Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 716: Cậu rất giống một người mà tôi quen




Tên đàn em nghe sao thì làm thế, cứng ngắc lên tiếng nói một câu: "Thật xin lỗi, hội trưởng Tiêu, là do chúng tôi đã xúc phạm mọi người."
"Cút."
"Đi thôi."
Mấy người kia ảo não rời khỏi nơi này.
Giọng nói của Tiêu Úc Tâm không kìm được lớn hơn: "Tôi bảo các người cút chứ không bảo các người đi."
"Chuyện này..."
Sắc mặt của mấy người ở câu lạc bộ Taekwondo trở nên nhăn nhó, thế nhưng bởi vì không muốn bị đòn thế nên cuối cùng họ vẫn nằm xuống đất rồi bò ra ngoài.
"Ha ha ha."
Mấy người của hiệp hội võ thuật cười to nhìn đối phương từng người một bò ra ngoài.
"Mọi người tiếp tục huấn luyện, đừng lười biếng." Tiêu Úc Tâm lên tiếng.
Ninh Vũ Phi mỉm cười lên tiếng: "Cậu rất giống một người mà tôi biết."
"Người có thể giống với tôi vậy thì cũng có sức mạnh giống như tôi vậy sao?"
"Ha ha, đừng nói thế. Thật ra thì sức mạnh của cậu vẫn kém hơn cô ấy, bởi vì cô ấy chính là một nữ đại ca thật sự." Đương nhiên người mà Ninh Vũ Phi nói chính là Vân Liên.
Nhà họ Tiêu vốn là một gia tộc trong thế giới ngầm, mấy năm gần đây mới trở thành một gia tộc bình thường, thế nhưng từ tận sâu trong xương tủy của họ vẫn có tính quyết đoán ưu việt.
Biểu hiện vừa rồi của Tiêu Úc Tâm vô cùng giống Vân Liên.
"Ơ, người cậu đang nói không phải là chị Vân Liên đó chứ?" Tiêu Úc Tâm liếc mắt nhìn anh.
"Hóa ra cậu biết, còn tưởng hai người sẽ không biết về nhau chứ."
Tiêu Úc Tâm vừa đi vừa nói: "Chị ấy là thần tượng của tôi, cũng là người mà tôi muốn đánh bại. Chị ấy có qua lại với ông nội tôi, đương nhiên tôi biết chị ấy rồi."
"Hoá ra là như thế, chẳng trách."
Thật ra Ninh Vũ Phi cũng không quá ngạc nhiên khi Vân Liên có quen biết với người nhà họ Tiêu. Thiên Hội của Vân Liên cũng chỉ là hậu bối, nhà họ Tiêu mới thật sự là bá chủ của thế giới ngầm.
Thế nhưng nhà họ Tiêu đã rút khỏi giới ngầm để ra ngoài làm ăn chân chính, nếu không cũng sẽ không có mấy đại lão như bây giờ.
Ông cụ Tiêu bây giờ vẫn là đại lão có quyền phát biểu ở thế giới ngầm.
Bởi vì thời gian cũng không còn sớm nữa, đầu tiên Ninh Vũ Phi trở về biệt thự, thừa dịp mấy người kia vẫn chưa về, nhanh chóng chuẩn bị cơm tối.
Lăng Bảo Châu thấy Ninh Vũ Phi chăm chỉ như thế, kinh ngạc lên tiếng hỏi: "Ninh Vũ Phi, có phải hôm nay cậu tỉnh ngộ rồi không? Còn chủ động như thế, mỗi lần gọi cậu, cậu đều giả chết, đánh chết cũng không muốn làm việc."
"Ha ha, Bảo Châu, chị không thể nói như thế được, tôi luôn là một người chăm chỉ mà. Thật ra thì con người tôi có rất nhiều ưu điểm, chỉ là chị chưa phát hiện ra mà thôi."
Ninh Vũ Phi vội vàng đổi chủ đề, hỏi tiếp: "Gần đây có tin tức gì của chị Diễm Hân không? Khi nào chị ấy quay về?"
"Ha ha, đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, trong đầu chỉ đầy suy nghĩ xấu xa." Lăng Bảo Châu không khách sáo lên tiếng.
"Chuyện này..."
"Chắc hẳn chị Diễm Hân rất bận rộn, mỗi ngày đều phải bay tới bay lui." Giang Vị Noãn nhẹ nhàng nói.
Lăng Bảo Châu: "Ừ, chắc hẳn phải một thời gian nữa cô ấy mới nghỉ phép, có lẽ đó sẽ là vào kỳ nghỉ hè của các cậu."
"Thế cũng được, nếu được nghỉ thì chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài chơi."
"Ôi, còn hơn hai tháng nữa đã tốt nghiệp rồi." Tư Đồ Y Nhạn than thở.
Lúc đi học mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng nhàm chán, thế nhưng khi tới lúc phải tốt nghiệp thật sự thì lại cảm thấy thất vọng. Dù sao thì sau khi tốt nghiệp đã phải đi tìm việc ngay.
Lăng Bảo Châu nhìn mấy người kia: "Sau khi tốt nghiệp các cậu muốn làm gì? Vị Noãn, em nói trước đi."
"Em... có thể em sẽ buôn bán cùng với ba của em, đến lúc đó kiếm đại một người để gả thì cũng được." Giang Vị Noãn nói như kiểu sao cũng được.
"Y Nhạn, còn em thì sao?"
Sau khi Tư Đồ Y Nhạn cân nhắc một chút thì nói: "Có thể em sẽ tiếp tục học dương cầm, nhà em cũng ủng hộ em đi theo hướng này."
"Còn Tố Nga thì sao? Chị giới thiệu em vào học viện cảnh sát nhé?" Lăng Bảo Châu hỏi.
"Không được, không được, em muốn học Đông y. Em không xinh đẹp như chị nên không thể làm cảnh sát được." Đường Tiểu Nguyệt vội vàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.