Y Võ Song Toàn

Chương 359: Đồ Vô dụng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người lại bắt đầu khen ngợi y thuật của Tiết thần y lợi hại như thế nào.
Năm phút sau, A Nghiên vẫn chưa có chút phản ứng nào, Trâu Văn Sinh chau mày, đưa tay sờ thử, đột nhiên sắc mặt thay đồi.
"Nóng quá!" Trán của A Nghiên còn nóng hơn lúc trước, hơn nữa còn không có dấu hiệu tỉnh lại, hơi thở lại càng yếu ớt hơn.
Một bác sĩ Tây y đứng bên cạnh, là bác sĩ riêng của nhà họ Trâu, kiểm tra rồi vội vàng nói.
"Chủ tịch Trâu, nếu không tìm cách hạ nhiệt độ, e là tiểu thư sẽ nóng tới mức viêm phổi hoặc viêm não mất".
Sốt cao không thuyền giảm sẽ có rất nhiều biến chứng, hơn nữa còn rất nguy hiểm, cho dù khỏe lại rồi cũng sẽ đề lại nhiều hậu quà nghiêm trọng.
"Phải làm sao đây! Mau nói, các người mau nghĩ cách đi!" Sắc mặt Tiết thần y trắng bệch, không ngờ làm theo đúng Thiêu Sơn Hỏa mà không giảm nhẹ bệnh tình, ngược lại còn làm bệnh tình càng trỡ nên nghiêm trọng, không phải chứt Mọi người đều liếc mắt nhìn nhau, không ai nói ra được lý do, vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt, bây giờ đã yên tĩnh trờ lại, Trâu Văn Sinh nghiền răng nghiến lợi, sắc mặt cô cùng khó coi túm lấy cổ của Tiết thần y, lạnh lùng nói.
"Lang băm! Rốt cuộc ông có biết hay không!" Tiết thần y bị dọa sợ run hết cả chân tay, suýt nữa thì quỳ xuống, giọng run rầy nói.
"Chủ tịch Trâu, tôi đã thừ rồi, Thiêu Hỏa Sơn cũng không cứu nổi, tôi cũng bất lực!" "Mẹ kiếp đồ vô dụng!" Trâu Văn Sinh đạp Tiết thần y một cái như đạp một con chó.
Vẻ mặt Trâu Văn Sinh vô cùng lo lắng tới mức vò đầu bứt tai, đứa con gái bảo bối quý giá của ông ta nếu có mệnh hệ gì thì đúng là muốn lấy mạng ông ta mài Vợ ông ta đúng bên cạnh cũng nước mắt ngắn nước mắt dài, không khí trong nhà đột nhiên trở lên vô cùng ảm đạm.
Đột nhiên một cô gái chạy vào, vẻ mặt lo lắng.
"A Nghiên, A Nghiên thế nào rồi?" Đây là Tiểu Phượng, bạn tốt của A Nghiên trong nhóm nhạc nữ.
Nhìn thấy A Nghiên đang nằm thoi thóp trên giường bệnh, Tiểu Phượng cũng biến sắc.
"Chú Trâu, vị bác sĩ mà cháu giới thiệu đã đến chưa?" Trâu Văn Sinh có hút hoang mang, lắc đầu: "Không biết bác sĩ mà cháu nói là bác sĩ nào?" Tiểu Phượng có chút sốt ruột: "Là một vị bác sĩ trẻ, cháu cũng chưa gặp bao giờ, là chị Tô Văn Kỳ giới thiệu, nghe nói là thần y!" "Bác sĩ trẻ tuổi?" Trâu Văn Sinh chau mày, nhớ lại Tần Lâm lúc nãy.
"Chú biết rồi, nhưng cậu ấy bị chú đuổi đi rồi, chú thấy cậu ấy còn trẻ không giống như bác sĩ có y thuật cao".
Tiều Phượng vỗ đùi: "Sao chú lại nhìn mặt bắt hình dong chứ, anh ấy là thần y chị Tô Văn Kỳ hết lòng nhờ giúp, chú biết chị Tô Văn Kỳ không?" Đương nhiên là ông ta biết Tô Văn Kỳ, con gái của ông ta cũng ở trong giới giải trí mà, cho nên Trâu Văn Sinh cũng có quan tâm, Tô Văn Kỳ nổi danh là Thiên Hậu đã lâu, thực lực và địa vị đều không thể nghỉ ngờ, bác sĩ mà cô ấy giới thiệu chắc chắn phải là người có bản Ïĩnh.
Trâu Văn Sinh gật đầu: "Lão Toàn, mau đi mời cậu ấy quay lại".
"Vâng".
Lão Toàn lần này mang theo bốn vệ sĩ, lái chiếc xe địa hình phi thẳng tới phố Đông y.
Đến y quán Hiên Viên phố Đông y, Lão Toàn dừng xe lại, bốn tên vệ sĩ đi sau, mỡ cửa bước vào, nhìn thấy Tần Lâm đang ngồi nghiên cứu dược liệu trong đại sảnh.
Lão Toàn nói: "Cậu Tần, lão gia nhà chúng tôi mời cậu đi với tôi một chuyến".
Tần Lâm chau mày, vẻ mặt không được vui cho lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.