Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 524



Nếu không lấy cây kim thép này ra, một người có thể sống sót được hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào số phận của người đó.

Ninh Vũ Phi xem qua tình hình cụ thể, kim thép nằm ở vị trí rất nguy hiểm, lúc kiểm tra đã xác định có mức độ nhiễm trùng nhất định.

Có vẻ như phải lấy nó ra càng sớm càng tốt, nếu không tính mạng của Điền Mai Ngọc sẽ bị đe dọa bất cứ lúc nào.

“Mọi người đã giao tiếp với bệnh nhân trước chưa?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Có tiếp xúc, nhưng hiện tại, tình hình bệnh nhận không ổn lắm, cô ấy cũng nói là mình không muốn sống nữa.”

“Vậy thì cũng khó, còn ba mẹ cô ta thì sao? Đã đến chưa?”

“Đã liên hệ cho họ, chắc giờ cũng tới rồi.”

Viện trưởng hỏi: “Vũ Phi, cậu nghĩ sao về ca phẫu thuật này, nếu không được thì chúng ta sẽ chuyển giao cho một bệnh viện não chuyên nghiệp hơn?”

“Có thể làm được, không thành vấn đề, bây giờ tôi sẽ đi kiểm tra tình trạng của bệnh nhân.”

“Được.”

Một lát sau, Ninh Vũ Phi đã đến giường bệnh của Điền Mai Ngọc, vừa nhìn qua kết quả kiểm tra, thấy trên người Điền Mai Ngọc có nhiều vết thương.

Những vết thương này đều là ngoại thương, có thể đoán được là bị đánh bằng chổi lông gà hay gì đó.

Mặc dù tất cả đều là ngoại thương, nhưng cực kỳ có khả năng gây tổn thương cho tâm lý của Điền Mai Ngọc.

Kết quả là tạo nên tính cách cực đoan và tâm lý méo mó của Điền Mai Ngọc, mới phải bịa đặt những chuyện không thể chấp nhận xảy ra lần trước.

Trong phòng bệnh, Điền Mai Ngọc vẫn đang hôn mê, có một người phụ nữ trung niên ở bên cạnh.

“Bà là mẹ của Điền Mai Ngọc?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Cậu là ai? Có phải anh đã làm con gái tôi thành ra thế này không?”

Đột nhiên, mẹ của Điền Mai Ngọc nhào đến chỗ Ninh Vũ Phi, khiến Ninh Vũ Phi rất hoang mang, chẳng lẽ bà ấy đã nhận ra anh?

Y tá vội vàng ngăn cản, kéo mẹ của Điền Mai Ngọc lại và nói: “Đây là bác sĩ ở bệnh viện của chúng tôi, không phải người bạn trai đã khiến con gái cô nhảy lầu.”

Sau khi nghe y tá nói, bà ấy mới bình tĩnh lại, cứ tưởng rằng đó là thằng người yêu không ra gì của con gái.

“Bác sĩ, tôi xin lỗi, tôi đã hiểu lầm.”

Ninh Vũ Phi không trả lời, nói với y tá: “Mang áo blouse đến đây cho tôi."

“Vâng, bác sĩ Ninh.”

“Bác sĩ, khi nào thì con gái tôi mới tỉnh lại?” Mẹ Điền hỏi.

“Đừng lo lắng, lúc nãy, cảm xúc của con gái bà khá kích động, chúng tôi tạm thời để cô ta ngủ một giấc thôi.” Ninh Vũ Phi nâng tay của Điền Mai Ngọc lên xem và phát hiện trên cổ tay cô ta có một vết sẹo nhỏ.

Cắt cổ tay tự sát!

Đây là cảm nhận đầu tiên của Ninh Vũ Phi, bởi vì vết sẹo rất gọn, không giống như vết thương do tai nạn.

Đánh giá từ vết sẹo, thì ít nhất cũng phải nửa năm trước, nói cách khác, từ nửa năm trước, Điền Mai Ngọc đã có xu hướng tự sát.

Mẹ Điền không để ý đến vết sẹo trên cổ tay của con gái mình, mà lại hỏi: “Bác sĩ, con gái tôi có thể tỉnh lại trước mười giờ ngày mai không?”

“Mười giờ ngày mai, có việc gì bắt buộc phải làm sao?” Ninh Vũ Phi hỏi ngược lại.

Từ đôi mắt của mẹ Điền, không thể nhìn thấy bất kỳ sự quan tâm nào dành cho con gái ruột.

“Là thế này, con gái tôi là sinh viên xuất sắc, năm nào cũng lọt vào top năm toàn trường, đứng đầu, giành được vô số giải thưởng. Vì vậy, giữa trưa hôm nay, thành phố tổ chức một cuộc thi toán. Tôi đã đăng ký cho con bé rồi.”

Nghe vậy, Ninh Vũ Phi rất muốn đá văng người phụ nữ trước mặt đi, không vui, nói: “Tình hình hiện tại của con gái bà không được lạc quan. Không thể tham gia cuộc thi toán học này, để cô ta nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Nhưng đã đăng ký rồi, cũng không thể lãng phí.” Mẹ Điền suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu không thì thế này đi, bác sĩ, tôi đưa con gái tôi đi tham gia cuộc thi toán trước, thi xong chúng tôi sẽ quay lại điều trị.”

Ninh Vũ Phi vô cùng khó hiểu, hỏi: “Đây là con gái ruột của bà, mạng sống của cô ta quan trọng hay là cuộc thi toán mà bà đã đăng ký quan trọng?”

Đối mặt với câu hỏi như vậy, sắc mặt của mẹ Điền rất không vui, bà đi tới, lật chăn lên, kéo Điền Mai Ngọc đang ngủ dậy.

Hơn nữa còn nói: “Mau dậy cho mẹ, đừng tưởng rằng mẹ không biết con muốn làm gì, giả bệnh để lười biếng, con cho rằng mẹ sẽ tin sao?”