Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 521



Bây giờ Tề Diễm Hân hoàn phải dốc toàn lực tu luyện một thời gian, bởi vì cô không biết điều động của võ giả, chỉ có thể tiếp tục tĩnh dưỡng.

Tề Diễm Hân cũng biết mình xuống đất đi cũng khó khăn, bất đắc dĩ nói: “Ninh Vũ Phi, cái Hộp Trường Sinh trong hộp rốt cuộc là cất giấu cái gì? Vì sao những người kia sẽ truy tôi đến nước ngoài, còn nữa, rốt cuộc bọn học là ai?”

“Cái này tôi cũng không biết, nhân tiện, Hộp Trường Sinh không bị đánh cắp sao? Làm sao lại ở trong tay chị, tôi đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua nó đấy.”

“Được rồi, kỳ thật đêm hôm đó sau khi Lăng Bảo Châu đuổi được bọn cướp đó đi, chiếc hộp này đã bị tôi cướp về rồi, sau đấy vì muốn kiểm tra xem trong này rốt cuộc có thứ gì nên muốn mang nó xuất ngoại để nghiên cứu một thời gian. Cuối cùng gặp phải họa sát thân.” Tề Diễm Hân không có giấu diếm.

“Thật sự tôi không lừa dối cậu, tôi cũng không biết trong này rốt cuộc có cái gì, cũng mở không ra được, chỉ có thể sử dụng như một công cụ trang trí.”

Tề Diễm Hân cầm lấy chiếc Hộp Trường Sinh trên bàn ném cho Ninh Vũ Phi: “Được rồi, cái này trả lại cho cậu, nhưng tôi cảm thấy giấu đi vẫn sẽ tốt hơn, nếu không sẽ làm cho những người kia ngấp nghé ý đồ, một mình cậu có thể ứng phó, nhưng còn có những người khác ở đây nữa thì sao?”

Điều này Ninh Vũ Phi rất rõ ràng, Hộp Trường Sinh là một là một điềm gở sẽ gây ra họa sát thân, Tề Diễm Hân muốn anh bán nó đi để đánh lạc hướng sự chú ý của những người đó.

Nhưng có thể có những bí mật của gia đình anh được ẩn chứa trong chiếc hộp này, làm sao có thể nói bán là bán nó đi được.

Ninh Vũ Phi quyết định tìm một chỗ để giấu chiếc hộp Trường Sinh này đi, nếu biến mất thật thì coi như mất luôn.

“Được rồi, tôi sẽ nghĩ biện pháp xử lý, chị Diễm Hân, chị nghỉ ngơi thật tốt đi, đây là nơi ở của bạn tôi, rất lớn, mọi người hẳn là có thể sinh hoạt cùng nhau vẫn rất tốt.”

“Đi đi, nhớ kỹ đừng có nói chuyện của tôi với Bảo Châu, tôi không muốn để cho cô ấy lo lắng.”

Nghe được câu này, Ninh Vũ Phi nhỏ giọng cười hỏi: “Chị Diễm Hân, chị Bảo Châu có phải không thích đàn ông không?”

“Đó là bởi vì không có người đàn ông nào có thể khiến trái tim cô ấy loạn nhịp, hãy biến đi.”

“Ồ ồ!”

Ninh Vũ Phi đi ra ngoài cửa, đem Hộp Trường Sinh trong tay tìm địa phương giấu đi, sau đó lại về biệt thự.

Vừa trở lại biệt thự, Lăng Bảo Châu có chút nóng nảy hỏi: “Ninh Vũ Phi, gần đây anh có nhận được cuộc gọi nào từ Diễm Hân không?”

“Không có, chị Diễm Hân không phải ra ngoài rồi sao, có chuyện gì thế?”

“Bốn ngày trước tôi thấy có chút bất an, gọi điện thoại cho cô ấy thì không ai trả lời, tôi có hơi lo lắng.”

Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Lăng Bảo Châu, Ninh Vũ Phi an ủi nói: “Yên tâm đi, sao chị Diễm Hân có thể có việc gì được, nhất định là quá bận rộn, chắc chắn ngày mai chị ấy sẽ gọi lại cho chị.”

“Hi vọng là vậy!”

“Chị Bảo Châu, chị cũng đừng lo lắng quá, mau đi nghỉ ngơi đi, bây giờ tôi sẽ nấu cho chị một ít đồ ăn.”

Lăng Bảo Châu trong lòng thở dài, có lẽ là do mình quá quá căng thẳng, Tề Diễm Hân thân thủ tốt như vậy, hiện tại cũng không nghe nói có tai nạn hay không.

Lúc này, trong một ngôi nhà khác, một người cô gái đang không ngừng gạt nước mắt.

Bên cạnh là một người phụ nữ nghiêm khắc cầm chổi lông gà đang không ngừng đánh vào trên người cô gái đó, miệng bên trong còn tung ra các loại lời nói vô cùng khó nghe: “Mày có làm được cái gì, trong kỳ thi không có giành ở vị trí thứ nhất, còn gây ra nhiều chuyện như vậy, mày không thể có chút tiền đồ được sao?”

Cô gái này không phải người khác chính là Điền Mai Ngọc, cô ta sống trong một cái gia đình đơn thân, mẹ cô ta là một giáo viên.

Đối với một giáo viên mà nói, hẳn là càng phải hiểu được làm thế nào có thể giáo dục được con cái của mình, nhưng mẹ của Điền Mai Ngọc lại vô cùng nghiêm ngặt.

Nghiêm ngặt tới mức Điền Mai Ngọc chỉ có thể đứng vị trí thứ nhất, không thể đứng vị trí thứ hai, kết quả của cuộc thi lần này không chỉ là đứng ở vị trí thứ ba mà còn bị nhà trường gọi phụ huynh lên trường gặp mặt.

Kết quả là, ngay khi bà ta vừa về nhà đã giáo dục Điền Mai Ngọc một phen.

Chiếc chổi lông gà liên tục đập vào lưng của Điền Mai Ngọc, mà trong mắt cô ta là những giọt nước mắt nín nhịn, vẫn đang ngồi giải đề thi, cơn nấc nghẹn cũng bị nuốt cả vào trong bụng mặc cho cơn đau truyền đến.