Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 547:




Lúc này trên thuyền câu chỉ có hai người đàn ông, bọn họ chuẩn bị đi đón người.
Rầm!
Lăng Bảo Châu mạnh mẽ chỉ dùng một cước đã đá văng cửa thuyền, rống giận: “Giơ tay lên, cảnh sát đây.”
Hai người đàn ông này không phải người Long Việt, mà là người thuộc nước vùng Đông Á, nghe thấy tiếng đã lập tức quơ lấy súng ở trên bàn.
Pằng! Pằng!
Lăng Bảo Châu chẳng hề do dự bóp cò bắn ngay, hạ gục được cả hai người, suýt chút nữa là chúng đã thăng thiên rồi.
“Đội trưởng Lăng, cô không sao chứ?”
“Tôi ổn!”
Lăng Bảo Châu cảnh giác tiến lên đá văng cây súng của tên lừa gạt này sang một bên, sau đó kiểm tra mạch đập của chúng rồi nói: “Gọi xe cứu thương đi.”
Việc nổ súng ban nãy cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi, nếu như có thể cứu sống chúng thì giá trị chúng mang lại sẽ cao hơn.
Lúc này, một người đàn ông chạy đến, cấp báo: “Đội trưởng Lăng, có năm người phụ nữ ở khoang thuyền phía dưới.”
“Đem về hết đi, hỏi cho kỹ quốc tịch của họ.”
“Rõ!”
Bây giờ Lăng Bảo Châu đã chắc nịch rằng chiếc thuyền này nhập cảnh phi pháp, sau đó định đợi khi trời sáng sẽ đem đám trẻ nhốt trong hầm mang đi hết.
Không ngờ lại phát hiện cùng lúc vụ án mua bán cả phụ nữ lẫn trẻ em như thế này, chuyện này thực sự rất nghiêm trọng.
Ngày hôm sau, bởi vì chuyện tối ngày hôm qua mà sáng sớm ngày hôm nay cả ba cô gái đều mơ màng chưa tỉnh ngủ hẳn.
Ninh Vũ Phi giúp các cô làm bữa sáng xong mới đến trường, miệng ngáp ngắn ngáp dài, ngồi lên xe buýt số một.
Nhưng Ninh Vũ Phi lại nhanh chóng chuyển qua ngồi chuyến xe buýt chạy thẳng tới đại học Long Diệu.
Chuyến xe buýt này khá là đông người, trời sáng hẳn thì người cũng nhiều hơn, Ninh Vũ Phi chẳng còn cách nào chỉ đành đứng một góc.
Người đi lên ngày càng nhiều, Ninh Vũ Phi bị ép ở giữa bầy người, thân hình cao một mét tám mươi lăm trông khá là “hạc giữa bầy gà”.
“Uầy, biết thế này thì đã nhớ sạc điện cho xe cho rồi.”
Bởi vì Ninh Vũ Phi quá giang xe của Giang Vị Noãn đến quen, không ngờ chờ mãi không được xe taxi nên chỉ đành đi xe buýt.
Ninh Vũ Phi nhanh chóng ngửi thấy ngay mùi nước hoa nồng nặc bên cạnh bèn kinh ngạc quay đầu, thì hóa ra là một người phụ nữ trang điểm cực kỳ đậm, mùi nước hoa tỏa ra trên người cô ta.
Hết biết nói gì luôn, ăn mặc như thế mà cũng chen chúc trên xe buýt này, hay ghê nhỉ?
Có lẽ là nhận ra được ánh mắt của anh, nên người phụ nữ kia quay đầu sang nhìn Ninh Vũ Phi, người đó nhíu mày ngay tắp lự.
Ninh Vũ Phi lúng túng quay đầu đi, nói thật lòng là anh còn chưa nhìn rõ dáng vẻ của người đó nữa là.
Qua mấy trạm liền cũng chỉ có lác đác vài người xuống xe, nhưng lại có một đống người leo lên.
Lúc bấy giờ, có một người đàn ông say bí tỉ leo lên xe, Ninh Vũ Phi nhìn thoáng qua ông ta, ánh mắt ông ta chẳng phải dạng đứng đắn gì.
Ông ta đứng ngay cạnh Ninh Vũ Phi, ánh mắt hết liếc ngang lại liếc dọc, giống như đang tìm kiếm con mồi ngon của mình vậy.
Cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại trên người phụ nữ ăn bận diêm dúa kia, túi sau của cô ta đang để một chiếc điện thoại.
Ninh Vũ Phi không thèm quan tâm, chỉ mong có thể đến đại học Long Diệu nhanh lên chút.
Mấy phút sau, Ninh Vũ Phi cảm giác có ai đó quẹt phải mình, kinh ngạc quay đầu nhìn.
Là gã đàn ông đứng cạnh anh vươn tay ra hòng trộm lấy chiếc điện thoại.
Đương lúc Ninh Vũ Phi định ngăn cản thì người phụ nữ kia bỗng dưng xoay người, tên móc túi có tật giật mình thu tay lại, Ninh Vũ Phi lập tức ở trong một tư thế lúng túng.
“A… đồ sàm sỡ.”
Người phụ nữ diêm dúa kia hét to.
Người trong buồng xe ai nấy đều nghe thấy, xôn xao quay sang nhìn Ninh Vũ Phi.
Người phụ nữ diêm dúa kia túm lấy cổ áo Ninh Vũ Phi, hung tợn nói: “Đồ biến thái, mông bà đây ai cho sờ mà sờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.