Phúc Hiểu Phong nói xong, trên mặt Tần Lâm lộ ra tia giễu cợt.
Nhìn về phía những người nhà họ Phúc này, ai nấy đều bày ra bộ mặt chê ghét khinh thường, cộng thêm cái tính nóng nảy đó, bọn họ đều hận không thể nhanh chóng đuổi Tần Lâm ra khỏi nhà họ Phúc cho xong.
“Chú Phúc, còn tưởng rằng nhà họ Phúc vốn có mối quan hệ tốt với nhà họ Tần, vậy nên cháu mới đường xa đến thăm, bây giờ xem ra, có vẻ không niệm tình cũ nữa rồi nhỉ”.
Thực sự Tần Lâm cũng không nói nên lời, sở dĩ anh đến là vì cảm thấy nhà họ Phúc và nhà họ Tần có chút giao tình từ trước, nên mới đến đây để giúp đỡ.
Nhưng sau khi đến, anh lại không hề cảm thấy nhà họ Phúc có ý gì là tình bạn cả, ngược lại còn luôn chê trách bài xích, thậm chí còn dùng thái độ xem thường để đối xử với anh.
Tuy Phúc Hiểu Phong rất lịch sự, nhưng suy cho cùng cũng là đạo đức giả mà thôi, nếu không phải do năm xưa ông ta cứu bố anh thì Tần Lâm đã đi khỏi nơi này lâu rồi.
Ông cụ Phúc hừ lạnh một tiếng.
“Tình xưa? Cậu cũng nghĩ nhiều thật đấy, xã hội bây giờ thì còn cái gì là tình xưa nữa? Nếu như năm đó nhà họ Tần vẫn còn, có lẽ giữa chúng ta sẽ còn chút tình xưa”.
“Bây giờ các người không khác gì những dân đen bình thường, có xứng để nối lại tình xưa với nhà họ Phúc chúng tôi không?”
Dù sao cũng đã trở mặt rồi, ông cụ Phúc không cần phải nể tình nữa, muốn nói gì thì nói, Tần Lâm không thân phận cũng chẳng có chỗ dựa, căn bản cũng không cần phải sợ anh làm gì.
Cứ đuổi anh ra ngoài như một con chó chết chủ thì còn có thể làm cho Tô thiếu gia nguôi giận.
Tô Văn Minh nghe xong, liền nộ ra một nụ cười chế giễu.
“Họ Tần kia, không phải lợi hại lắm sao, sao không đánh tao nữa đi? Bây giờ mày không được nhà họ Phúc che chở nữa chứ gì, tao xem thử ai dám bảo vệ mày? Mày có tin rằng chỉ cần mày bước ra khỏi cánh cửa này, bố nuôi tao sẽ lập tức cho người đén xử mày?”
Trên mặt Tần Lâm lộ ra vẻ bông đùa.
Không ngờ anh giúp đỡ cho nhà họ Phúc, rồi lại phải lâm vào hoàn cảnh này.
“Nhà họ Phúc các người có chắc không? Chắc chắn muốn lật mặt với tôi chứ?”
Phúc Nhung Nhung hừ lạnh một tiếng: “Lật mặt với anh? Anh xứng sao? Chúng tôi chỉ đuổi anh ra khỏi đây mà thôi, anh không xứng để đánh đồng cùng chúng tôi”.
“Đúng vậy, hoặc là bây giờ anh đi, hoặc là quỳ xuống trước mặt Tô thiếu gia, anh chọn đi, một trong hai!”
“Ha ha, mau quỳ trước mặt Tô thiếu gia đi, giả vờ giả vịt cái gì nữa?”
“Nếu như cậu làm liên lụy nhà họ Phúc chúng tôi thì cậu chết chắc rồi!”
“...”
Đám người nhà họ Phúc này ăn nói vô cùng khó nghe.
Rõ ràng Tần Lâm không làm gì cả, anh chỉ vạch trần bức tranh của Tô Văn Minh là đồ giả mà thôi, vậy mà bọn họ lại nhắm vào Tần Lâm.
Bọn họ rõ ràng không muốn đắc tội với Tô Văn Minh, vậy nên mới cùng nhau trấn áp Tần Lâm, cũng như phân rạch ròi quan hệ với anh để lấy lòng Tô Văn Minh.
Trên mặt Tần Lâm lộ ra vẻ giễu cợt, lạnh lùng nói.
“Được, nếu đã như vậy, hy vọng các người đừng hối hận”.
Ông cụ Phúc hừ lạnh một tiếng.
“Hối hận? Đùa à, người hối hận phải là cậu mới đúng, nhà họ Phúc chúng tôi cùng lắm là thiếu đi một đứa con rể mà thôi, cậu cảm thấy chúng tôi có giống hối hận không?”
Tần Lâm cười lạnh, sau đó lắc đầu, trực tiếp sải bước đi ra khỏi cửa.
Lúc này cũng không có ai ra ngăn cản, nhà họ Phúc không hề giữ Tần Lâm lại, Tô Văn Minh muốn giữ nhưng anh ta không thể đánh lại anh.
Ngay khi Tần Lâm bước ra khỏi cửa, đột nhiên có vài chiếc xe dừng lại.
“Hải Dao Dao của nhà họ Hải gửi quà mừng thọ đến ông cụ Phúc”.
Nói xong, đột nhiên ông cụ Phúc đứng dậy với vẻ phấn khích.
“Tổng giám đốc Hải đến rồi sao?”
Tuy rằng hai gia tộc đều ngang nhau, nhưng chỉ có bọn họ mới tự biết, căn bản nhà họ Hải vẫn hơn hẳn so với nhà họ Phúc.
Bởi vì bình thường hai gia tộc không có công việc gì với nhau, nên cũng không mấy qua lại.
Không ngờ vào thời điểm then chốt này, người chủ chốt của nhà họ Hải như Hải Dao Dao lại đích thân đến mừng thọ ông cụ, chuyện này thực sự vừa mừng vừa lo.
Ông cụ Phúc vô cùng phấn khích, đứng dậy bước ra ngoài để đón tiếp.
Hải Dao Dao bước vào với món quà trên tay, theo sau là mấy trợ lý.
Thứ Hải Dao Dao cầm chỉ là những món quà bình thường mà thôi, vừa nhìn liền có thể nhận ra là lấy từ nhà đến, không phải đồ đắt tiền, cũng chẳng phải sở thích của ông cụ Phúc.
Nhưng, lại không có ai dám trách Hải Dao Dao bất lịch sự.
Bởi vì Hải Dao Dao đích thân đến chính là món quà quý giá nhất của nhà họ Phúc rồi, với thân phận và địa vị của cô thì việc có mua gì đi nữa cũng không quan trọng.
Vừa bước vào sân, Hải Dao Dao đã nhìn thấy ông cụ Phúc tiến tới, sau đó, ánh mắt cô đột nhiên hướng về phía Tần Lâm ở bên cạnh.
Hải Dao Dao đột nhiên nở nụ cười, đi tới chỗ Tần Lâm rồi cười nói.
“Anh Tần”.
Ông cụ Phúc hơi ngẩn ra, anh Tần?
Đây rõ ràng là đến mừng thọ ông cụ, tại sao vừa vào lại chạy đến chào hỏi Tần Lâm rồi?
Ông cụ Phúc vội nói: “Tổng giám đốc Hải, chắc cô không nhận nhầm chứ, tên nhóc này không phải là khách của chúng tôi, bây giờ cậu ta đã bị đuổi ra ngoài rồi, tổng giám đốc Hải, mời cô vào trong”.
Hải Dao Dao vốn đang vui, nhưng sau khi nghe ông cụ Phúc nói xong, sắc mặt liền trở nên u ám.
“Anh Tần bị đuổi đi?”
“Ông Phúc, ông đang đùa tôi đấy à?”
Nhìn thấy giọng điệu không mấy vui vẻ của Hải Dao Dao, ông cụ Phúc cảm thấy có hơi bối rối.
“Không... không có, cậu ta vốn là con rể của chúng tôi, bây giờ đã hủy hôn rồi, cho nên...”
Hải Dao Dao cười chế nhạo: “Nhà họ Phúc các người buồn cười thật”.
Lời nói của Hải Dao Dao khiến cho mọi người phải rối não, buồn cười ư? Liên quan gì đến Tần Lâm chứ?
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã có một vài người khác bước vào.
“Vợ chồng Điền Gia Ấn đến mừng thọ ông cụ Phúc!”
Mọi người ở nhà họ Phúc đều vô cùng kinh ngạc.
Vợ chồng Điền Gia Ấn?
Điền Gia Ấn của tập đoàn Đông Khí sao?
Ông chủ hãng xe đấy à!
Điền Gia Ấn có địa vị nhất định ở tỉnh lỵ, thậm chí là có ảnh hưởng trên toàn quốc, là một doanh nhân lớn.
Ông ta không giống như những gia tộc nổi tiếng kia, Điền Gia Ấn là một người kinh doanh độc lập, một mình ông ta xây dựng lên một công ty khổng lồ, cho nên ông ta vừa có thực lực vừa có tài chính.
Bình thường cũng không qua lại nhiều, nhưng hôm nay lại đến tận cửa để thăm, quả thật là khiến cho người khác không lường trước được.
Ông cụ Phúc vội vàng tiến tới chào hỏi.
Chỉ nhìn thấy vợ chồng Điền Gia Ấn bước vào với vài món quà đơn giản, nhìn thấy ông cụ Phúc ra đón tiếp, Điền Gia Ấn bèn khách khí nói.
“Chúc ông Phúc phúc như Đông Hải”.
Ông cụ Phúc vừa mừng vừa lo: “Tổng giám đốc Điền, Điền phu nhân, rồng đến nhà tôm thật là quý hóa quá, nhà họ Phúc tôi...”
Ông cụ còn chưa kịp nói xong, Điền Gia Ấn đột nhiên nhìn thấy Tần Lâm ở cạnh, liền vội vàng bước đến.
“Ha ha, cậu Tần! Tôi nghe nói cậu đang ở đây, cuối cùng cũng gặp được rồi!”
Nói xong, Điền Gia Ấn mỉm cười rồi bắt tay với Tần Lâm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Bàn tay ông cụ Phúc đang duỗi ra bỗng trở nên cứng đờ giữa không trung.
Còn chưa kịp nói xong với Điền Gia Ấn, kết quả người ta đã chạy đến bắt tay với Tần Lâm.
Chuyện này...
Điền phu nhân cũng vô cùng kích động, liền bắt tay với Tần Lâm.
“Lâu lắm không gặp cậu Tần, cậu chính là ân nhân của tôi”.
Lúc đầu khi Tần Lâm chữa trị cho Điền phu nhân, giúp bà ấy khỏe lại, nhưng bà ấy mãi vẫn chưa có dịp để cảm ơn, cuối cùng hôm nay cũng gặp được anh.
Mọi người ở nhà họ Phúc như chết lặng, chuyện này... là gì đây!
Tần Lâm chỉ là một thiếu gia hết thời, mà lại có quan hệ như vậy sao?
Ngay khi mấy người nhà họ Phúc đang ngẩn ra, đột nhiên có một vài chiếc xe 16 chỗ đỗ ở cửa.
Đám người trên xe trông vô cùng hung dữ.
“Đồng Phương Châu ở tỉnh lân cận đến mừng thọ ông cụ Phúc!”
Cả nhà họ Phúc đều trở nên phấn khởi, bọn họ đều biết rằng Đồng Phương Châu là quý nhân của nhà họ Phúc, nếu không thì nhà họ Phúc đã toi rồi!
“Mau, mau ra đón tiếp!”
- ----------------------