Vi Nhất Tiếu cùng Hồ Thanh Ngưu có lẽ trời sinh bát tự không hợp, hai lần gặp nhau đều thấy mặt là đánh. Lúc này giương ra khuôn mặt, bày ra một bộ luyện tập dùng ánh mắt giết người.
Kỳ thực Hồ Thanh Ngưu cùng Vương Nan Cô từ mấy tháng trước đã bị Đồng Nãi sai đi Vân Nam hái thuốc (thuận tiện hưởng tuần trăng mật) cũng để tiện cho bà luyện độc, làm đồ đệ cũng không biết âm mưu của sư phụ. Huống chi tình huống lão hóa nhanh chóng của Đồng Nãi tất cả mọi người đều rõ ràng. Nay đầu sỏ đã chết, hiểu lầm liền sáng tỏ, nhưng e ngại lúc đầu cũng đâu dễ tiêu tan.
Không thể không nói con trâu này (Ngưu) ngang ngạnh vô cùng, bình sinh chỉ nghe lời một người – lão bà hắn. Vì thế đành tìm Vương Nan Cô tới giải vậy. Sự thật chứng minh, vật có tương sinh tương khắc. Độc tiên vừa vào cửa, sắc mặt y tiên liền chuyển biến tốt đẹp. Hồ Thanh Ngưu ho khan hai tiếng, xoa xoa cằm nhẵn bóng không có lấy một sợi râu, mắt nhìn trần nhà hỏi:
“Sư phụ hạ độc gì?”
Nhìn một cái, ánh mắt đen động lòng người lại bị hắn dùng để trợn trắng.
Vi Nhất Tiếu hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý lời hắn hỏi.
Lâm Tiểu Tiên âm thầm đá Vi Nhất Tiếu một cước: Mới đến liền đem cổ đại phu bóp cho năm dấu tay xanh tím làm phí đăng kí, còn trông cậy người ta ôn tồn hầu hạ sao?
Ở đây lại không lưu hành bình bầu chiến sĩ thi đua.
Tiểu Lâm tức thời đáp:
“Đồng Nãi nói, tên là Đoạn Cân Hủ Cốt Hoàn.”
“Cái gì! ! !”
“Cái gì! ! ! ! ! ! !”
Hai tiếng gầm rú đồng thời vang lên, văng đầy nước miếng lên mặt Lâm Nhất Tần. Một y một độc hai vị đồng môn đồng thời nhảy bật lên, ánh mắt hiện lên lục quang chăm chăm như sói đói. Vương Nan Cô trừng mắt nhìn Hồ Thanh Ngưu một cái, người sau lập tức thành thành thật thật ngồi xuống, nhưng vẫn không kiềm chế nổi, hỏi:
“Ngươi xác định?”
Lâm Tiểu Tiên kéo tay áo Vi Nhất Tiếu, xoa xoa nước miếng trên mặt:
“Ta xác định nhất định cùng khẳng định. Nhưng Đồng Nãi nói độc này thiên hạ chỉ có một mình bà ta biết, cũng chỉ có bà ta mới giải được.”
Hồ Thanh Ngưu dịch ghế vào sát mông:
“Ta nhìn lén qua…Không, là ta lật xem phương thuốc của sư phụ. Độc này trên thân thể có dấu hiệu rõ rệt…”
“Trên huyệt Thiên Trì có vết ban đỏ.”
Lâm Nhất Tần lời vừa nói ra, độc tiên cùng y tiên đồng thời kích động nhìn nhau, giống như phát hiện động vật quý hiếm cuối cùng trên địa cầu – tiên heo.
Hồ Thanh Ngưu không giả bộ nữa, vươn tay bắt mạch Tiểu Lâm, trên mặt đột nhiên hiện vẻ cực kì nghiêm túc, vẻ mặt nghiên cứu khoa học phi thường phi thường hăng say, đoạn nói:
“Cởi quần áo, để ta nhìn ban đỏ.”
Lời còn chưa nói xong, ánh mắt liền ngắm nhìn lên bộ ngực Lâm Tiểu Tiên.
Chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng nổ, trên cửa sổ lập tức hiện lên một lỗ hổng hình người. Vi Nhất Tiếu xanh mặt vừa nâng tay áo, Hồ Thanh Ngưu đã bị lão bà dũng mãnh của hắn đánh bay ra ngoài, một bước vọt lên mây.
“…Vi Vi, tốc độ của nàng so với chàng còn nhanh hơn nhiều, lần sau muốn động thủ phải ra tay sớm hơn.”
Đầu năm nay, đại phu phụ khoa, đặc biệt là nam đại phu phụ khoa, thật sự không dễ làm.
Bạn học Hồ Thanh Ngưu một phen nước mắt nước mũi ròng ròng, cơ hồ muốn chủ động quỳ bàn giật, cuối cùng mới cầu được lão bà đại nhân tha thứ. Huynh đệ Minh Giáo ở Hào Châu rất nhiều, chức vị của Bất Đắc trong giáo cũng không thấp, nơi ở có sân rất lớn, vì thế Lâm Vi hai người liền tạm thời ở trọ. Độc tiên y tiên liên tiếp hội chẩn, việc giải độc cho Lâm Nhất Tần lại có hi vọng.
Ở hơn mười ngày, việc giải độc đã tiến hành đến thời khắc mấu chốt, Hồ Thanh Ngưu sợ bệnh tình Lâm Nhất Tần lại tái phát, ngay cả cửa cũng không cho nàng ra, trong trạng thái giam lỏng, còn phải mỗi ngày chịu châm cứu, lấy thuốc Đông Y làm cơm ăn, Lâm Tiểu Tiên ai oán liên tục.
Một ngày nọ là ngày bảy tháng bảy nông lịch, Vi Nhất Tiếu khó có ngày không ra ngoài khảo sát, mang vài bao đồ ăn vặt đến thăm bệnh nhân. Lâm Tiểu TIên miệng đầy kẹo đường, vừa lòng thở dài, có loại cảm động cuối cùng cũng được thân ái cứu khỏi hố lửa:
“Xung quanh đây nơi nào có bán kẹo đường ngon như vậy?”
“Hì hì, miệng thật thông minh, ta đi một chuyến tới Dương Châu”
“A? ! Không lái xe chàng lại chạy tới chạy lui? Chàng, chàng không sợ…”
Tiểu Lâm trong lòng cả kinh, lại mở bọc giấy khác, thế nhưng lại có xíu mại chim trả, bánh cao, bánh hành nước, cua lột, mọi thứ tinh xảo tinh vi, thật là món ngon nổi tiếng Dương Châu. Điểm tâm lúc này tuyệt không thêm chất bảo quản, khẳng định là người suốt đêm bôn ba chạy về mới giữ được ngon tươi như vậy. Tâm tư như thế, Lâm Nhất Tần nhất thời không biết nói gì mới tốt.
Vi Nhất Tiếu từ trong lòng lấy ra một hộp khảm trai nho nhỏ, cười hì hì đặt lên tay Lâm Nhất Tần:
“Cưỡi ngựa qua lại. Điểm tam chính là quà phụ thôi. Ta đi lấy thứ này.”
Lâm Nhất Tần mở hộp ra, chỉ thấy trên lớp vải nhung có đôi nhẫn màu vàng giống nhau như đúc, không có hoa văn gì, đều được khảm một khống hổ phách tốt nhất, đỏ như máu, óng ánh trong suốt, tản ra dầu trơn nhàn nhạt sáng bóng
“Nha, nàng muốn nhẫn thành đôi, là như thế nào?”
“Em muốn mua nhẫn đôi…Đáng tiếc chẳng có đôi nhẫn nào…”
“Ách, em thích hổ phách phía trên.”
“Nhưng nó mang hàm nghĩa tốt, biểu tượng cho trung trinh vĩnh hằng, cũng có ý phù hộ mẫu tử bình an nha…”
“Thì ra…Thì ra chàng đều nhớ… …”
“Ta đều nhớ, ngày này năm trước, nàng nói với ta ‘Nhanh lên xe’.”
“… Chàng hỏi em là cái gì vậy...”
“Hì hì, nàng cũng không nhớ được. Mỗi tay mang một cái sao?”
Hổ phách trên ngón áp út bị giọt nước mắt hạnh phúc gọt giũa càng thêm tiên diễm, nàng khóc nở nụ cười:
“Ngu ngốc, nhẫn cưới lớn nhỏ hoàn toàn giống nhau, chàng làm sao mang vừa?”
Sự thật chứng minh, Lâm Tiểu Tiên vẫn xem nhẹ tác dụng đa dạng của võ công: Vi Nhất Tiếu rốt cục sử dụng thành thạo rõ ràng nhẫn đôi; nhà gái đồng ý mang nhẫn ở ngón áp út, hắn liền lấy vận tốc ánh sáng đoạt lấy cái còn lại – kéo cho kích cỡ to ra một chút, nhẫn có chút biến hình, bất quá không sao, chờ thành sự thật rồi tìm thợ kim hoàn chỉnh sửa không muộn.
Kim cương vĩnh cửu, liền xa vời…
Lâm Tiểu Tiên tuy không thu được nhẫn kim cương cầu hôn, nhưng con vịt mạnh miệng rốt cục quỳ gối dâng châu báu sáng lòe lòe trước mặt, cứ như vậy mà mơ mơ hồ hồ theo… Không, là đồng ý cầu hôn. Từ đó chứng minh một loại công thức bắc cầu:
“Lửa có thể thử vàng, vàng thử nữ nhân, nữ nhân thử nam nhân.”
Bạn học Vi Nhất Tiếu thông qua việc thi lại cầu hôn, vui sướng tuyên bố hắn muốn thành hôn. Xét thấy việc người nào đó lập trường rất không kiên định, hắn hi vọng lập tức, lập tức, đem ngày kỉ niệm cầu hôn cùng kết hôn nhập làm một – cũng chính là ngay hôm đó làm. Cuối cùng vẫn không thể thắng nổi ‘Luận bàn ngày hoàng đạo’, Hồ Thanh Ngưu cho là ngày ‘Bài xuất độc tố, một thân thoải mái’, cùng Vương Nan Cô gọi là ‘Nghi thức long trọng nhất cả đời nữ nhân’ cùng nhau công kích, đồng ý chờ thêm mười ngày.
Lâm Vi hai người đều là người cô đơn, thân thíc không có, bằng hữu phân tán khắp nơi, bởi vậy không cần phát thiệp cưới, chỉ cần chuẩn bị tốt mũ phượng khăn quàng nến đỏ chờ hôn lễ là được, mười ngày có điểm gấp rút nhưng vẫn làm được.
Nhưng loại sự tình kết hôn, bất luận kiểu cách hay đơn giản đều là lúc các loại mâu thuẫn kịch liệt bùng nổ tốt nhất.
Hai người lần đàu tiên cãi nhau đúng nghĩa, vì màu sắc lễ phục:
“Ta không mặc màu đỏ ! Rất ngoa ! Lại nói đồng phục tân nương là màu trắng, không khác ! ! !”
Ảo tưởng thiếu nữ thánh đường cùng lụa trắng xinh đẹp tổn tại trong lòng bạn học Tiểu Lâm đã hai mươi năm, cơ hội một lần trong đời sao có thể buông tha như vậy?
“Áo trắng là để tang mới mặc. Nàng nhanh như vậy đã muốn làm quả phụ?”
“Ai nói? Dương… Khụ, đại hiệp đẹp trai kia đều một thân áo trắng! Chẳng lẽ họ đều để tang?”
“Dương là ai? !”
“Chàng quản nhiều như vậy! Áo cưới trắng là tượng trưng cho tân nương thuần khiết tốt đẹp, ai bảo chàng để tang!”
Lời vừa nói ra, Vi Nhất Tiếu đang nghiến răng soàn soạt lập tức ngây ngẩn người, vô sỉ ET đột nhiên nhớ tới nàng từ lúc ở Hán Dương đã không còn thuần khiết. Ở thế kỉ 21, muốn tìm phái nữ thuần khiết tuyệt đối chỉ có thể đến nhà trẻ, ai sẽ tích cực mặc áo trắng đều thực là xử nữ chứ? (>_ ?!) Thẹn quá hóa giận, Lâm Tiểu Tiên nổi trận lôi đình, lập tức đồi hối hôn.
Vi Nhất Tiếu sửng sốt kỳ thực cũng không hề có ý vũ nhục khinh mạn gì. Ở năm 2028, lụa trắng tượng trưng cho thiên sứ, hạnh phúc, vui vẻ, tốt đẹp. Nhưng ở thời cổ, đặc biệt từ thời Tống Đường trở về sau, áo trắng chỉ dùng làm tang phục, nào có thể làm lễ phục hôn lễ.
Tục ngữ nói ‘tuổi hàn biết tùng bách, hoạn nạn gặp chân tình’.
Bạn học Vi Nhất Tiếu thành quả cầu hôn gian nan có nguy cơ đổ sông đổ bể, đám người Bất Đắc lập tức bộc phát tình nghĩa huynh đệ tỷ muội đầy nhiệt huyết, thay nhau giáo huấn nữ tử phiên bang không hiểu văn hóa với lý luận xác đáng:
“… Vi huynh đệ nói cũng có lý của hắn… Áo trắng là đồ tang…”
“…Huống chi màu trắng trong Ngũ hành chỉ phương tây, mà phương tây nhằm vào chiến sự, tướng quân cùng đại hiệp mặc đồ trắng không phải để đùa giỡn đẹp xấu, mà để thể hiện sát khí…”
“…Giáo đồ Minh Giáo nhiều người mặc đồ trắng, cũng từng bị hiểu lầm là ‘ma’ đó…”
“…Trên mũ phượng đều là đá quý Trân Châu, vải đỏ cũng được thêu tơ vàng 24K, toàn bộ giá trị liên thành, đem cất kĩ sau này lên giá liền lãi khối tiền…”
Ba người thay nhau oanh tạc, ngay cả liệt sĩ kiên trinh nhất cũng muốn lung lay.
Huống chi ‘con dơi’ nào đó ngẫu nhiên từ cửa sổ ngấp nghé nhìn vào, phóng tầm mắt ảm đạm đáng thương hề hề bi sầu u ám (Hồ Thanh Hưu hữu nghị dạy bảo)…
Lâm Tiểu Tiên kiên định cho rằng, nàng là vì đau lòng cho Vi Vi mới đồng ý nhập gia tùy tục, cũng không phải vì bị mấy thứ lễ phục xa hoa cầu kì lóng lánh $¥ cùng phụ kiện dụ dỗ.
Bất quá không thể cứ bị dụ dỗ trắng vậy được, bạn học Tiểu Lâm trầm tư suy nghĩ dựa bàn nửa ngày, chạng vạng, một bản hợp đồng nóng hổi ra lò, được giao tận tay chú rể tương lai. Một trang giấy trắng mực đen rõ ràng:
--- Hiệp nghị trước hôn nhân ---
1. Trong thời kì hôn nhân, bên Giáp phải đưa hết tiền lương tiền thưởng tiền trợ cấp thu được nhờ buôn bán quan hệ, vv…toàn bộ nộp cho bên Ất, bên Ất sẽ dựa vào đó đề ra sách lược phát tiền tiêu vặt cho bên Giáp.
2. Bên Giáp nếu bất đắc dĩ phải đến nơi trăng hoa, không được thử nghiệm, nghe cửa sổ, rình xem.
3. Bên Giáp không được có hành động quá đáng hoặc vô cùng thân thiết (gồm cả chủ động cùng bị động) đối với người khác phái/đồng tính. Về phần trình độ ‘quá đáng’ và ‘vô cùng thân thiết’ do bên Ất hạn định.
4. Bên Giáp không được ngăn cản bên Ất quan sát, bình luận người khác phái/cùng phái.
5. Bên Giáp muốn nói thì cứ nói, không muốn nói có thể giữ im lặng, nhưng không được lừa gạt bên Ất.
6. Bên Giáp cần báo cáo hành tung đúng giờ cho bên Ất, không được mất liên lạc.
7. Bên Ất không can thiệp công tác bên Giáp, nhưng bên Giáp không được thấy bạn quên sắc.
8. Bên Giáp khi giới thiệu bên Ất với bằng hữu, phải dùng tên đầy đủ, không được gọi X phu nhân hoặc X thị thay thế.
9. Nếu cãi nhau, bên Giáp không được bỏ đi, cũng không được ẩn nấp nơi bên Ất không tìm thấy.
10. Trừ phi bên Ất không muốn, bên Giáp hàng ngày phải tận lực thực hiện chức trách tính phúc với bên Ất (? ! =_=!)
11. Bên Giáp phải nhớ bên Ất hi vọng bên Giáp nhớ được hết thảy các số liệu, bao gồm không chỉ có số đo quần áo giày dép của bên Ất, còn có ngày kỉ niệm gặp nhau, ngày kỉ niệm cầu hôn, lễ tình nhân,…bên Ất có quyền tùy thời kiểm tra cho điểm.
12. Bên Giáp không được dùng bất cứ phương thức rõ ràng hay ám chỉ bên Ất dáng người biến hóa, ví dụ như ‘mập’
13. Bên Giáp phải thay bên Ất luộc trứng gà, với trứng vịt muối.
14. Bên Giáp không được chết sớm hơn bên Ất, một phút đồng hồ cũng không được.
15. Các điều khoản trên giải thích toàn bộ quyền sở hữu của bên Ất, sau khi kết hôn căn cứ tình huống thay đổi mà gia tăng hoặc giảm bớt.
Bên Giáp: Vi Nhất Tiếu Bên Ất: Lâm Nhất Tần
Vi Nhất Tiếu nhìn xong bản hiệp nghị mang bản chất ‘Khế ước bán mình của con dơi’, thống khoái mười phần kí lên, ấn dấu tay, đem tiện nghi bản thân bán đi. Lâm Tiểu Tiên cảm thấy mĩ mãn đem hợp đồng thu vào, đồng ý với ngày hoàng đạo mà giả hòa thượng Bất Đắc thu xếp.
(Bất Đắc: Kỳ thực, ta cũng không biết ngày nào là ngày may mắn của cung Nhân Mã)
Chẳng qua phần hiệp nghị nhìn như chu đáo này không công chứng, cũng không có hiệu lực pháp luật khác, lại thêm không viết rõ nếu bên Giáp trái điều khoản sẽ trừng phạt cái gì – quỳ bàn tính hay đuổi khỏi nhà. À, lão bà đại nhân miệng vàng lời ngọc, vẫn là không nên nhắc nhở nàng thôi…
Ý kiến Vi Nhất Tiếu là: trừ việc phải mặc đồ đỏ, tất cả chi tiết khác đều nghe theo Lâm Nhất Tần huy an bày, để tránh lễ nghi phiền phức, cũng để tránh công sức trước giờ đổ sông đổ bể. Vương Nan Cô cũng là nữ tử trẻ tuổi mới hơn hai mươi, cực yêu náo nhiệt, lại đưa cô em chồng Hồ Thanh Dương tới hỗ trợ. Ba nữ nhân ríu ra ríu rít nhúng nhúng vẽ vẽ, là rất nhiều loại bút lông Hồ Châu cùng các loại son phấn mực tàu thành cái phòng thí nghiệm.
--- Trang điểm xong xin gọi ta là mĩ nhân ---
Nông lịch tháng bảy giữa trưa ngày mười bảy, người chủ hôn Thuyết hòa thượng Thuyết Bất Đắc thay quần áo vàng mới tinh, cùng mấy người tham giờ hôn lễ ngồi chờ đợi. Giờ lành vừa đến, Vương Nan Cô cùng Hồ Thanh Dương đỡ Lâm Nhất Tần chậm rãi đi vào đại sảnh.
Mọi người trước mắt nhất thời sáng ngời, tân nương không đeo hỉ khăn, trên mặt chỉ quét một tầng son phấn nhàn nhạt, cảm giác khác xưa rất nhiều. Chỉ thấy nàng dung nhan kiều diễm, khí thế thản nhiên, dù mặc cẩm bào đỏ thẫm rộng rãi, vẫn không giấu được tư thế yểu điệu thướt tha. Dưới mũ ngọc áo gấm càng làm nổi bật minh châu sáng bóng, đẹp đến ánh ngọc phát quang.
Kỳ tích người qua đường biến thành ngôi sao ngay tại hiện trường hóa trang đã sinh ra. Mọi người trước mặt đều không khỏi tán thưởng tân nương có tướng phúc khí, lại không tự giác nhìn lướt qua tân lang.
Ách… Sự thật chức minh, quần áo mặc loạn thật sự không được… Áo đỏ tân lang mặc cùng tân nương đều giống nhau, kích cỡ lớn nhỏ đã tu chỉnh qua, nhưng Vi Nhất Tiếu gò mà hẹp nhọn tái nhợt kia, rõ ràng là không khí vui sướng lại khiến người khác có cảm giác âm trầm tươi cười sau lưng, còn có bước chân bay bay, hết thảy chỉ có thể dùng hai chữ quỷ dị để hình dung…
Tân lang tân nương đứng sóng đôi, người da mặt có dày đến mấy cũng nói không nên lời “Trời sinh một đôi, tuyệt phối tuyệt phối’ để khen tặng. Bất Đắc khóe miệng run rẩy một chút, nhanh lấy ra miếng giấy nhỏ Lâm Tiểu Tiên đưa hắn, đề giọng thì thầm:
“Ở ngày đáng giá kỉ niệm hôm nay, ta cùng các vị nhân chứng trước mặt, chứng kiến một hôn lễ thần thánh…Vi Nhất Tiếu, con có nguyện ý lấy Lâm Nhất Tần làm vợ?...”
Hòa thượng làm mục sư chi lễ, áo đỏ bái lễ đường phương tây, xem như đời trước không ai đời sau cũng chẳng tìm thấy (vô tiền khoáng hậu), dùng thảy vũ trụ, chỉ hai người này không thấy xấu hổ.
Bất Đắc lặp lại “Lâm Nhất Tần, con có nguyện ý lấy Vi Nhất Tiếu làm chồng?” Vừa nói vừa run rẩy vài lần, cả lễ đường, ngoài Vi Nhất Tiếu thần sắc thản nhiên, mọi người đều nén cười đến nội thương, thầm mắng Bất Đắc không phúc hậu, loại ngôn nữ kinh hãi thế tục này nhẹ nhàng lướt qua là được rồi, hắn càng muốn người khác cùng nhau nghẹn cười chịu tội.
Thuyết Bất Đắc có trăm cái miệng cũng khó trả lời, tờ giấy có ba công đoạn khác nhau: cùng thề ước không bỏ không rời, trao nhẫn cũng xem như bình thường, nhưng khâu cuối cùng lại là hôn nhau ngay tại hôn lễ, thật là văn hóa phong tục sa đọa đến cực điểm. Cuối cùng Bất Đắc một vẻ mặt già nua nhăn nhó không nổi, cuối cùng đem hôn môi đổi thành dập đầu bái đường như lễ xưa.
Ai ngờ Lâm Vi hai người đều là nhân vật ‘thần kì’, chắp tay liền cho qua đi, hai người vốn không có trưởng bối cao đường ở đây, bái đường thế lại không tiến hành nổi. Mắt thấy hôn lễ sẽ tẻ ngắt, Vi Nhất Tiếu đột nhiên quay đầu hỏi:
“Nhạc phụ nhạc mẫu ở phương nào?”
Lâm Tiểu Tiên ngây người ba giây mới phản ứng lại được Vi Vi hỏi cha mẹ nàng ở đâu?
“Ách, hướng đông bắc.”
Sơn Đông ở đông bắc An Huy, hẳn là đúng đi!
Vi Nhất Tiếu xoay người đi ra đại sảnh, một người không biết hắn định làm gì, đi theo vào viện. Chỉ thấy hắn nhằm hướng đông bắc chỗ không người quỳ xuống:
“Con rể xin lấy Nhất Tần làm vợ, khiến hai vị gả con gái không thể về, không thể báo hiếu, con rể xấu hổ vô cùng. Nay xin thề sẽ tận tâm đối đãi nàng, mong rằng nhạc phụ nhạc mẫu thành toàn.”
Nói đoạn liền dập đầu ba cái.
Trong viện nhất thời yên tĩnh không tiếng động, Lâm Nhất Tần tiến lên phía trước, nâng Vi Nhất Tiếu đứng lên, dùng tay áo phủi đi bùn đất tro bụi trên trái hắn.
“Yên tâm, họ khẳng định thật sự cao hứng.”
Hai người nhìn nhau cười, Bất Đắc cao giọng:
“Kết thúc buổi lễ! ! ! Chúc mừng! ! !”
Mọi người đều đứng lên chắp tay chúc mừng.
Vi Nhất Tiếu trong lòng mừng như điên, đem Lâm Nhất Tần ôm lấy thắt lưng xoay vài vòng mới bằng lòng buông tay. Lập tức ngửa mặt lên trời cười dài không dứt.
Vì thế ban đêm hai người làm xong chuyện cần làm (???!!! >_