Y Đạo Quan Đồ

Chương 532.3: Lo lắng (3)




Trương Dương cười nói: "Anh rõ ràng chính là khích bác người ta mà, thứ nhất, kẻ sai người lái xe là Lý Trường Phong chứ không phải là cháu của tôi, thứ hai, xe chở đất là đâm tòa nhà hoạt động chứ không phải là trụ sợ của Ủy ban thể dục thể thao."
Trương Dương nói: "Tôi đang định tìm anh nhờ giúp đỡ đây, không ngờ anh lại tự tìm tới!"
Kiều Bằng Cử bật cười: "Tôi không thể giúp gì được cậu cả, tôi hôm nay tới đây là vì một việc!"
Trương Dương đứng dậy đi sang bên cạnh lấy hai bình nước khoáng đưa cho họ.
Kiều Bằng Cử uống nước xong liền tiếp tục nói: "Cậu có thể liên hệ với Hà Trường An không? Tôi đang cần tìm y." Khi gã ở kinh thành đã từng cùng Hà Trường An giúp Trương Dương và Tần Hoan, cho nên mới hỏi vậy.
Trương Dương lắc lắc đầu.
Kiều Bằng Cử nói: "Cậu biết đấy, đầu tư cảng Nước Sâu tôi và Hà Trường An có một số hợp tác, hiện tại đầu tư gặp phiền phức, tôi cần liên hệ với y." Kiều Bằng Cử nói thì nghe rất thoải mái nhưng trong mắt lại lộ vẻ lo lắng. Gần đây đầu tư cảng Nước Sâu xảy ra vấn đề, Kiều Bằng Cử đã dốc hết sức vào hạng mục này, cho nên gã thập phần khẩn trương.
Trương Dương đoán được Kiều Bằng Cử nhất định gặp, cho nên gã mới vội vã muốn liên hệ với Hà Trường An, Trương Dương cố ý thở dài nói: "Bản thân tôi cũng đang gặp phiền phức, không có thời gian đâu mà lo chuyện của người khác."
Kiều Bằng Cử mắng: "Thằng ôn cậu đúng là giảo hoạt, tự mình gây phiền phức lại còn muốn kéo cả anh em vào."
Trương Dương nói: "Kỳ thực đây không phải là cuộc chiến của một mình tôi, Lương Thành Long luôn miệng nói cái gì là cường long bất áp địa đầu xà, không áp được địa đầu xà thì không phải là chân long, giữa bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau đúng không nào? Nếu ai lo việc nấy thì còn bàn gì tới sức chiến đấu? Chúng ta là anh em có phải không? Hiện tại tôi có nạn, anh không thể nào coi như không thấy được?"
Kiều Bằng Cử nói: "Cậu có thể liên hệ với Hà Trường An không?"
Trương Dương không trực tiếp trả lời vấn đề của gã: "Tôi định làm rước đuốc cho vận hội tỉnh, bí thư Kiều có thể chạy đoạn đầu không."
Lương Thành Long ở bên cạnh nghe thấy rất thú vị. Xùy một tiếng bật cười, chưa thấy ai thực tế như Trương Dương, Kiều Bằng Cử bảo hắn liên hệ với Hà Trường An, hắn lập tức ra điều kiện.
Kiều Bằng Cử cũng cười: "Được, chuyện này cứ để tôi."
Trương Dương nói: "Tối nay tôi định dựng lại tòa nhà hoạt động, hai anh có giúp tôi không?"
Lương Thành Long cười khổ nói: "Quen cậu coi như tôi xui xẻo, chẳng những phải xuất công mà còn phải xuất lực."
Kiều Bằng Cử nói: "Dựng nhà thì tôi không giúp được, nhưng dẫu sao cũng rảnh, sẽ tới xem." Hai người học đều là nhân vật thông minh, Trương Dương muốn lợi dụng thân phận của bọn họ để tăng thêm uy danh. Bọn họ vốn cũng không cần phải nhúng tay vào, nhưng bọn họ có một điểm giống nhau, đều là đầu tư xây dựng, tất cả đều gặp khó khăn trong công trình cảng Nước Sâu, trước mắt khốn cảnh của Nam Tích cũng khốn cảnh của bọn họ, hai người bởi vì tình cảnh hiện tại đều đem sự bất mãn này trút lên đầu Từ Quang Nhiên, cho nên trước tiên muốn phát tiết một chút, đề nghị của Trương Dương đương nhiên được bọn họ hưởng ứng.
..
Sự xuất hiện của Lương Thành Long cũng không khiến Trương Đức Phóng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Trương Đức Phóng cũng không ngờ Kiều Bằng Cử cũng đến đây, y mìm cười đón ba người bọn Trương Dương vào, Lương Thành Long đoán không sai, tối nay Trương Đức Phóng mời cơm mục đích là để hóa giải chuyện ban ngày, người tham dự bữa ăn tối nay có lão tổng của công ty xây dựng Thế Kỷ Mới Từ Quang Lợi, quản lí hạng mục của trung tâm thể dục mới Lý Trường Phong, ngoài ra còn có cục trưởng phân cục Ninh Võ Hạ Học Đông.
Cừu nhân gặp nhau là đỏ mắt, khi Trương Dương tiến vào phòng, Lý Trường Phong liền tràn ngập oán độc trừng mắt lườm hắn.
Biểu hiện của Từ Quang Lợi còn coi như có chút phong độ, trên mặt vẫn tươi cười. Khi y nhìn thấy Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long cùng đi đến với Trương Dương, trong lòng đối với Trương Dương không khỏi lại coi trọng thêm vài phần, chẳng trách thằng ôn này dám kiêu ngạo như vậy, thì ra hắn quả nhiên có chút năng lực, có thể quen biết với con cháu của quan lớn Bình Hải.
Trương Dương mỉm cười giới thiệu Từ Quang Lợi cho Trương Dương: "Trương lão đệ, vị này chính là Từ tổng của công ty xây dựng Thế Kỷ Mới, anh ta là em trai của bí thư thị ủy của chúng ta.”
Từ Quang Lợi cười cười vươn tay về phía Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, đã nghe tới đại danh của cậu từ lâu, cửu ngưỡng cửu ngưỡng"
Trương Dương cũng mỉm cười bắt tay với y, nói: "Kể ra chúng ta còn làm hàng xóm nữa, sau này đợi khi địa điểm công tác của chúng tôi được chuyển qua đó, cơ hội mọi người gặp mặt sẽ nhiều hơn."
Từ Quang Lợi nghe thấy câu này liền cười cười, không khỏi có chút xấu hổ.
Sau khi mọi người an vị, Trương Đức Phóng nói: "Nếu đều là người một nhà, tôi cũng không vòng vo nữa, hôm nay tôi gọi chủ nhiệm Trương và Từ tổng đến, một là để giới thiệu cho mọi người biết nhau, hai là để tạo cho hai bên cơ hội gặp mặt câu thông, mọi người đều là bằng hữu, có chút hiểu lầm thì mau mau tháo gỡ, ngàn vạn lần đừng để lại khúc mắc gì."
Kiều Chấn Lương cười nói: "Trương cục tối nay làm người hoà giải, sớm biết rằng như vậy, tôi sẽ không đi theo tới đây ăn cơm đâu."
Trương Đức Phóng cười nói: "Kiều tổng, bình thường tôi đã muốn mời mọi người đến, hôm nay chúng ta câu thông tình cảm là chính, cậu đến thì càng hay, giúp đỡ hoà giải đi."
Từ Quang Lợi cười nói: "Tôi và chủ nhiệm Trương là lần đầu gặp nhau, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, cháu ngoại tôi tính tình nóng nảy, có chỗ nào mạo phạm thì xin được bỏ quá cho."
Trương Dương tươi cười nói: "Tính khí của tôi cũng không tốt, may mà tôi chưa phải chịu thiệt.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Cả đám người đều bật cười, Trương Đức Phóng nâng chén nói: "Nào, mọi người cùng cạn chén này."
Mọi người dưới sự kêu gọi của Trương Đức Phóng cùng uống hết chén này. Từ Quang Lợi nói: "Chủ nhiệm Trương, chúng tôi lần này chính là nước lớn nhấn chìm miếu long vương, người nhà lại không biết người nhà."
Trương Dương vừa ăn vừa nói: "Không sao, không sao!"
Từ Quang Lợi nói: "Tôi hôm nay đã phê bình Trường Phong một trận rồi, thanh niên thời này sao chẳng phân biệt được nặng nhẹ, sao có thể vô lễ chống đối với lãnh đạo như vậy." Từ Quang Lợi ngoài mặt thì là đang nói Lý Trường Phong, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra y trong lời nói còn có ý khác, rõ ràng y đang ám chỉ Trương Dương không coi bí thư Từ vào đâu.
Trương Dương nói: "Phải thường xuyên dạy bảo người trẻ tuổi để bọn họ đừng đi gây sự lung tung, người ta không những trách họ không hiểu chuyện mà còn trách cả gia trưởng của họ nữa." Thằng ôn này căn bản là không biết khách khí, bày ra bộ dạng gia trưởng.
Lý Trường Phong cúi đầu, nghiến chặt răng, hận không thể xông lên bóp chết Trương Dương.
Từ Quang Lợi cười nói: "Chuyện hôm nay tôi thật sự không biết, Trường Phong đã giải thích với tôi chỉ là hiểu nhầm, chủ nhiệm Trương, cậu phụ trách công tác của Ủy ban thể dục thể thao, chúng tôi thì là xây dựng công trình trung tâm thể dục mới, kể ra chúng tôi còn là làm công cho cậu nữa, cậu là lãnh đạo trực thuộc của chúng tôi."
Trương Dương cười nói: "Thời đại thay đổi rồi, hiện tại lưu hành nông nô nổi dậy, rất ít người để lãnh đạo vào mắt."
Hai người ngoài mặt thì nói nói cười cười, nhưng câu nào câu nấy đều không hề khách khí, trong lời nói ngầm giấu đao kiếm.
Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long là bị ép tới, đối với chuyện này chỉ ôm thái độ bàng quan, Hạ Học Đông của phân cục Ninh Võ thì không tiện chen lời, dẫu sao vị lãnh đạo Trương Đức Phóng này còn ở đây, muốn nói cũng không tới lượt gã.
Trương Đức Phóng nói: "Nếu là hiểu lầm, hai người uống hai chén rượu, chuyện này coi như xong." Gã cho rằng mình có tư cách những lời này, Trương Dương và Từ Quang Lợi cũng sẽ nể mặt y, nhưng sự thật lại không như y tưởng tượng.
Trương Dương cười nói: "Từ tổng định giải quyết thế nào?"
Từ Quang Lợi nói: "Như vậy đi, tổn thất của các anh tôi phụ trách bồi thường, có điều tòa nhà đó của các cậu quả thực là dựng không đúng chỗ, xe tải của chúng tôi mỗi ngày ra vào từ đó, một là có ảnh hưởng đối với giao thông, vả lại, các cậu ở đó ra vào cũng không an toàn đâu!"
Trương Dương nói: "Tôi có chút không hiểu những lời này của Từ tổng."
Từ Quang Lợi nói: "Tôi ở đường Ninh Hà có một tòa nhà, trước giờ luôn để trống, cách trung tâm thể dục mới cũng không xa, chủ nhiệm Trương nếu cần, tôi sẽ không tính tiền thuê." Từ Quang Lợi nhượng bộ.
Trương Dương cười nói: "Từ tổng là muốn tôi chuyển nhà ư?"
Từ Quang Lợi mỉm cười nói: "Vừa tiện cho người lại tiện cho mình, đợi khi trung tâm thể dục mới xây xong rồi các cậu lại chuyển vào đó là được."
Trương Dương nói: "Nhưng tôi lại cứ thích chỗ cũ cơ, tôi không muốn chuyển, Từ tổng, ông đã mời Trương cục tới, tôi nói sao cũng phải nể mặt, tôi cho các ông thời gian hai ngày, phải khôi phục tòa nhà của Ủy ban thể dục thể thao của chúng tôi lại nguyên trạng, tôi tuyệt đối sẽ không truy cứu nữa."
Từ Quang Lợi hiểu rồi, người ta đòi bồi thường là giả, gây hấn mới là thật, y cười nói: "Chủ nhiệm Trương, mọi người có thể ngồi cùng bàn với nhau thì đều là bạn bè, xã hội hiện giờ, bất kể là làm ăn hay là làm bàn bè đầu phải chú ý tới mặt mũi, tòa nhà đó của Ủy ban thể dục thể thao các cậu vốn không thuộc loại trong phạm vi quy hoạch, là kiến trúc trái phép, cho dù không có chuyện hôm nay, bộ môn quy hoạch sớm muộn gì cũng sẽ dỡ của các anh xuống."
Trương Dương nói: "Không phiền ông bận tâm, ông chỉ cần xây lại cho tôi tòa nhà đó là được, cục quy hoạch có dỡ hay không là chuyện của bọn họ."
Từ Quang Lợi nói: "Chủ nhiệm Trương, thêm một người bạn thêm một con đường, mọi người hiểu cho nhau chút đi." Y bắt đầu tức giận rồi, mặt tuy vẫn tươi cười nhưng không còn vẻ tự nhiên nữa.
Trương Đức Phóng nhìn thấy tình huống có chút không ổn, cuống quít ngắt lời: "Đúng vậy, mọi người hiểu cho nhau đi, tôi thấy hay là thế này đi, tòa nhà của chủ nhiệm Trương dịch sang bên cạnh một chút, đừng ở dựng ở đối diện cửa lớn của công trường, Từ tổng trong hai ngày sẽ dựng lại cho xong, thế nào?"
Từ Quang Lợi không nsói gì, y thấy nếu mình đồng ý thì rất mất mặt.
Trương đại quan nhân nhìn thẳng vào Lý Trường Phong nói: "Chuyện hôm nay có phải là anh gây ra hay không?"
Lý Trường Phong môi giật giật không nói gì,
Trương Dương khinh thường nói: "Lớn vậy rồi mà sao lại dám làm không dám nhận? Dám gây chuyện thì phải dám gánh vác! Đừng có để người nhà phải chùi đít cho anh mãi thế!"
Lý Trường Phong không nhịn được nữa, tức giận nói: "Là anh quá đáng, chạy tới đối diện cửa lớn của công trường chúng tôi xây nhà, anh có nghĩ đến mặt mũi của chúng tôi hay không?"
Trương Dương cười nói: "Anh ư, xứng à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.