*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Triển đi".
Tần Lâm cũng không chần chừ, anh biết cô gái lo lắng cho sắc đẹp của mình nên mới chuẩn bị dùng dao luôn.
“Ông Khổng, hôm nay đóng cửa quán”
"Ok" Khổng Phàm Lâm lập tức kéo cửa cuốn bên ngoài xuống, biết hôm nay Tần đại sư cũng gặp phải khó khăn, đề chữa loại bệnh này chắc phải mất ít nhất một ngày, ông ta đang muốn học hỏi, nhanh chóng rừa tay thay áo blouse đề hỗ trợ Tần Lâm.
Với trình độ hiện giờ, Diệp Văn Nhi cũng không thể tham gia vào, chỉ có thể đứng bên cạnh làm mấy chuyện lặt vặt, ngay cả Trịnh Bình Long cũng rất tò mò.
Nhưng dù sao cũng là làm phẫu thuật cho cô gái, phải khỏa thân, nên ngoài Diệp Văn Nhi, hai ông già kia cơ bản đều phải ð bên ngoài làm chuyên lặt vặt.
Liễu Thanh Thanh nằm xuống giường một lần nữa, lo lắng nói.
“Lần này phải cời hết à?" Tần Lâm gật đầu: “Đúng vậy, nhưng không cần vội vàng, chúng ta bắt đầu từ mặt trước, cô phải chịu đựng một chút”
Đề phân tán sự chú ý của cô ấy, Tần Lâm còn mỡ TV, tìm một show truyền hình thực tế nào đó, mong có thể xoa dịp được phần nào.
Tần Lâm lấy dao phẫu thuật, đây là lần đầu tiên anh chính thức cầm dao mồ kề từ khi quay lại Đông Hải.
Trước đây phẫu thuật toàn dùng dao Lá Liễu của Tây y, lần này dùng dao Lông Chim của Đông y.
Tần Lâm lấy ra mấy cây kim bạc, đâm vào các vị trí khác nhau trên đầu Liễu Thanh Thanh.
“Cô Liễu, sau khi tôi cắm cây châm này xuống, thì cô không thề nói chuyện nữa, phần đầu sẽ không thể cử động, cô phải chịu đựng”
Liễu Thanh Thanh chớp mắt, ánh mắt tỏ ra kiên định.
Sau đó, Tân Lâm cắm một cây kim vào nhân trung của cô ấy, bốn cây kim bạc cổ định cả phần đâu để tránh cô cử động.
Dao phẫu thuật đặt lên mặt, từ từ chuyền động như gọt vò táo.
“Thầy Khổng, lấy thuốc cho tôi”
Khổng Phàm Lâm ð bên ngoài xay dược liệu theo công thức của Tần Lâm, rồi đặt lên một chiếc nồi nhỏ đề đun.
Dược liệu phải được xay nhuyễn, may mà có một bậc thầy Đông y như Không Phàm Lâm ở đây giúp đỡ.
Nếu là Diệp Vãn Nhi, e rằng không thể nắm chắc thời gian cùng độ lửa như vậy.
Sau khi nhẹ nhàng cắt bộ một mảnh da, mặt của Liễu Thanh Thanh lập tức ừng đỏ, nhưng chưa hề chảy máu.
Tần Lâm cắt bò chỗ liên kết lớp da chết và lớp hạ bì, điều này đòi hỏi tay nghề và kĩ thuật cực kì cao, dù là Tần Lâm cũng phải hết sức cần thận, nếu đề lại vết sẹo trên mặt người ta thì rất khó xử lý.
Một mảng mụn được cạo sạch, Tần Lâm bôi thuốc lên.