Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 519



Đến khi giao đấu, rốt cuộc chúng cũng hiểu Ninh Vũ Phi là người như thế nào, hai tay chắp sau lưng, chỉ dùng chân đã có thể cản đòn tấn công của bọn chúng.

“Hừ!”

Ninh Vũ Phi tiến lên một bước, đưa chân thúc đầu gối đến phía trên bụng của tên áo đen, rồi thẳng chân đạp thêm.

Tên áo đen bị Ninh Vũ Phi đá bay ra xa, kèm theo đó là một tiếng hét thê thảm.

“Mày...”

Tên áo đen còn lại có chút kinh hoàng, lẽ nào bọn chúng lại gặp phải một đại cao thủ ám kinh?

Nhưng tên đó tuổi tác trẻ như vậy, làm sao có thể chứ?

Ninh Vũ Phi giải quyết xong một tên, liền tiếp tục cho tên còn lại mấy cái đá. Đối phương liên tục lùi lại, nhưng vẫn bị đá trúng vào ngực.

Phụt!

Hai tên áo đen lần lượt phun máu, vẻ mặt kinh hãi. Họ thật sự đụng phải đại cao thủ ám kình!

Ninh Vũ Phi muốn tra hỏi hai tên đó, nhưng bên tai nghe thấy có tiếng người đang đến gần.

Chưa biết đó là bạn hay thù, vẫn là đi trước là tốt hơn. Nghĩ vậy anh liền ôm lấy Tề Diễm Hân rồi biến mất.

Chưa đến một phút sau, trong rừng xuất hiện bốn bóng người, đều là phụ nữ. Họ nhìn theo hướng Ninh Vũ Phi bỏ chạy.

Người đứng ngoài cùng bên phải khẽ cau mày nói: “Óc quan sát của người này rất nhạy bén, thế mà có thể cảm nhận được chúng ta đang tới!”

“Có cần đuổi theo không?”

“Không cần đâu, giết hai tên phía sau đi, rồi chúng ta mau chóng đi thôi.”

“Ừm!”

Hai tên áo đen trong thấy bốn bóng người thì thì thào: “Xuân Hạ Thu Đông, các người…”

Xoẹt xoẹt!

Hai sợi chỉ đỏ lập tức xuyên qua tim, đến cả cơ hội cầu xin cũng không có.

Quay lại xe, Ninh Vũ Phi bắt mạch cho Tề Diễm Hân, hỏi: “Chị bị nội thương rồi?”

“Ừ, bị chúng đánh một chưởng từ phía sau lưng.” Tề Diễm Hân nhăn nhó mặt mày nói.

Nghe vậy, Ninh Vũ Phi vội vén áo của Tề Diễm Hân lên xem. Trên làn da trắng nõn nà là một dấu tay đỏ bầm, vị trí lại ngay tim.

Cũng may là nội lực của đối phương không cao lắm, nếu không thì một chưởng này có thể khiến tim ngừng đập ngay tức thì.

Khuôn mặt của Tề Diễm Hân đã lấm tấm mồ hôi, cô yếu ớt nói: “Vũ Phi… đừng nói cho Lăng Bảo Châu biết… đừng…”

Vừa nói xong, Tề Diễm Hân đã ngất đi trong vòng tay của Ninh Vũ Phi, chiếc hộp Trường Sinh trong tay cô rơi xuống đất.

“Chúng ta đi khỏi đây đã!”

Ninh Vũ Phi đặt Tề Diễm Hân vào băng ghế sau, sau đó lái xe đi đến phủ của Vân Liên, hiện tại anh không còn cảm thấy nơi nào khác an toàn hơn.

Bốn mươi phút sau, Ninh Vũ Phi lái xe vào nhà xe, sau đó bồng Tề Diễm Hân lên lầu.

“Đại đương gia, Ninh Vũ Phi dắt theo một cô gái đang bị thương đến.” Trương Mai Dung nói.

“Đã xảy ra chuyện gì!”

Vân Liên khẽ cau mày, liền hỏi: “Bây giờ sao rồi?”

“Đã sắp xếp ở trong phòng dành cho khách.”

“Lập tức huy động vài người canh gác xung quanh.” Vân Liên cảm thấy có thể sẽ có nguy hiểm.

“Vâng!”

Sau đó Vân Liên lo lắng vội vàng chạy đến phòng khách. Nhìn thấy Ninh Vũ Phi và Tề Diễm Hân, cô ngạc nhiên hỏi: “Vũ Phi, thế này là sao?”

Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi nói: “Đây là một người bạn, chị ấy bị một cao thủ làm nội thương. Tôi cũng không biết chỗ nào an toàn hơn, cho nên…”

Nghĩ đến khi xảy ra chuyện Ninh Vũ Phi liền nghĩ đến chỗ của Vân Liên đầu tiên, thật ngại ngùng.

“Cũng không phải chuyện gì to tát. Cô ấy bị ai đánh bị thương, vết thương nghiêm trọng không?”

“Không nặng lắm, nhưng cũng phải ba bốn ngày sau mới có thể tỉnh lại. Chị Liên, có thể nhờ ai đó đi mua giúp tôi ít thuốc được không?”

“Không thành vấn đề.”

Tại nơi hai tên áo đen bị chết, một luồng gió lạnh thổi qua, xuất hiện hai người một người áo đen một người áo trắng, liếc nhìn hai xác chết nằm dưới đất.

Hắc Sát hỏi: “Anh thấy sao?”