*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếp xúc với Tần Lâm một thời gian rồi nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy Tần đại sư nồi giận! Đoàn Bảo Đông vốn tự cho mình là ông chủ lớn, chẳng coi ai ra gì.
Nhưng Tần Lâm là trường hợp ngoại lệ.
Lúc trước ð công xưởng Đại Long, Tần Lâm dùng tay không bồ cưa điện, sau này khi ông ta bị Kim Xà đánh lén, Tần Lâm dùng đũa chặn đạn cứu mạng ông ta, khả năng của anh thật sự khiến người khác kinh ngạc.
Mối quan hệ với Tần Lâm từ hợp tác trở thành kính nề.
Ông ta vẫn nhớ lần đầu gặp Tần Lâm, Đoàn Bảo Đông vẫn luôn tỏ ra là một ông chủ lớn cao cao tại thượng, cảm thấy Tần Lâm chỉ là một bác sĩ mà thôi, nể tình nên mới kết bạn với anh.
Sau này, Tần Lâm mấy lần ra tay khiến Đoàn Bảo Đông càng ngày càng cảm thấy bản thân nhỏ bé, trước mặt Tần Lâm, ông ta chẳng là cái gì cả, chỉ là một thằng hề nhảy nhót, một kẻ tầm thường mà thôi.
Cúp điện thoại của Tần Lâm, Đoàn Bảo Đông vội vàng mặc quần áo, gọi Long Ích Huy, hai người vội vã ra khỏi nhà, trên đường còn gọi điện gọi mười mấy đàn em tới, lái mấy chiếc xe van xông đến công trường.
Trên đường, Đoàn Bảo Đông vô cùng lo lắng, nhíu mày.
"Tiểu Long, chẳng nhẽ ở đó có người gây sự với cậu Tần sao?" Long Ích Huy cũng hơi!o lắng: "Công trường đó không có người của chúng ta, có điều công trường vẫn nằm trong phạm vi quản lý của em, có mấy công nhân là người cùa em, chẳng nhẽ lại gây sự với cậu Tần?" Đoàn Bào Đông lo lắng, vừa nãy nghe giọng cậu Tần có vẻ như rất giận.
"Đương nhiên không cần lo lắng về khả năng của cậu Tần rồi, mấy tên rác rười đó đương nhiên không thề đánh lại cậu ấy, chỉ lo họ sẽ động đến người thân, bạn bè của cậu Tần!" Hai ngưỡi ngồi trên xe than vãn một hồi, nhưng lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì, nhất định phải đến tận nơi mới giải quyết được vấn đề, hi vọng cậu Tần sẽ không vì vậy mà thay đổi thái độ với bọn họ.
Đến công trường, Đoàn Bảo Đông và Long Ích Huy chạy như điên vào, xông đến trước mặt Tần Lâm, thờ hổn hền.
"Cậu Tần, xin lỗi, chúng tôi đến muộn quá!" Đoàn Bảo Đông nghe điện thoại xong, lái xe như điên đến đây, trên đường còn vượt mấy cái đèn đỏ, chạy nhanh như vậy nên chưa đến năm phút đã tới nơi, nhưng ông ta vẫn khách khí mà nói mình đến muộn.
Long Ích Huy nhìn thấy đám người của anh Khiêm đứng bên cạnh, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Đồ chó má, mấy người dám động đến cậu Tần?" Anh Khiêm cũng sững sỡ, ông Long đến thật sao? Hơn nữa không chỉ ông Long mà anh Đông cũng đến! Hai kẻ máu mặt này như vị thần trong mắt bọn họ, mà lúc này lại đứng trước mặt Tần Lâm tỏ ra vô cùng cung kính, cứ như hai kẻ hầu vậy.
Mặt Tần Lâm lạnh như tiền, vừa động viên chú Hai, vừa lạnh lùng nói.
"Lúc nãy bọn họ nói muốn dùng dao chém
- ----------------------