*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Vãn Nhi nói phương hướng cho Tần Lâm, trước đó Diệp Văn Nhi thấy người đàn ông này rất giống chú Hai Tần nên mới luôn chú ý quan sát.
Tần Lâm đi từ y quán, tìm theo hướng người đàn ông vừa rồi đi.
Anh biết chỗ này, lần trước Triệu Lệ Khôn đã giẫm phải đinh ở bên kia, rồi đến chỗ anh chữa trị, nếu tiến lên nữa thì sẽ tới một cái công trường.
Tần Lâm rất nhanh đã đến công trường, buổi tối công trường cũng không nghỉ, buổi sáng nhiều khi sẽ không cho xe lớn lưu thông trên đường phố, vì vậy phải tăng ca làm thêm vào ban đêm.
Công trường lúc này đang rất náo nhiệt.
“Trâu Ngu, bảo mày mua ít bia, mà sao đi mua lâu như vậy?”
Vài người đàn ông đội mũ bảo hộ quây quần bên chiếc bàn đơn giản với vài chai bia và một ít xiên vịt thịt vịt quay trước mặt.
Còn đứng bền cạnh bọn họ là một người đàn ông trung niên thấp bé với khuôn mặt lấm lem, chỉ cười ngóc nghếch vài tiếng ha hả không nói gì.
Mấy người nhìn nhau trên mặt có ý trêu đùa.
Một người đàn ông đội mũ màu đỏ đứng dậy, đi đến rồi đá nhẹ vào chân ông ấy.
“Trâu Ngu, tao đang nói chuyện với mày đấy, tao đưa cho mày năm tệ bảo đi mua đô, mà mày chỉ mua từng này thôi à?”
Người đội mũ đỏ là quản lý của bọn họ, mọi người đều gọi anh ta là anh Khiêm.
Thường ngày, bọn họ rất thích bắt nạt Trâu Ngụ, đưa ông ta năm tệ đi mua bia.
Hiện giờ năm tệ thì mua được gì chứ? Bia giá ba tệ một chai, bọn họ lại đưa Trâu Ngu năm tệ bắt đi mua một thùng bỉa và một con vịt quay.
Trâu Ngu bị bắt nạt quen rồi, vẫn mua đồ về, tất nhiên là bỏ tiền túi ra mua.
Anh Khiêm nhìn hộp cơm trong tay Trâu Ngu cười khinh bỉ: “Tao bảo này, tao đưa cho mày nhiều tiền như thế, sao mày không lấy lại tiền lẻ?”
Trâu Ngu ngầng đầu lên, mỉm cười ngây ngô.
“Anh Khiêm, tôi hết tiền rồi”
, lúc Trâu Ngu nói chuyện cũng rất ngu ngốc, có vẻ như hơi ngốc thật.
Anh Khiêm cười khinh bỉ: “Hết tiền rồi? Con mẹ nó mày bảo hết tiền rồi mà vẫn còn tiền mua cơm mua rượu cho mình à?”
Anh Khiếm đá đồ hộp cơm của Trâu Ngu xuống đất, chai rượu trên mặt đất cũng bị đá văng ra vỡ tan tành.
Trâu Ngu thường bị bọn họ bắt nạt, thâm tím khắp người, vì vậy mua chút rượu thuốc đề xoa.
Bị anh Khiêm đá đồ hộp cơm, Trâu Ngu cũng không tức giận, mà cười ngốc nghếch, sau đó cúi xuống dưới đất nhặt lên ăn.
Anh Khiêm cười khinh bỉ: “Ha? Mày đúng là thằng ngốc, loại người như mày mà sống được đến tận bây giờ đúng là may mắn thật đấy, lấy đây cho tao xem đồ đeo trên cổ mày".
Vừa nhắc đến đồ đeo trên cổ, Trâu Ngu lập tức che cổ áo mình lại.
Ông ấy không nhớ cũng không hiểu gì, đầu óc còn hơi đần độn ngu ngốc, nhưng ông ấy biết mặt dây chuyền trên cô này là vật quan trọng nhất của mình, tuyết đối không được cho ai.
Thấy hành động này của Trâu Ngu, anh Khiêm liền tức giận.
“Con mẹ mày, mày còn chống cự à? Tao lấy xem cũng không có nói là không trả lại mày, mày cần gì phải nhỏ nhen như vây? Tao là quản lý của mày, nếu