“Đây là tự ông nói nhé, tôi không ép buộc gì ông đâu đấy?” Ninh Vũ Phi nói.
Ông Hoa cười đầy khinh thường: “Là tôi nói, nếu hai người chúng tôi không thể giải toàn bộ độc, mà giờ độc đã lan tới ngũ tạng lục phủ rồi nên cậu càng thêm không được. Nếu cậu thật sự giải được độc trước khi hết thời gian thì tôi cam nguyện chịu thua, sẵn sàng gọi cậu một tiếng tiền bối.”
“Thôi được, tôi cũng chỉ có thể làm hết sức.”
Ninh Vũ Phi nhún vai, nhìn về phía cụ Khương Uyên: “Cụ Khương, là trúng độc thiên nhiên thì giải độc cũng dùng thứ từ tự nhiên được đúng không?”
“Đương nhiên rồi!”
Ông Hoa cảm thấy còn phải dựa vào thuốc đến giải độc thì Ninh Vũ Phi phải thua là chắc rồi. Vì sao bọn họ phải bài độc mà không giải độc thông thường, bởi vì bài độc dùng tương đối ít thời gian, mà giải độc càng tốn thời gian.
Đặc biệt là kịch độc thế này, không dùng một tuần là không thể giải toàn bộ độc.
Ninh Vũ Phi hỏi: “Tôi có thể mua một ít thuốc từ ngăn tủ bên ngoài không?”
“Có thể, chỉ cần không lãng phí cậu có thể dùng bao nhiêu cũng được, không cần tiền.” Khương Uyên rất hào phóng.
“Tốt, xin chờ tôi một chốc.”
Vì thế, Ninh Vũ Phi đi ra quầy đằng trước chọn thuốc, mấy người đều chậm rãi chờ, mà nén hương đang cháy lại không chờ Ninh Vũ Phi.
Cuối cùng, thời gian thuộc về Ninh Vũ Phi chỉ còn một nửa mới thấy anh cầm một ít thuốc và bình dùng để giã thuốc về.
“Ngại quá, tìm thuốc mất nửa buổi.”
“Không sao, còn thời gian.” Khương Uyên rất muốn nhìn xem Ninh Vũ Phi có thể chơi ra phương pháp gì.
Ông Hoa cười lạnh liên tục, bây giờ mới giải độc thì đừng nói thời gian ngắn ngủi còn lại, có cho Ninh Vũ Phi cả tuần cũng không nhất định có thể giải độc.
Cạch, cạch, cạch!
Ninh Vũ Phi bắt đầu giã thuốc, Giang Trấn Hải sốt ruột vô cùng, cũng chạy qua giúp đỡ.
Không phải thành phần nào Ninh Vũ Phi cũng ném cả vào bên trong mà lấy ra nhìn một thoáng, có vị thuốc chỉ lấy một mảnh lá cây, có vị thuốc lại ném hẳn vào một cây khô. Ngôn Tình Nữ Phụ
Ba người nhìn động tác của Ninh Vũ Phi, đều hiểu anh đang khống chế lượng thành phần thuốc.
Nhưng muốn khống chế mà chỉ cần nhìn bằng mắt, ước lượng bằng tay là được sao?
Phải biết rằng bọn họ phối dược đều cần trải qua cân xứng vô cùng nghiêm khắc mới phân phối, mà Ninh Vũ Phi căn bản là dụng tâm để cân xứng.
Khương Uyên nhìn từng vị thuốc Ninh Vũ Phi bỏ vào cối giã, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc lên, hô hấp ngày càng thêm nặng, như là nhìn thấy thứ gì không thể tin nổi vậy.
Khi thời gian chỉ còn lại một mẩu hương, Ninh Vũ Phi lấy một viên thuốc ra, thuốc rất thô ráp, hoàn toàn là giã nát nhừ thuốc sau đó dùng tay vo viên.
Vo tròn lại như vo bi đất vậy, còn đen như mực.
“Chú Giang, đi rót một chén nước trà xanh lại đây.”
“Được!”
Giang Trấn Hải gạt bỏ lá trà phiêu trên mặt, cầm một chén nước trà đưa qua.
“Há mồm!” Ninh Vũ Phi mở miệng người trúng độc, ném viên thuốc thô ráp đi vào, sau đó đưa đối phương uống ly nước trà ấm nóng hôi hổi kia.
Thuốc này phối hợp nước ấm liền đạt tới hiệu quả vào miệng tức tan, dược tính mạnh mẽ lập tức khuếch tán khắp bốn phía thân thể.
Hương đã cháy gần hết, thời gian chỉ còn rất ít, ba ông cụ nhìn chằm chằm, cảm thấy không có hiệu quả gì.
Ông Hoa cười nói: “Cậu trai, phương thuốc của cậu hình như không được rồi, đã thất bại!”
“A?”
Người trúng độc bất ngờ mở choàng mắt, vô thức kêu lên, ôm mông chạy vọt đi nhà vệ sinh.
Phụt phụt phụt!
Dọc đường chạy còn thả mấy cái rắm vang dội, nhìn tốc độ chạy như thế kia, xem ra độc thật giải xong rồi.