Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 538



Cậu ta làm gì sai sao, lẽ nào trong mắt của những người đó thì chỉ có việc theo đuổi ngôi sao là quan trọng, còn người già bị giẫm đạp thì mặc kệ không quan tâm à?

Ninh Vũ Phi nói: “Vậy chỉ đơn giản là bồi thường và giam giữ hình sự?”

“Đương nhiên, mọi người cũng có thể nộp đơn kiện, chúng tôi chỉ đến thông báo với mọi người một tiếng, chúng tôi sẽ dựa trên kết quả giám định thương tích để đưa ra hình phạt cụ thể.”

“Ừm!”

Ninh Vũ Phi không có ý kiến với điều này.

Trần Thành Hạo tức giận nói: “Ông mày chắc chắn sẽ không tha cho bọn nó.”

“Được rồi, họ không chỉ phải bồi thường cho cậu mà ít vẫn còn phải ngồi hơn ba năm tù.” Ninh Vũ Phi nói.

“Ôi trời ơi con trai, con cứ dưỡng thương cho thật tốt vào, đừng suốt ngày muốn gây sự chứ, kẻ xấu đã có được sự trừng phạt thích đáng rồi.”

Mẹ của mình cũng nói như vậy rồi, Trần Thành Hạo chỉ có thể nhịn lấy và ngoan ngoãn dưỡng thương.

Ninh Vũ Phi cũng quay lại trường tiếp tục lên lớp, khi tan học vào buổi chiều, Ninh Vũ Phi nhận được điện thoại của Trần Thành Hạo.

Không ngờ lại có luật sư bảo lãnh cho ba tên đánh người đó ra ngoài!

Phải nói rằng vị luật sư này rất giỏi đổi trắng thay đen, đến chuyện như thế cũng có thể giải quyết được.

“Vậy bây giờ tiền thuốc thang phải tính như thế nào, họ đã đền bù chưa?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Đâu nào có người trả tiền thuốc thang chứ, ba tên khốn nạn đó đã trực tiếp phản cung dưới sự xúi giục của luật sự, từ chối nhận tội, bên phía tôi cũng đã mời luật sư rồi, quá lắm thì tốn thêm tiền, tôi sẽ không buông tha cho họ đâu.”

“Tôi bây giờ qua đó xem sao.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ninh Vũ Phi đoán chắc rằng ba tên trạch nam đó vốn đã muốn nhận tội rồi, loại người như họ làm sao có thể có tiền mời luật sư chứ, chắc chắn là có một người giàu có đang ngầm giúp họ.

Ngay sau khi đến bệnh viện thì Trần Thành Hạo đã liên hệ với một vị luật sư.

Bây giờ đối với Trần Thành Hạo mà nói thì hoàn toàn không thiếu tiền, mời luật sư cũng là lẽ đương nhiên, suy cho cùng thì mình đã bị đánh một trận, làm sao có thể để hung thủ ung dung ở ngoài chứ?

Cơn tức giận này không thể nuốt trôi mà.

Luật sư sau khi đã nắm được một số thông tin thì chuẩn bị đến đồn cảnh sát để tìm một số tài liệu, chỉ có tài liệu chứng cứ rành rành thì cho dù đối phương có mời luật sư thì cũng không thể thoát được.

Vào lúc sáu giờ, Ninh Vũ Phi chuẩn bị trở về biệt thự thì có một người đàn ông trung niên mặc vest bước đến, trên tay vẫn đang cầm chiếc túi công sở.

Cách ăn diện của người này nhìn thoáng qua đã biết là một người luật sư, nhưng không phải là luật sư do Trần Thành Hạo mời đến mà là từ một người khác.

“Ông là luật sư?” Trần Thành Hạo hỏi.

“Đúng vậy, tôi đến để đưa ra một lời khuyên cho các người, từ bỏ khởi tố ba người đó đi, nếu không một khi đã khởi kiện thì cho dù các người có thắng cũng không có ích lợi gì.”

“Mẹ kiếp, ông đang đe dọa chúng tôi sao?”

Bây giờ đã quá rõ ràng rồi, người luật sư trung niên này chính là luật sư đã bảo lãnh ba tên hung thủ đó và cố tình đến đây đe doạ.

Người luật sư trung niên không hề bận tâm, ông ta thậm chí dám nói như vậy thì chứng tỏ rằng ông ta đã điều tra rõ ràng.

Gia đình Trần Thành Hạo chỉ là một gia đình bình thường chân chính và không hề có bất kỳ bối cảnh nào.

“Anh có thể hiểu như vậy, tốt nhất thì các người nên dừng lại, ở trước mặt người của giới thượng lưu thì các người không thể nào ăn được trái ngon từ trong tay họ.” Người luật sư trung niên khinh thường nói.

Lời nói này khiến Ninh Vũ Phi cảm thấy nực cười và lại có chút tức giận, lần trước có người đã nói như vậy, và bây giờ thì… không còn bây giờ nữa.

“Theo ý của ông thì cái gọi là người của giới thượng lưu thì có thể ngự trị trên pháp luật sao?” Ninh Vũ Phi mỉa mai hỏi.

Người luật sư trung niên bình thản nói: “Anh có thể nghĩ như vậy.”

“Vậy thì các người cũng oai thật đấy, có thể ngự trị cả trên pháp luật, lợi hại gớm, vậy ông về nói với người đã mời ông rằng mặc kệ ông ta vì lý do gì mà cứu lấy ba người đó, nếu lại nhúng tay vào chuyện này thì tôi có thể khiến cho ông ta cũng vào ngồi vài ngày, đương nhiên là bao gồm cả ông.”

Lời nói cứng rắn của Ninh Vũ Phi khiến cho người luật sư trung niên khẽ nheo mắt lại và giọng nói có phần lạnh lùng: “Anh cảm thấy anh hiểu pháp luật hơn cả tôi sao?”