*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đám người Lục Phàm đã thấy đảo Bắc Sa ở phía trước, thì có hai chiếc thuyền cá đột nhiên xuất hiện, trên mỗi chiếc có mười mấy người trên tay cầm cây gậy dài.
“Các người làm gì vậy?”
Lục Phàm nhíu mày.
“Đây thuộc khu vực đảo Bắc Sa, những người không phận sự thì không được vào trong, hãy rời khỏi đây ngay lập tức”
Vẻ mặt Lục Phàm hơi không vui nói: “Tôi đã đánh tiếng với giám đốc Tô của các anh rồi, không tin thì có thể hòi giám đốc Tô!" Mấy người này rất cố chấp: “Giờ cà giám đốc Tô cũng không vào được, ông chủ của chúng tôi ra lệnh rồi bất kì ai cũng không được phép vào".
Sắc mặt Lục Phàm hơi thay đổi, cả giám đốc Tô cũng không được à? Trước đây giám đốc Tô ð đây khá có tiếng nói, đề anh ta lên đảo Bắc Sa một chuyến cũng không thành vấn đề.
Mặc dù gia thế của Lục Phàm khá tốt, có quyền có thế, nhưng ở trên biển, anh ta không dám lỗ mãng quá, chỉ đành mềm giong nói.
“Máy người anh em có thê tạo điêu kiện cho chúng tôi không, chúng tôi chỉ muốn lên đào tường nhớ người đã khuất, sẽ không làm hư hỏng bất cứ thứ gì cả”
Nói xong, Lục Phàm còn lấy điện thoại mờ internet banking và ra hiệu với họ, ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần bọn họ tạo điều kiện thì muốn bao nhiêu tiền cũng được.
Thế nhưng mấy người đó vẫn tỏ ra lạnh lùng, cố chấp không cho vào.
“Mong các anh hãy lập tức quay đầu trờ về, nếu không đừng trách chúng tôi vô lễ".
Bọn họ không phải không ham tiền, chủ yếu là ông chủ đã ra lệnh, nếu thật sự để người khác vào, thì có lẽ sẽ mất luôn công việc này.
Bọn họ vẫn biết rất rõ giữa công việc và chút lợi còn con, cái nào quan trọng hơn.
Lục Phàm nhìn sang Dương lão sư ở bên cạnh, mặt bà cụ Dương lúc này cũng đã tối sầm xuống, sắp lên được đảo, hoàn thành di nguyện rồi mà lại xảy ra chuyện này, nếu được lên đảo đứng một chút, cho dù bà cụ chết cũng không hối tiếc.
Bà cụ thực sự không muốn trờ về như thế này.
Luc Phàm nghiến răng nghiến lới nói với thuyền trường: “Xông qua đi, mặc kệ bọn họi”
Lên đảo xong rồi nói, dù sao anh ta cũng quen biết với giám đốc Tô, chắc không vì chuyện này mà trở mặt đâu nhỉ? Thế nhưng, những người này đều là chuyên gia trên biển, đám người Lục Phàm chỉ hơi hành động, bọn họ liền lập tức biết chuyện gì xảy ra, muốn cứng đầu xông lên à? Mấy người đàn ông to khỏe trên hai con thuyền cầm hai vòi phun nước lên, mỡ van nước, cột nước mạnh mẽ phun ra giống như vòi phun nước của đội cứu hỏa! Cột nước bắn thẳng vào đám người Lục Phàm, áp lực nước của vòi phun này rất lớn, lực công kích vô cùng mạnh, cột nước bắn đến khiến mấy người kia lập tức ngä nhào.
Bà cụ Dương vốn đã nhiều tuổi rồi, tất nhiên không thể chịu nổi cột nước này, bà cụ buông tay ra, khiến tấm di ảnh ôm trong lòng rơi xuống.
“Ảnh! Mặt bà cụ Dương tái mét, đó là di ành của chồng bà cụ! Bà cụ Dương kích động muốn ngồi xuống nhặt,