*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chú Hai Tần cười cười rồi gật đầu.
Nói xong, ba người nhà Lão Thái đều nhìn Tần Lâm.
Mặc dù Tần Lâm không nói gì nhưng họ đều biết rõ muốn lấy tiền thì phải lấy từ chỗ của anh bởi vì anh mới là người có tiền.
Mặc dù chú Hai Tần là bề trên nhưng ông ấy ngốc nghếch không quyết định được gì, chỉ khi nào Tần Lâm mỡ miệng thì bọn họ mới lấy được tiền.
Tần Lâm lạnh nhạt nói: “Các người muốn bao nhiêu tiền?" Theo lý mà nói nhà họ Tần cưới vợ đương phiên phải làm to rồi.
Muốn bao nhiêu tiền Tần Lâm cũng có thể chỉ trả được.
Nhưng mà người nhà Lão Thái không phải hạng tốt đẹp gì, đối xử tệ bạc với chú Hai, vì thế Tần Lâm cũng không cho bọn họ nhiều lợi ích.
Hơn nữa bây giờ chủ Hai không được nhanh nhẹn, người làm cháu như Tần Lâm chuẩn bị sính lễ cho chú thực sự không được thích hợp cho lắm.
Anh muốn đợi chú Hai khỏi hẳn rồi đề ông ấy tự giải quyết chuyện này.
Không ngờ rằng nhà Lão Thái lại đến đòi tiền nhanh như thế.
Thái Cường nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng tôi muốn một triệu".
Thái Nghiên lập tức đứng dậy: “Em điên rồi! Vòi vĩnh quá đáng! Một triệu tệ? Em nói vớ vần cái gì vậy!" Thái Cường vốn định đòi hai trăm nghìn tệ, trả hết nợ là được rồi, nhưng thấy Tần Lâm giàu có như thế nên nổi lòng tham, muốn vòi nhiều tiền hơn.
Tần Lâm nghe thấy một triệu tệ liền cười nhạt, cũng chẳng nói gì, chú Hai kết hôn đừng nói là một triệu, một trăm triệu anh cũng sẽ đưa.
Nhưng để loại người như Thái Cường vòi vĩnh như thế không phải là tính cách của anh.
Tần Lâm nhìn chú Hai: “Chú Hai, một triệu tệ được không ạ?”
Chú Hai Tần cười hi hi: “Được”
Thấy chú Hai cười, Tần Lâm cũng cười.
“Được, một triệu tệ, tôi bảo người đi lấy”
Tần Lâm gọi quản gia, bảo ông đi lấy một triệu tệ tiền mặt.
Thấy Tần Lâm đi lấy tiền thật, hai ông bà già đều cười, nhưng tên Thái Cường lại thấy hối hận, đưa một triệu tệ dễ dàng như thế, có phải là anh ta đòi ít rồi không! Loại người lòng tham không đáy chính là như thế, vốn dĩ chỉ định đòi hai trăm nghìn tệ, bây giờ cảm thấy một triệu tệ vẫn ít.
Thái Cường chỉ vào con xe đỗ trước cổng: “Tôi còn chưa nói xong, ngoài một triệu tệ ra tôi còn muốn chiếc xe kia”
Thái Nghiên đập bàn đừng dậy: “Thái Cường! Em đừng có quá đáng!”
Thái Cường hừ lạnh lùng: “Em quá đáng? Chị là chị ruột của em đấy, chị gả cho người khác như thể, em đòi chút tiền, lấy con xe cũng gọi là quá đáng sao? Số tiền này em dùng để kinh doanh, có xe đi cũng tiện, sau này chẳng phải em là người nuôi dưỡng bố mẹ sao?”
“Em.
" Thái Cường nói dễ nghe, loại chơi bời lêu lồng như anh ta chỉ có thể đi vay nặng lãi donate cho mấy em gái streamer là giỏi, cái hạng đấy mà cũng