Y Võ Song Toàn

Chương 343: Bà cụ bị bệnh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ cả nhà họ đều ð trang viên Thanh Mai, Tần Lâm về cũng tiện.
Sau khi Chúc Linh Linh tắt máy, Chúc Minh đứng bên cạnh cau mày nói.
“Gọi cho cậu ta làm gì, tôi đã mời bác sĩ đến rồi, đó là chuyên gia nổi tiếng toàn quốc đấy, lẽ nào chuyên gia còn không bằng cậu ta sao?”
Chúc Linh Linh nói: “Y thuật của anh Tiều Lâm rất lợi hại, bệnh của ông nội cũng là nhờ anh ấy chữa”
Chúc Minh bĩu môi: “Thôi đi, đến giấy chứng nhận hành nghề y cậu ta còn chẳng có, lần trước chắc là do may mắn thôi, gặp đúng bệnh mà cậu ta từng học thuộc nên mới chữa được, sao có thể tin cậu ta chứ?”
Chúc Linh Linh cạn lời: “Sao ông lại nói như thế, ông đừng quên, căn nhà ông đang ở là của anh Tiểu Lâm!" Chúc Minh hừ lạnh lùng: “Đó chẳng phải là tài sản nhà họ Tần đề lại sao? Cô tường nếu nhà họ Chúc chúng ta không ở đây, dựa vào mình cậu ta có thể giữ được căn nhà lớn thế này sao? Đừng đùa nữa!”
“Ông.

Chúc Linh Linh thực sự cạn lời, chưa từng gặp ai vô liêm sỉ thế này, ð nhà của anh Tiều Lâm mà vẫn còn ăn nói ngông cuồng như vậy.
Chúc Tam Cô trừng mắt nói: “Thôi được rồi đừng cãi nhau nữa, bây giờ bệnh của mẹ là quan trọng nhất, có thêm một bác sĩ đến khám cũng được, mẹ thấy sao ạ?" Tình trạng hiện tại của bà cụ vẫn ồn, ngồi trên ghế mây, chỉ là trông hơi yếu ớt.
“Mẹ vẫn ăn không ngon, cảm thấy rất đói nhưng không muốn ăn”
Người già bệnh gì cũng có thề mắc, mấy ngày trước đột nhiên bà cụ không ăn nổi cơm, ăn thứ gì là nôn thứ ấy, những món thích ăn nhất cũng không thể nào nuốt nồi, cả ngày như thế, cơ thề trờ nên yếu đuối, đói run người.
Hết cách rồi đành phải kê vài lọ glucoza đề tiêm vào tĩnh mạch, bây giờ bà cụ chỉ cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, giống như sắp chết vậy.
Bà cụ thở dài: "Mẹ thực sự có tuồi rồi, gần đây làm việc hơi quá sức”
Sau khi Y dược Chúc Thị hợp lại, quy mô rất lớn, dù sao bà cụ cũng là tổng giám đốc cần phải quản lý nhiều thứ, lao tâm tồn sức nên đồ bệnh.
Tìm mấy bác sĩ rồi mà vẫn không chữa được.
Bác sỹ Tây y không thích chữa loại bệnh này, bởi vì không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng là được.
Đa phần đều gợi ý là tìm bác sĩ Đông y, kê vài đơn thuốc, điều dưỡng tốt là được, thuốc Tây y quá mạnh, bà cụ tuổi đã cao sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề.
Bà cụ nhìn các con của mình rồi nói.
“Lần này, nếu ai tìm được người có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ, mẹ sẽ nhường chức tổng giám đốc cho đứa đấy".
Bà cụ vừa dứt lời, mọi người lập tức mừng rỡ.
Không ngờ bà cụ lại muốn nhường quyền! Đây là tin lớn, bọn họ không ngờ rằng bà cụ lại vì lần sinh bệnh này mà nhường chức, từ trước đến nay bà cụ luôn là người quyết định mọi việc trọng đại của gia tộc, lần này bà muốn nhường vị trí tổng giám đốc chắc là định nghỉ hưu dưỡng già.
Về việc giao quyền lực, chẳng qua là tiến hành lựa chọn giữa Chúc Minh và Chúc Linh Linh.
Trong gia tộc nhà họ Chúc người có tiền đồ nhất, có năng lực tiếp nhận sản nghiệp lớn như vậy cũng chỉ có hai bác cháu họ.
Bà cụ cũng phân vân chưa biết chọn ai, vì thế muốn nhân cơ hội này đề nhường chức.
Chúc Minh nghe thấy thế lập tức hào hứng, vậy thì tốt quá rồi, lần này ông ta mời danh y ở thủ đô, bệnh của bà cụ chắc chắn sẽ chữa khỏi! Chữa khòi bệnh cho bà cụ rồi sau này ông ta sẽ là người đứng đầu của gia tộc nhà họ Chúc, là tổng giám đốc mới của Y dược Chúc Thị! Đến lúc đó, chuyện đầu tiên ông làm sau khi nhậm chức đó là đuổi việc Chúc Linh Linh! “Mẹ, lời mẹ nói có thật không ạ?”
Bà cụ gật đầu: “Mẹ cũng có tuổi rồi, không lo được nữa, mọi việc sau này mẹ chuẩn bị giao cho các con”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.