Y Võ Song Toàn

Chương 422: Là trách nhiệm của ai




Viện trưởng Chử và Phúc Đông Lâm đến bệnh viện, lúc này bệnh viện đã bị rất nhiều người bao vây.
Tổng giám đốc của tập đoàn Đông Khí - Điền Gia Ấn đã đến, phóng viên cũng bao vây kín bệnh viện, nếu như hôm này không đưa ra lời giải thích, e rằng bọn họ sẽ đăng báo tin tức về bệnh viện này.
Viện trưởng Chử đi lên trước, nhíu mày: "Mọi người dẹp ra một chút, để cho chúng tôi đi vào!"
Mọi người nhìn thấy viện trưởng, vội vã đứng dẹp thành một con đường, mặc dù viện trưởng Chử đã nghỉ hưu rồi, nhưng vẫn rất quyền lực, mọi người đều vô cùng tôn trọng ông ấy.
Viện trưởng Chử đi vào trong đám người nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao và bố con viện trưởng đang bị bao vây, họ đang cố gắng giải thích.
"Các vị, chuyện chữa trị lần này, không phải trách nhiệm của chúng tôi, vị này...vị này là tổng giám đốc Điền phải không ạ?"
Mặt Điền Gia Ấn lạnh lùng: "Vợ tôi chữa bệnh ở bệnh viện của mấy người, uống thuốc mấy người kê đơn xong liền nôn ọe, hôn mê bất tỉnh, vừa phải rửa ruột vừa phải thúc nôn, suýt nữa mất mạng, nhất định mấy người phải giải thích rõ chuyện này cho tôi!"
Viện trưởng Chử gật đầu: "Anh yên tâm, đây là trách nhiệm của bệnh viện chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, người chữa chính là ai?"
Lâm Nguyệt Dao đứng lên: "Là tôi".
Viện trưởng Chử về hưu khá lâu rồi, nên không biết Lâm Nguyệt Dao, có điều nhìn thấy cô ấy trẻ như vậy liền cau mày.
"Cô là bác sĩ chữa chính, đã rõ nguyên nhân của vấn đề này chưa?"
Lâm Nguyệt Dao gật đầu: "Thưa viện trưởng, chuyện chữa trị lần này là do bác sĩ Chu Khôn vì tư lợi mà thay đổi đơn thuốc của tôi, kê hai loại thuốc vi phạm quy định, dẫn đến việc người bệnh có triệu chứng như vậy".
Nghe thấy năm chữ thuốc vi phạm quy định, Phúc Đông Lâm lập tức không vui, đứng dậy nói.
"Vị bác sĩ này, xin cô nói năng có tâm tí, thuốc của chúng tôi vi phạm quy định gì?"
Lâm Nguyệt Dao nhíu mày: "Ông chính là quản đốc của xưởng sản xuất viên hoàn Sinh Tinh và rượu Hoạt Lạc sao?"
Phúc Đông Lâm đứng thẳng người: "Không sai, tôi chính là quản đốc, tôi và vợ tôi thành lập xưởng sản xuất thuốc này được mấy năm rồi, cũng có tiếng ở thành phố Đông Hải này, hôm nay trước mặt giới truyền thông, tôi có thể nói, thực phẩm chức năng của chúng tôi không có tác dụng phụ, thành phần thuốc đều được viết rõ ràng, mấy người không tin, có thể tự xem".
Phúc Đông Lâm cứng như vậy vì ông ta biết mấy giáo sư chuyên gia bác sĩ cũng không tìm ra phương thuốc này có vấn đề gì.
Viện trưởng Chử gật đầu: "Tôi cũng từng xem qua cách điều chế của hai loại thực phẩm chức năng viên hoàn Sinh Tinh và rượu Hoạt Lạc này, không có công hiệu gì đặc biệt, chỉ có tác dụng bảo vệ sức khỏe mà thôi, tôi dùng xong cảm thấy toàn thân khỏe mạnh, không thấy có vấn đề gì, mấy người thì sao?"
Mấy chuyên gia có kinh nghiệm ở bệnh viện Nhân Dân lấy ra hai bình thuốc kiểm tra cẩn thận một lần, rồi nhìn nhau, lắc đầu.
"Đều là thuốc bổ, chắc không có vấn đề gì".
Tần Lâm đứng dậy, lạnh lùng nói.
"Bên trên chỉ có thành phần chứ không có liều lượng, vậy mà mấy người dám nói không có vấn đề?"
"Bên trên viết rất rõ ràng, cát căn, quế chi, chá điềm thảo...”
"Nếu như thành phần chá điềm thảo này mà vượt quá năm mươi phần trăm, mấy người có dám nói loại thuốc này không có vấn đề không?"
Lời Tần Lâm khiến cho mọi người im lặng, đúng vậy, cách điều chế thuốc phương thuốc Đông y có vô vàn, không tính đến liều lượng thì đúng là vứt đi.
Sắc mặt Phúc Đông Lâm thay đổi, ông ta nói: "Rõ ràng cậu đang cãi cùn mà, liều lượng thuốc là bí mật trong kinh doanh, chẳng nhẽ có thể tùy tiện nói ra sao?"
Lời Phúc Đông Lâm cũng không hẳn vô lý, liều lượng của phương thuốc là bí mật, nếu thực sự viết rõ ra thì những xưởng sản xuất thuốc khác chẳng phải cũng có thể sản xuất ra sao?
Nhưng nếu không viết rõ liều lượng, thì cũng không thể chứng minh loại thuốc này không có vấn đề, cái này khiến hai bên cùng khó.
Tần Lâm lạnh lùng cười khẩy: "Có gì mà khó đâu, báo cảnh sát đi, báo cảnh sát xong đương nhiên có thể đi giám định, đến lúc đó liều lượng thế nào là rõ ngay".
Phúc Đông Lâm bắt đầu hơi hoảng, có điều ngay sau đó đã bình tĩnh trở lại.
"Ha ha, đâu cần phiền phức như vậy, dù sao hôm nay các bên truyền thông cũng đang ở đây, nói ra liều lượng cũng không thành vấn đề, hai loại thuốc này mấy ngày trước chúng tôi đã nộp đơn xin bản quyền sáng chế, mọi người xem đi".
Nói xong, Phúc Đông Lâm rút ra đơn ghi thành phần thuốc đã chuẩn bị từ trước, đưa cho mọi người xem.
Phương thuốc này đương nhiên là thật, vì vậy Phúc Đông Lâm rất tự tin, nếu đã là thật thì đám lang băm này sẽ không phát hiện ra vấn đề gì.
Phương thuốc với đầy đủ liều lượng thuốc được đưa qua, mấy chuyện gia có kinh nghiệm nhìn qua một lần, đều gật đầu, không phát hiện ra vấn đề gì, phương thuốc này là phương thuốc bình thường.
Nó là thực phẩm chức năng, người bệnh có thể xuất hiện trạng thái không tốt như dị ứng, có điều không nghiêm trọng, triệu chứng hôn mê bất tỉnh, nôn ra dịch trắng như Tiết Ngọc Kiều thực sự không phải vì vấn đề của thực phẩm chức năng.
Mấy bác sĩ đùn đẩy trách nhiệm khiến Điền Gia Ấn tức giận.
"Mấy người rốt cuộc đang làm gì, loại thuốc này rốt cuộc có vấn đề không!"
Phúc Đông Lâm ưỡn thẳng lưng: "Tổng giám đốc Điền, tôi nói với anh, loại thực phẩm chức năng này của tôi chắc chắn không có vấn đề, nhiều người uống như vậy đâu xảy ra vấn đề gì, sao đến vợ anh uống lại xuất hiện vấn đề? Chắc chắn là do cô lang băm này kê đơn vớ vẩn mới dẫn đến việc vợ anh gặp chuyện như vậy".
"Ông...", mặt Lâm Nguyệt Dao tái nhợt, Phúc Đông Lâm không biết xấu hổ, rõ ràng phương thuốc của bọn họ có vấn đề, mà còn đổ trách nhiệm cho cô ấy?
Là do Chu Khôn và xưởng sản xuất thuốc Đông Lâm cấu kết với nhau nên mới xuất hiện tai nạn y tế như vậy, kết quả mấy người này lại đổ hết trách nhiệm lên người cô ấy, đúng là không biết xấu hổ!
Tần Lâm cười khẩy: "Đúng không? Ông có chắc chắn là thuốc của ông không có vấn đề không?"
"Không sai, sao cậu cứ cảm thấy thuốc của tôi có vấn đề vậy? Có lời nào thì nói luôn đi".
Tần Lâm cầm phương thuốc đến trước mặt phóng viên, đặt phương thuốc trước ống kính, giải thích rõ phương thuốc.
"Viên hoàn Sinh Tinh này dùng ma hoàng, tế tân, phụ tử, quế chi..."
"Chợt nhìn thì giống như không có vấn đề, nhưng nếu là người hiểu một chút về Đông y thì có thể thấy, quế chi và tế tân bị thừa".
Tần Lâm nói đến chỗ này, mấy chuyên gia đều gật đầu.
Đúng vậy, vừa nghe đến cái tên viên hoàn Sinh Tinh này thì biết đây là thuốc bồi bổ cơ thể, những dược liệu bên trong đều có công hiệu như vậy, nhưng quế chi và tế tân là dư thừa.
Cũng có thể nói, sản phẩm này không cần hai vị thuốc này đã ổn rồi.
Về lý mà nói, khi sản xuất dược phẩm, giá thành càng thấp càng tốt, hơn nữa thừa hai vị thuốc lại hơi nguy hiểm, nhỡ may người bệnh dị ứng với hai vị thuốc này thì sao?
Cái này không hợp lý.
Sau đó, Tần Lâm lại lấy ra phương thuốc của rượu Hoạt Lạc.
"Mọi người xem, phương thuốc này, bạch thược, hoàng sầm, gừng, đương quy, rượu trắng..."
"Cũng như vậy, rượu thuốc, gừng và đương quy ở bên trong cũng không có tác dụng, dùng gừng ngâm rượu, không những không có tác dụng mà còn có thể khiến cho vị rượu tệ đi, thử hỏi, thương nhân bình thường có ai lại điều chế rượu thuốc như vậy không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.