“Không không không, ông là luật sư lớn, đương nhiên sẽ hiểu pháp luật hơn cả tôi, nhưng mà… tôi dám nói thì dám làm.”
“Ý của các người chính là không đồng ý rút đơn kiện và tiếp tục chống đối với người đương sự của tôi?”
“Ông có thể nghĩ như vậy, tôi lại muốn xem coi người có máu mặt trong miệng của ông có thể ngự trị trên cả pháp luật hay là bị pháp luật định tội rồi tống vào tù.” Ninh Vũ Phi khinh thường nói.
“Đúng vậy! Chúng tôi sẽ tiếp tục truy cứu trách nhiệm.” Trần Thành Hạo nói.
Bây giờ trong tay của mình đã có bằng chứng thép, chỉ cần không sợ hãi bất kỳ sự uy hiếp nào thì chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho mình.
Ninh Vũ Phi càng đồng ý tin rằng trên thế giới này không ai có thể ngự trị trên cả pháp luật, chỉ là những gì mình làm chưa được người ta phát hiện ra thôi.
Ngay cả khi người này là thiên vương lão tử, chỉ cần đã phạm pháp thì cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật.
Người luật sư trung niên nhếch miệng và có phần tức giận nói: “Các người sẽ hối hận đấy!”
Ngay khi vừa nói xong thì ông ta liền rời khỏi bệnh viện.
“Vũ Phi, chúng ta có thể thắng không?”
Thực ra trong lòng của Trần Thành Hạo vẫn còn chút sợ hãi, suy cho cùng vì mình không hề có bất kỳ bối cảnh nào.
Đối đầu với người có bối cảnh, với những người ở tầng lớp thấp mà nói chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình và rất thiếu khôn ngoan.
Ninh Vũ Phi cười rồi nói: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, không sợ hãi với bất kỳ bối cảnh nào cả, chỉ là tôi không muốn gây phiền phức cho họ mà thôi.”
“Vũ Phi, cậu nói bối cảnh của cậu lẽ nào là xí nghiệp Giang thị hoặc là nhà Tư Đồ sao?”
“Xem như vậy, yên tâm đi, họ không nghe khuyên bảo, nhất mực muốn nhúng tay vào thì chúng ta cũng sẽ không khách sáo, nhất định sẽ tóm lấy người có máu mặt này ra.”
“Ừm!”
“Cậu hãy yên tâm dưỡng thương đi, nhớ lấy, nếu có vấn đề gì hoặc nhận được lời đe dọa gì thì báo cho tôi biết càng sớm càng tốt.” Ninh Vũ Phi căn dặn nói.
“Được, lần sau sẽ mời cậu uống rượu.” Trần Thành Hạo không nói thêm lời cám ơn gì cả, một bữa rượu thì đã giải quyết.
“OK, vậy tôi đi về trước, cậu hãy dưỡng thương cho thật tốt đấy.”
Sau khi Ninh Vũ Phi trở về biệt thự thì muốn ăn cơm thì ăn, muốn làm gì thì làm nấy.
Ba ngày sau, bên phía Trần Thành Hạo có tin tốt, ba tên hung thủ trạch nam đó đã bồi thường sáu trăm triệu và bị phạt năm năm tù, nghĩa là họ đã thắng rồi.
Nhưng Ninh Vũ Phi bảo Trần Thành Hạo phải cẩn thận một chút, sự việc chưa hẳn sẽ kết thúc dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, Ninh Vũ Phi vừa nói xong thì nghe thấy âm thanh lo lắng của Trần Thành Hạo: “Diêu Dư, mặt của em có chuyện gì vậy?”
Tút tút tút…
Ninh Vũ Phi cau chặt mày lại, có thể là vì Diêu Dư thân thiết với Trần Thành Hạo nên mới bị đe dọa và trả thù.
Hôm nay là cuối tuần, sau khi nói một tiếng với Giang Vị Noãn thì Ninh Vũ Phi đã vội vàng đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Diêu Dư đang lau nước mắt và Ninh Vũ Phi nhíu mày hỏi: “Thành Hạo, Diêu Dư có phải bị đe dọa không?”
“Đúng vậy, Diêu Dư đến đưa cơm cho tôi nhưng kết quả lại bị mấy người ở bên ngoài bệnh viện vây lấy và tát cho một bạt tai.” Trần Thành Hạo siết chặt lấy nắm đấm.
Nếu cơ thể có thể cử động thì Trần Thành Hạo đã lao ra đánh một trận với những người đó.
“Diêu Dư, đi, chúng ta ra ngoài xem sao.” Ninh Vũ Phi nói.
“Thôi đi, họ có lẽ đã không còn ở đây nữa rồi.”
Diêu Dư ngoài việc bị đánh ra thì chắc chắn còn bị đối phương làm nhục, chỉ là không nói ra mà thôi.
Trần Thành Hạo không thể nhận ra điều này nhưng Ninh Vũ Phi có thể nhận ra, Diêu Dư được xem là một nửa nữ hào kiệt, bị đánh cũng không khóc đến nỗi đau lòng như vậy.
“Thành Hạo, bảo ba mẹ của cậu đến phòng trọ ngủ vài ngày đi, tôi sợ cửa hàng nhà cậu cũng sẽ bị báo thù.”