*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A Nghiên là thành viên của một nhóm nhạc nữ, là một trong số những thành viên nồi nhất trong nhóm, mặc dù còn trẻ nhưng đã có rất nhiều fan, được xếp vào nghệ sĩ có lưu lượng cao.
Gia đình của A Nghiên cũng thuộc dạng giàu có, bố mẹ làm ăn buôn bán ở vùng ven biển, trong tay có rất nhiều thuyền chài, gia tài bạc triệu, lại có quyền có thế.
Bố A Nghiên tên là Trâu Văn Sinh, bây giờ đang chau mày lại, ngồi bên cạnh A Nghiên với vẻ mặt lo lắng.
Lão Toàn bước tới bên cạnh, thấp giọng nói.
"Chủ tịch Trâu, vừa rồi có một bác sĩ đến, có cần xem bệnh cho tiểu thư không?" Trâu Văn Sinh quay đầu lại nhìn một cái, hơi chau mày.
"Là cậu ấy sao? Trẻ quá vậy? Ai giới thiệu tới?" Lão Toàn nói: "Là bạn của A Nghiên giới thiệu ".
Cụ thể là bạn nào thì Lão Toàn không biết, dù gì thì cũng là bạn tìm đến Tô Văn Kỳ nhờ giới thiệu, Lão Toàn cũng chẳng biết ð giữa còn có một mối liên hệ với Tô Văn Kỹ.
Trâu Văn Sinh lắc đầu: "Chưa đến mức quá nghiêm trọng, đừng đề ai cũng có thể vào, đuổi đi đi".
Lão Toàn quay người lại, nói với Tần Lâm bằng ánh mắt áy náy.
"Xin lỗi cậu, bên chúng tôi không cần bác sĩ nữa, mời cậu về cho".
Tần Lâm chau mày, dù gì cũng là Tô Văn Kỳ tìm anh nhðỡ giúp đỡ, không làm gì thì có chút khó ăn nói.
Anh nhìn qua bệnh nhân rồi nói.
"Bệnh nhân hôn mê bất tỉnh, có khả năng là tắc nghẽn kinh mạch tuyến cuối, đề mấy vị bác sĩ này thử châm cứu kinh mạch tuyến cuối xem".
Tần Lâm không lên tiếng còn tốt, căn bản chẳng ai chú ý đến anh, nhưng anh vừa nói vậy, tất cả mọi người ở đây đều ngó lại nhìn anh.
Mọi người đột nhiên khit mũi coi thường.
"Tên nhóc này ở đâu ra vậy, ăn nói lung tung? Mới mấy tuổi mà dám chữa bệnh cho người ta vậy? Châm cứu kinh mạch tuyển cuối? Cậu sợ bệnh nhân chưa đủ nghiêm trọng sao?”
"Ha ha, nhóc con không biết nghe được mấy từ chuyên ngành ở đâu mà dám ăn nói lung tung như vậy, còn châm cứu kinh mạch tuyến cuối nữa chứ, cậu biết kinh mạch tuyến cuối ở đâu không?" "Đúng là loại người gì cũng muốn đến đây kiểm tiền mà, chủ tịch Trâu, ông đuổi loại người này ra ngoài đi".
Xem ra lần này chủ tịch Trâu mời đến không ít bác sĩ, mấy người này thấy Tần Lâm đến cướp bát cơm liền lập tức đối đầu gay gắt, hơn nữa nhìn anh vẫn còn trẻ như vậy thì lại càng được đà châm chọc.
Trâu Văn Sinh chau mày, cũng có chút không vui.
"Hừ, xem nhà họ Trâu chúng tôi là nơi nào hả, cút đu" Mặc dù nói là giúp đỡ Tô Văn Kỳ, nhưng Tần Lâm cũng đã nề mặt bọn họ rồi, nếu bọn họ không tôn trọng thì cũng chẳng cần phải ở lại đây làm gì.
Tần Lâm quay người rời đi.
Tần Lâm vừa đi, vợ Trâu Văn Sinh ngồi bên cạnh nói.
"Ông xã, đừng đuổi đi, thêm một người là thêm một phần sức, bây giờ tình hình của A Nghiên còn chưa rõ, nhỡ người ta có thể giúp được thì sao?”
Trâu Văn Sinh thờ dài một hơi, nói: "Được rồi, bào cậu ấy đừng đi".
Lão Toàn gật đầu, lập tức đi ra ngoài, chạy đuổi theo Tần Lâm, nói.
"Bác sĩ xin dừng bước, lão gia nhà chúng tôi bảo cậu ở lại một lúc".
Tần Lâm chau mày, vừa mới đuổi anh đi, bây giờ lại bảo ở lại, anh dễ dãi như vậy sao? "Không có hứng thú".
Tần Lâm lạnh lùng nói một câu, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.
Lão Toàn chau mày, nói lại lần nữa.
"Bác sĩ, tốt nhất là cậu nên ở lại, lão gia nhà chúng tôi chưa cho cậu đi".