi!" Nói xong hắn liền liếc nhìn qua Thường Lăng Phong, nói: "Tôi không nói chính sự, tôi đang nói cá nhân!"
Chung Duê Dung mắc cở đỏ mặt: "Không nói chuyện với cậu nữa, một phó thị trưởng mà nói chuyện không nghiêm chỉnh gì hết!" Nói xong cô xoay người rời đi.
Thường Lăng Phong nhìn Chương Duệ Dung đóng cửa phòng lại, không khỏi cười khổ: "Tôi nói thị trưởng Trương này, cậu không biết tích chút khẩu đức lại sao?"
Trương Dương nói: "Tôi không phải là đang lo lắng cho cậu sao? Cậu và Chương Duệ Dung đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, mà ngay cả một chút tiến triển thật chất cũng không có, cậu không vội nhưng tôi gấp lắm rồi"
Thường Lăng Phong nói: "Hoàng đế không vội thái giám lại gấp.
Trương Dương cười mắng: "Cậu mới là thái giám đấy!"
Thường Lăng Phong chắp tay nói: "Chuyện của tôi, tôi tự mình xử lý, cảm ơn lòng nhiệt tình của cậu, cậu không có chuyện gì thì quan tâm đến sinh hoạt tình cảm của mình đi"
Trương Dương thở dài nói: "Tôi cũng chỉ là muốn tốt thôi, thấy hai người như hình với bóng, anh anh em em, tôi thật sự đúng là hâm mộ và ghen tị"
Thường Lăng Phong nói: "Chúng ta có thể không bàn về chuyện này không?"
Trương Dương gật đầu nói: "Đúng rồi, Tra Tấn Bắc thông qua Khâu Phượng Tiên nói cho tôi biết, ông ta muốn đầu tư vào sân bay"
Thường Lăng Phong không khỏi bật cười nói: "Một tay buôn châu báu như ông ta mà cũng đến góp vui sao?"
Trương Dương nói: "Một người làm kiến trúc như Hà Trường An mà còn có thể mở tiệm châu báu, thì một người buôn châu báu như ông ta dựa vào cái gì mà không thể tiến quân vào giới kiến trúc? Vô luận mục đích của ông ta là gì, thì tôi đều hoan nghênh hai tay, có ông ta cạnh tranh, Hà Trường An sẽ trở nên thành thật một chút!"
Tôi hôm đó Trương Dương mở tiệc chiêu đãi Vương Hoa Chiêu, ít nhiều gì cũng biểu đạt sự áy này, trong sóng gió của sự kiện lấy thận kia, Vương Hoa Chiêu đã chịu tiếng xấu thay cho hắn không thể nghi ngờ, mắt thấy người ta phải đi rồi, Trương Dương đúng lúc mượn cơ hội này để biểu đạt một chút.
Sáu giờ tối đêm đó Trương Dương đã mở tiệc chiêu đãi Vương Hoa Chiêu, nói là vì tẩy trần cho Tằng Lệ Bình, ông chủ Cảnh Lục đặc biệt chuẩn bị cho Trương Dương một phòng lớn nhất, Trương đại quan nhân vì biểu đạt thành ý, nên đã đến đây sớm, Vương Hoa Chiêu cũng đã nói qua là không nên có người ngoài, cho nên Trương Dương cũng một mình đến dự tiệc.
Vương Hoa Chiêu đương nhiên là không đến một mình rồi, nhưng mà ngoại trừ vị hôn thê của hắn là Tằng Lệ Bình ra, ngay cả cha vợ mẹ vợ cũng đến.
Làm cho Trương Dương không ngờ chính là, cha vợ của Vương Hoa Chiêu chính là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Lai Châu.
Tằng Lai Châu đi vào trong phòng, cười cười vươn tay ra với Trương Dương: "Trương Dương, nghe nói cậu mời khách, cho nên tôi cũng đến đây ăn miễn phí m6o5t bữa, cậu có hoan nghênh không?"
Trương Dương cười đi ra nghênh đón, hai tay nắm lấy tay của Tằng Lai Châu, nói: "Bí thư Tằng, ngài có thể đại giá quang lâm đến đây là vinh hạnh của tôi, là vinh hạnh của toàn bộ dân chúng Giang thành, cũng là bất hạnh của rất nhiều cán bộ Giang thành"
Hai vợ chồng Tằng Lai Châu nở nụ cười, Tằng Lai Châu vỗ vỗ tay của Trương Dương, nói: "Yên tâm, lần này tôi đến đây với tư cách cá nhân, không phải vì công tác của ủy ban kỷ luật"
Trương Dương mời hai vợ chồng Tằng Lai Châu ngồi vào ghế, chỉ vào mặt Vương Hoa Chiêu nói: "Âm hiểm, âm hiểm thật, cái quan hệ này anh ẩn dấu lâu như vậy, trong Giang thành lại chẳng ai biết"
Vương Hoa Chiêu mỉm cười nói: "Tôi chỉ là một cán bộ đến giữ chức tạm thời thôi, không dám mượn uy phong của trưởng bối"
Trương Dương cười nói với Tằng Lệ Bình: "Tằng tiểu thư tìm được một người đàn ông biết ẩn mình thật tốt"
Tằng Lệ Bình cười cười, trước mặt cha mẹ có vẻ văn nhã mà ngại ngùng, Trương đại quan nhân đằng sau vẻ tao nhã của Tằng Lệ Bình có ẩn chứa lực phát nổ cực lớn, vào buổi tối đầu tiên khi mình đến Phong Trạch, tiếng kêu thê lương trong trẻo đau thương sung sướng của cô ta, đã làm cho tất cả lửa trong lòng của Trương Dương bị khơi dậy.
Loại chuyện này đương nhiên không thể nói ra, đánh chết cũng không thể nói ra.
Mọi người sau khi ngồi xuống, Cảnh Lục nhanh chóng cho người mang đồ ăn lên, Trương Dương kêu phục vụ khui chai rượu ra rót cho mọi người.
Tằng Lai Châu biết chuyện con rể tương lai vì Trương Dương mà chịu tiếng xấu thay cho người, theo ông ta thấy, xảy ra chuyện này tại Phong Trạch chẳng qua chỉ là việc nhỏ, Vương Chiêu Hoa cho dù có chịu tiếng xấu thay cho người, thì cảnh cáo xử phạt của đảng cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển trong con đường làm quan của hắn, ngược lại trong chuyện này đã làm cho Trương Dương thiếu nợ Vương Hoa Chiêu một nhân tình, từ biểu hiện tối ngày hôm nay của Trương Dương mà xem, trong lòng tên nhóc này rất rõ ràng, biết rõ cái gì gọi là nhận ơn thì cảm ơn.
Trương Dương nâng ly rượu lên nói: "Bí thư Tằng, thị trưởng Vương, ngày hôm nay là tôi đem tiệc đón gió tẩy trần cùng với đưa tiễn hợp thành một, cái này không phải là do tôi keo kiệt, sau này khi nào các người đến Giang thành, thì tôi sẽ chiêu đãi khi đó, nhất định phải làm cho các người thỏa mãn"
Tằng Lai Châu cười nói: "Tiểu Trương đúng là một người sảng khoái!" Ông ta cũng nâng ly lên.
Trương Dương lấy chai rượu tự rót cho mình, sau đó nhẹ giọng nói: "Bí thư Tằng lần này đến Giang thành dự định ở bao lâu?"
Tằng Lai Châu bảo: "Ba ngày, tôi và dì Lý của cậu dự định đến Nam Lâm tự của Giang thành để thăm viếng Phật tổ xá lợi, sau đó đến núi Thanh Thai nhìn một chút, sau khi du lãm xong sẽ cùng Hoa Chiêu trở về"
Trương Dương gật đầu nói: "Đến Giang thành thì hai chổ ấy nhất định phải đi, bí thư Tằng vất vả lắm mới đến Giang thành của chúng tôi một chuyến, việc này để cho tôi an bài đi"
Tằng Lai Châu nói: "Không cần!"
Trương Dương cười nói: "Thắp hương cho Nam Lâm tự rất linh nghiệm, bên núi Thanh Thai thì tôi rất quen thuộc, làm chủ đất, tôi đến an bài, thị trưởng Vương ở Phong Trạch hai năm rồi, mà vẫn chưa có du lãm cảnh sắc tại Giang thành, lần này đúng lúc để mọi người cùng đi với nhau" Trương Dương nói xong, liền lấy điện thoại ra gọi cho Tam Bảo hòa thượng một cú, phong cách làm việc của Trương đại quan nhân từ trước đến giờ đều là mạnh mẽ dữ dội như vậy, cái này không phải là để nịnh bợ Tằng Lai Châu đâu, Tằng Lai Châu đã là một người sắp về hưu rồi, trong tỉnh cơ bản đã chọn phó bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng đến tiếp nhận vị trí của ông. Trương Dương ân cần như vậy, một là vì biểu đạt tôn trọng với lãnh đạo, còn có một nguyên nhân quan trọng khác chính là muốn bồi thường cho Vương Hoa Chiêu, tôi không thích thiếu nợ nhân tình người khác.
Khi mà Trương Dương đã an bài chuyện đi thắp hương xong rồi, lập tức liên hệ với làng du lịch nước suối tại cốc Xuân Hi núi Thanh THai, để cho quản lý của làng du lịch là Khang Cường chuẩn bị công việc du ngoạn cho cả nhà Tằng Lai Châu.
Tằng Lai Châu là một lão tướng chính trị có cặp mắt nhìn đời rất lâu rồi, từ biểu hiện của Trương Dương đã nhìn ra, tên nhóc đang thông qua phương thức này để bồi thường cho Vương Hoa Chiêu, Tằng Lai Châu cười nói: "Hoa Chiêu, sau này con nên học tập Tiểu Trương nhiều một chút, năng lực hoạt động trong xã hội của Tiểu Trương rất mạnh!"
Vương Hoa Chiêu khiêm tốn cười nói: "Trên người Trương Dương có nhiều ưu điểm đáng để con học tập!"
Trương Dương nói: "Tôi sợ nhất là được người khác khen tôi, tôi cũng có chút tự hiểu lấy mình, con người của tôi toàn thân chổ nào cũng là tật xấu, nhưng mà cũng may là vô luận là lãnh đạo hay là đồng sự đều rất bao dung với tôi, cái này coi như là vận khí của tôi cũng không tồi!" Hắn nâng ly rượu lên hướng về Vương Hoa Chiêu: "Thị trưởng Vương, cảm ơn anh!"
Vương Hoa Chiêu cũng sảng khoái nâng ly rượu lên, nói: "Hẳn là do tôi cảm ơn cậu mới đúng, từ trên người của cậu, tôi đã học được không ít thứ"
Trương Dương nói: "Lúc anh nhậm chức tại Phong Trạch, chúng ta giao lưu không nhiều, tôi cũng không biết mối quan hệ của anh và bí thư Tằng, sau này cơ hội gặp mặt của chúng ta càng ít đi, nhưng mà liên hệ thì không thể đứt, vô luận là có chuyện gì, chỉ cần có thể giúp thì tôi sẽ không tiếc sức mình, anh gọi một cú điện thoại là được"
Tằng Lai Châu cười tủm tỉm nhìn hai người trẻ tuổi, ông cảm thấy rất thú vị, giống như là khi mình còn trẻ tuổi vậy, xã hội Trung Hoa chú ý nhất chính là mạng lưới quan hệ, trên chính trị càng chú trọng như vậy, chỉ có làm cho mạng lưới này càng lớn, thì con đường làm quan mới có thể đi xa hơn. Ông cũng không có kỳ vọng quá lớn vào con rể tương lai này, bởi vì tính tình của Vương Hoa Chiêu là như vậy, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không cầu công lao cũng không cầu tiến, người có tính cách như vậy không có khả năng làm nên chuyện lớn trong quan trường, chỉ là trong thể chế, bạn không đi chọc người ta, không có nghĩa là người ta sẽ không đến trêu chọc bạn, cho nên có thêm vài người bạn cũng là một chuyện tốt hiếm có.
Trương Dương và Vương Hoa Chiêu sau khi uống rượu xong, Trương Dương nói với Tằng Lệ Bình: "Chị dâu, chị cũng uống một ly đi!" Thằng nhãi này từ trước đến giờ đều có tính cách dám nói dám làm, một câu nói đã làm cho Tằng Lệ Bình đỏ mặt vì xấu hổ, đừng tưởng cô ta có quan hệ lén lút với Vương Hoa Chiêu, chỉ là trước mặt cha mẹ vẫn giữ hình tượng con gái ngoan hiền.
Tằng Lệ Bình nhỏ giọng nói: "Tôi và Hoa Chiêu còn chưa kết hôn mà"
Trương Dương nói: "Đã là chuyện sớm muộn rồi, đúng rồi, hỉ sự của hai người là khi nào?"
Vương Hoa Chiêu nói: "Giữa tháng mười"
Trương Dương nói: "Đến lúc đó nhất định đừng quên gửi thiệp cho tôi nhé, tôi nhất định phải có mặt uống rượu mừng" Hắn nhớ ra tháng mười cũng là hôn kỳ của Tần Bạch, xem ra tháp mười năm nay đúng là có không ít người kết hôn.
Buổi tiệc tối tiến hành rất vui vẻ, bí thư ủy ban kỷ luật Tằng Lai Châu cũng uống nhiều một chút, con người uống nhiều rượu rồi, thì nói chuyện cũng dễ hơn, bí thư ủy ban kỷ luật cũng không ngoại lệ, Tằng Lai Châu nói: "Trương Dương, lần trước cậu ở Nam Tích đúng là làm ra động tĩnh không nhỏ"
Trương Dương nói: "Đáng tiếc là hiệu quả không lớn, để cho Đường Hưng Sinh trốn thoát"
Tằng Lai Châu nói: "Có người nói Đường Hưng SInh đã đi đến Canada, công an đang điều tra, đã nhận định sơ bộ, cái chết của Chu Tiếu Nguyệt là do bị giết, hẳn là Phó Liên Thắng giết chết cô ta, sau đó Phó Liên Thắng bị người ta giết chết, có người tạo ra hiện trường tự tử của hai người, hung phạm trên cơ bản là tập trung vào Đường Hưng Sinh"
Trương Dương nói: "Đường Hưng Sinh thật âm hiểm, đúng rồi, hình như là Chu Tiếu Nguyệt còn có một người bạn trai tên là tiểu Trang..."
Tằng Lai Châu gật đầu nói: "Trang Vĩ, thi thể đã tìm được rồi"
Trương Dương thở dài nói: "Thật không ngờ một người như vậy lại có thể trà trộn vào trong đội ngũ công an, trong tỉnh thậm chí còn muốn đề bạt hắn lên làm phó sở trưởng"
Tằng Lai Châu nói: "Phó sở trưởng đã được xác định"
Trương Dương khẽ động trong lòng, hắn nhẹ giọng hỏi: "Ai vậy?" Trong lòng nói chức phó sở trưởng này khẳng định là vật trong tay của Vinh Bằng Phi rồi.
Tằng Lai Châu nói: "Cao Trọng Hòa, từ tỉnh Vân An điều tới, lúc trước là cục trưởng cục công an Nam Võ, là bộ hạ của bí thư Kiều"
Trương Dương cảm thấy tương đối ngạc nhiên về tin tức này, hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ Kiều Chấn Lương lại điều một thân tín từ Vân An đến, trước đây tiếng ủng hộ cho Vinh Bằng Phi còn rất cao, chỉ là chính trị quả nhiên là không hợp lý, khi cho rằng đó là chuyện đương nhiên rồi, thì thường thường sẽ phát triển theo hướng khó tin nhất.
Sau khi ăn cơm tối xong, cả nhà Tằng Lai Châu xin cáo lui với Trương Dương, lúc sắp đi, ông còn đặc biệt dặn dò Trương Dương, nhất định không được để tin tức của mình tiết lộ ra ngoài, lần này Tằng Lai Châu mang tính chất cá nhân mà đến đây, ông không muốn kinh động quan viên địa phương.
Trương Dương gật đầu đáp ứng.
Tằng Lai Châu lên xe, phất tay với Trương Dương, đóng cửa sổ xe lại, nói với tài xế: "Đến Gianh thành, tối nay chúng ta sẽ ở tại Giang thành"
Vương Hoa Chiêu nao nao: "Chú Tằng, con đã an bài xong rồi"
Tằng Lai Châu cười nói: "Muốn đi thắp hương đầu tiên kịp, thì chúng ta nên đi sớm cho thỏa đáng, chúng ta đến Giang thành ở"
Tằng Lệ Bình nhỏ giọng nói: "Ba, vì sao ba lại đối tốt với Trương Dương như vậy, con thấy hắn vô cùng gian xảo, không giống một người thành thật" Tằng Lệ Bình có chút phản cảm với Trương Dương, dù sao thì vị hôn phu của cô cũng chịu tiếng xấu thay cho Trương Dương mà.
Tằng Lai Châu cười nói: "Muốn học tập ưu điểm của người khác, thì phải cố gắng nhìn nhận ưu điểm của người đó, như vậy thì bạn của con sẽ ngày càng nhiều, nếu như con chỉ biết nhìn nhận khuyết điểm của người khác, như vậy thì con sẽ nhanh chóng phát hiện ra, bạn bè bên cạnh con sẽ ngày càng ít, điểm này Hoa Chiêu làm cũng không tệ lắm"
Vương Hoa Chiêu cười cười không nói gì.
Tằng Lai Châu nói: "Trong quan trường muốn tìm bạn bè, quả thật quá khó!"
Trương Dương chờ cả nhà Tằng Lai Châu đi rồi, mới trở về tính tiền, Cảnh Lục nói thế nào cũng không chịu nhận, ông biết Trương Dương là tổng chi huy hiện trường hạng mục sân bay, ở Phong Trạch, thậm chí là ở Giang thành là một con gà đẻ trứng vàng, người khác muốn nịnh bợ còn không kịp, ông làm sao mà bỏ qua cơ hội nịnh bợ Trương Dương chứ.
Dưới sự kiên trì của Trương Dương, Cảnh Lục đành phải thu tượng trưng một trăm đồng, ông cười nói: "Thị trưởng Trương, tôi nghe nói khi mà khởi công xây dựng sân bay mới sẽ có rất nhiều công nhân vào làm trong công trường, nếu như khởi công xây dựng căn tin và các thứ khác, có thể ưu tiên suy nghĩ cho tôi một chút không"
Trương Dương cười gật đầu: "Ông có thực lực này, nhưng phải nỗ lực thêm một chút, chờ đến lúc gọi thầu, tôi sẽ thông báo cho ông" Trương đại quan nhân muốn xử lý việc này thật công bằng, chuyện càng lớn, thì càng không thể pha trộn nhân tố nhân tình bên trong.
Cảnh Lục còn muốn nói thêm hai câu, thì điện thoại di động của Trương Dương đột nhiên vang lên.
Trương Dương mở điện thoại lên, nghe thấy một âm thanh gấp gáp: "Tiểu Trương, cậu đến nhà tôi một chuyến đi, mẹ của tôi bị trúng tà rồi!"
Trương Dương sửng sốt một chút mới nghe ra được, âm thanh do khẩn trương nên thay đổi âm điệu này là của bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa, buổi chiều nay hắn vừa mới nói về bệnh tình của Lưu lão thái thái oxng, không ngờ rằng buổi tối lại phát tác, Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm, ông đừng vội, chậm rãi nói, rốt cục xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Mẹ của tôi ăn cơm chiều xong, vốn dĩ mẹ muốn nói chuyện với tôi một chút, chỉ là đột nhiên cả người run lên, sắc mặt tái lại, lúc này ngay cả tri giác cũng không còn, tôi đang ở tại bệnh viện nhân dân..." Thẩm Khánh Hoa đang ở trong bệnh viện nhân dân, lão thái thái đang ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ vừa rồi có nói với ông, chỉ sợ là lão thái thái không qua được, kêu ông nhanh chóng chuẩn bị hậu sự, trong lúc Thẩm Khánh Hoa tuyệt vọng, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến Trương Dương, buổi chiều Trương Dương đã dự đoán được chuyện này, ông vội vàng gọi điện thoại cho Trương Dương, thật ra ông cũng không ôm hy vọng nhiều, chỉ là muốn cố gắng vùng vẫy cuối cùng.
Trương Dương nói:"Bác sĩ nói thế nào?"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Kêu tôi chuẩn bị hậu sự"
Trương Dương nói: "Ông đừng vội, bây giờ tôi qua ngay"
Lúc Trương Dương đi đến phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân Phong Trạch, thì bác sĩ và y tá bên trong đang rất là bận rộn, phẫu thuật mở khí quản cũng đã làm rồi, thấy lão thái thái hô hấp rất yếu, các bác sĩ đã dùng hết mọi biện pháp, nhưng tình huống vẫn không có một chút cải thiện nào hết, chỉ là bởi vì lão thái thái này chính là mẹ của bí thư Thẩm, cho nên không dám dám ngừng cứu chữa, vì thế tất cả mọi phương pháp có thể nghĩ ra đều đã dùng hết.
Thẩm Khánh Hoa hai tay nâng đầu, đau khổ ngồi bên ngoài hành lang của phòng cấp cứu, viện trưởng mới nhậm chức của bệnh viện nhân dân Lý Anh Minh cũng có mặt bên cạnh, và bên còn lại chính là con nuôi của Lưu lão thái thái, hiệu trưởng tiền nhiệm của trung học Phong Trạch Mạnh Tông Quý.
Con mắt của Mạnh Tông Quý đã đỏ lên vì khóc rất nhiều, xem ra ông ta cũng có tình cảm thật sự với bà mẹ nuôi này.
Trương Dương đi đến trước mặt của Thẩm Khánh Hoa, thấp giọng nói: "Bí thư Thẩm!"
Thẩm Khánh Hoa ngẩng đầu lên, vành mắt của ông cũng đỏ, hiển nhiên là đang bị dằn vặt tinh thần rất lớn, Thẩm Khánh Hoa thấp giọng nói: "Bác sĩ nói... không có hy vọng..."