Y Võ Song Toàn

Chương 677: Bạt tai




Lúc trước Tô Văn Minh đã nói bức tranh này là thật, với thân phận là bậc thầy giám định thì trình độ của Tô Văn Minh phải hơn hẳn người thường, chắc chắn còn giỏi hơn những chuyên gia khác ngoài kia.
Tần Lâm xem ra chỉ là một người ngoài ngành, sở dĩ anh có thể biết được là do kinh nghiệm còn sót lại khi là một đại thiếu gia lúc xưa.
Cho dù như vậy, Tần Lâm vẫn có thể nhìn ra bức tranh đó là đồ giả, còn Tô Văn Minh lại không thể sao?
Đây là bức tranh anh ta mua, thứ đắt tiền như vậy chắc chắn phải được qua tay bố anh ta, nếu như Tô Văn Minh không nhìn ra, lẽ nào bố anh ta cũng giống vậy sao?
Đùa kiểu gì thế, nếu cả hai đều không phân biệt được thật giả, há chẳng phải nhà họ Tô sẽ trở thành trò hề hay sao?
Rõ ràng là Tô Văn Minh cố tình tặng đồ giả, muốn đồ tốt nhưng lại không muốn tốn nhiều tiền, nhưng không ngờ anh ta lại đụng phải một chuyên gia như Tần Lâm.
Lúc này, mọi người đều sẽ không vạch trần, nhưng thật ra ai cũng biết sự thật cả, chỉ là không bóc ra mà thôi.
Tô Văn Minh nói xong, đang định cất bức tranh đi, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng người.
Tô Văn Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Lâm đang đứng trước mặt, bèn nhíu mày nói.
“Anh làm gì thế, khoe khoang đủ chưa? Tôi đã biết bức tranh này là đồ giả rồi, anh có thôi đi không thì bảo?”
Tần Lâm cười khẩy: “Chuyện này coi như xong. Nhưng vừa nãy anh mắng tôi là rác rưởi, là đồ khốn, cái đó vẫn chưa xong”.
Tần Lâm là nhân vật như thế nào chứ? Cho dù có từng là đại thiếu gia nhà họ Tần khi xưa cũng không thể nào để cho người khác tùy ý nhục mạ được, bây giờ thân phận Tần Lâm còn hơn hẳn người khác, đương nhiên anh sẽ không thể dễ dàng bỏ qua.
Tô Văn Minh sửng sốt, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉa mai.
“Sao nào? Tôi mắng anh rác rưởi thì sao?”
Vừa dứt lời, Tần Lâm liền giơ tay lên giáng một cái tát xuống.
Bốp!
Một cái tát giòn tan vang lên!
Tô Văn Minh cảm thấy giống hệt như bị một hòn đá lớn đập vào mặt, ‘phịch’ một tiếng, ngay lập tức ngã nhào xuống đất, khiến cho gạch đá trên nền đất vỡ tan tành, còn gạch đá xung quanh cũng đổ sập xuống.
Tô Văn Minh tưởng rằng não mình đã bị đánh bay ra ngoài luôn rồi, cái tát này chẳng khác nào một cú đấm của nhà vô địch quyền anh.
Ầm!
Tô Văn Minh té mạnh xuống nền đất, bị đánh đến ngu cả người, đầu óc choáng váng, mặt mày trắng bệch.
Anh ta lắc đầu để lấy lại tỉnh táo.
Bỗng một cơn đau mạnh mẽ chạy dọc khắp cơ thể, Tô Văn Minh cảm thấy một nửa cơ thể mình đột nhiên trở nên tê dại.
“Anh... láo toét, anh dám đánh tôi sao? Anh không biết tôi là ai à!”
Tần Lâm cười khẩy: “Sao, tôi không được đánh à?”
Tô Văn Minh lùi về sau mấy bước, nén cơn đau để đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nói cho anh biết, tôi không chỉ là thiếu gia nhà họ Tô, mà tôi còn là con trai nuôi của Đồng Phương Châu! Anh dám đánh tôi, có tin là anh sẽ chết không toàn thây không?!”
Tô Văn Minh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, há hốc mồm vì kinh ngạc.
Tô Văn Minh hóa ra lại là con trai nuôi của Đồng Phương Châu!
Tuy nhà họ Tô không phải là gia tộc siêu cấp, vẫn còn kém hơn một chút so với nhà họ Hải và nhà họ Phúc, nhưng Đồng Phương Châu thì khác.
Với thân phận là con trai nuôi của Đồng Phương Châu thì ai dám dây vào anh ta chứ?
Ít nhất là ngay tại đây, không một ai dám động vào Tô Văn Minh!
Tô Văn Minh lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Tôi có quan hệ với bố nuôi, thực ra tôi vẫn không muốn nói cho người khác biết, bố nuôi dặn tôi phải khiêm tốn, không ngờ đến lúc bất đắc dĩ lại phải nói ra thân phận rồi”.
“Nhưng ngày hôm nay, tên họ Tần kia, mày đã chọc giận tao! Mày mau chóng quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó tự phế đi hai chân thì tao sẽ tha cho cái mạng chó của mày, nếu không thì hôm nay sẽ không có ai bảo vệ nổi mày đâu!”
Lời nói của Tô văn Minh vô cùng mạnh mẽ, khiến cho tất cả mọi người đều im bặt.
Sắc mặt Phúc Hiểu Phong cũng có hơi khó coi, hoàn toàn không thể nào ngờ rằng sự việc lại đến nước này.
Vừa rồi ông ta đã chậm một bước, không ngờ Tần Lâm lại nhanh như vậy, dám ra tay đánh cả Tô Văn Minh.
Bây giờ thì hay rồi, một cái tát làm mặt người ta sưng thành đầu heo, có muốn cứu cũng không kịp nữa rồi.
Phúc Hiểu Phong cắn răng nói: “Cháu Tô à, chuyện hôm nay coi như cháu nể mặt chú đi, coi như bỏ qua nhé, vết thương của cháu, phía chú sẽ bồi thường cho, nhà chú có bác sĩ riêng sẽ sang chữa trị cho cháu, Lão Lưu...”
“Không cần!”
Tô Văn Minh rất cứng rắn, vẻ mặt lạnh lùng, cho dù hôm nay Phúc Hiểu Phong có nói giúp cũng vô dụng.
Tần Lâm phải trả giá cho hành vi của mình!
Phúc Nhung Nhung chỉ biết cạn lời, cau mày nói.
“Họ Tần kia, anh xấc láo quá rồi đó, ngay cả Tô thiếu gia anh cũng dám đánh sao, không muốn sống nữa hay gì!”
Tần Lâm lạnh lùng nhìn sang cô ta: “Tại sao tôi lại không thể đánh?”
“Hừm, Tô thiếu gia có thân phận như thế nào chứ, còn anh là cái thá gì, trước khi ra tay có chịu nghĩ đến hậu quả chưa hả?”, Phúc Nhung Nhung liền đáp.
Tần Lâm nói: “Ý của cô là, anh ta mắng thì tôi phải nhịn sao?”
“Anh... anh đừng có mà cãi chày cãi cối nữa, dù sao anh cũng đã đánh Tô thiếu gia rồi! Anh đã làm cho cả nhà họ Phúc phải liên lụy!”
Ông cụ Phúc cũng đứng dậy, mặt đầy tức giận.
“Đúng vậy, cậu tự làm thì tự mình đi chết đi, nhưng đừng làm liên lụy đến nhà họ Phúc chúng tôi!”
“Hôn sự của cậu và Phúc Nhung Nhung, tôi cảm thấy không thỏa đáng!”
Cuối cùng ông cụ Phúc cũng đã lên tiếng.
Phúc Nhung Nhung cũng thở dài nhẹ nhõm, bố vì thể diện nên không nói thẳng ra, hôm nay ông nội đã lên tiếng rồi, coi như cũng có người chịu làm người xấu rồi.
Phúc Nhung Nhung vội vàng chêm thêm.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy chúng ta...”
Tuy nhiên, ngay khi Phúc Nhung Nhung định nói, Tần Lâm đột nhiên cười phá lên.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
“Lần này tôi đến đây là để từ chối mối hôn sự này, chỉ vì cảm thấy hôm nay là sinh nhật ông cụ nên mới không nhắc đến mà thôi”.
“Nếu đã muốn bàn đến thì tốt thôi”.
“Tôi xin tuyên bố, cuộc hôn nhân này coi như được bãi bỏ”.
Lời Tần Lâm nói khiến cho Phúc Nhung Nhung không thể thốt ra thêm tiếng nào, sắc mặt cô ta trở nên vô cùng khó coi.
“Ý anh là sao? Anh từ hôn tôi? Anh dựa vào cái gì chứ!”
Từ hôn chính là việc Phúc Nhung Nhung trông đợi nhất, nhưng hôn sự này muốn bỏ đi thì phải do cô ta từ chối Tần Lâm mới đúng, chứ không phải ngược lại!
Tần Lâm là một thiếu gia hết thời, không một xu dính túi, chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi.
Còn Phúc Nhung Nhung lại là bạch phú mỹ, vừa xinh đẹp giàu có, xuất thân lại tốt, Tần Lâm có tư cách gì để từ hôn cô ta chứ?
Tần Lâm nghe xong liền cau mày.
“Dựa vào cái gì? Chẳng phải đây là điều cô muốn sao?”
Phúc Nhung Nhung nói: “Nếu muốn từ hôn thì cũng phải do tôi từ chối anh! Chứ không phải anh từ chối tôi!”
Tần Lâm cười nhạt: “Không cần để tâm đâu, dù sao kết quả cũng là hủy bỏ hôn sự là được”.
Tần Lâm không hề quan tâm đến việc ai từ hôn ai.
Tuy nhiên, thái độ không mấy quan tâm này của Tần Lâm càng làm cho Phúc Nhung Nhung cảm thấy rất không vui.
Cô ta còn định nói thêm gì đó, nhưng lại bị Phúc Hiểu Phong kéo lại.
Ông ta nháy mắt, ý bảo cô ta im đi.
Bây giờ tuy xem ra Phúc Nhung Nhung có hơi mất mặt, nhưng kết quả vẫn tốt hơn là có dính líu với Tần Lâm, cũng không cần cho anh ở rể nữa.
Tất cả những vấn đề cần cân nhắc lúc trước đều đã được giải quyết, Phúc Nhung Nhung cũng có thể cưới người khác được rồi, đặc biệt lại còn là Tô thiếu gia.
Hôm nay biết được Tô thiếu gia là con trai nuôi của Đồng Phương Châu, đương nhiên bọn họ còn háo hức muốn kết giao hơn nữa.
Đồng Phương Châu vốn là quý nhân của nhà họ Phúc, nếu không có sự giúp đỡ của Đồng Phương Châu thì nhà họ Phúc đã tiêu tan cả rồi.
Không dễ gì mới tìm được cách để liên lạc với ông chủ Đồng, đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua.
Phúc Hiểu Phong còn là người đứng đầu gia tộc, ngay lập tức đứng dậy nói.
“Nếu đã như vậy thì hôn ước giữa nhà họ Tần và nhà họ Phúc sẽ được hủy bỏ”.
“Tiểu Tần, vậy sau này ở ngoài cháu cũng không được tự xưng mình là con rể của nhà họ Phúc nữa, có nghe chưa hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.