Yêu Giả Vi Vương

Chương 419: Tiến Vào Bảo Sơn




Phủ đệ cao mấy chục ngàn mét, toàn bộ đều được xây bằng ngọc thạch màu trắng, xem ra dường như là một thể không hề có chút khe hở nào. Phía trên lộ ra ánh sáng lạnh, khiến người ta cảm thấy buốt giá.

Nương theo hào quang chớp hiện của ngọc thạch màu trắng này, Tiêu Lãng nhìn về phía xa, mơ hồ nhìn thấy dãy núi này dường như không giới hạn. Nếu như dưới dãy núi này đều là thần phủ, Tiêu Lãng cũng không dám tưởng tượng thần phủ này rốt cuộc lớn tới mức nào!

Một thần phủ cao mấy chục ngàn mét, không biết rộng tới mức nào nhưng lại nằm ở mấy trăm ngàn dặm dưới đáy biển. Chuyện thần kỳ như vậy, đã vượt ra ngoài phạm trù lý giải của Tiêu Lãng. Hắn chỉ có thể dùng thần tích giải thích.

Trước tiên không nói tới phủ đệ lớn như vậy cần bao nhiêu vật liệu, làm sao xây dựng thành? Chỉ nói về địa điểm của phủ đệ này. Đây là vị trí mấy trăm ngàn dặm sâu dưới đáy biển. Ý của chủ nhân phủ đệ này là thế nào? Muốn làm hàng xóm cùng một đám hải thú sao?

Còn nữa chủ nhân phủ đệ này là người hay là thần trong truyền thuyết? Là người cho dù là cường giả Thiên Đế cũng không có thần thông cường đại như vậy chứ? Lăng mộ dưới lòng đất Huyết Đế Thành so với phủ đệ này quả thực giống như nhà xí. Hiện tại chủ nhân phủ đệ này còn sống hay đã chết?

Chỉ có điều nghĩ đến hải thú bạch tuộc từng nói nó đã đi vào mấy lần, Tiêu Lãng cho rằng thần phủ này hẳn không người ở, bằng không hải thú này đã sớm chết rồi!

Bất luận chủ nhân trong thần phủ chết hay sống, Tiêu Lãng cảm thấy trong này khẳng định cực kỳ nguy hiểm. Bất kỳ một cấm chế nhỏ nào cũng khiến hắn trở thành thịt nát chứ?

Tuy rằng trong lòng run sợ, nhưng giờ phút này hắn chỉ có thể giống như nước chảy bèo trôi, bị hải thú bạch tuộc một đường mang theo tới cánh cửa phía dưới.

Nhìn cửa lớn cao vạn mét, rộng mấy ngàn mét, Tiêu Lãng lại một hồi thổn thức.

Có cần thiết phải làm cái cửa lớn như vậy không? Lẽ nào chủ nhân phủ đệ thân cao mấy ngàn mét?

Tiêu Lãng cũng không cho rằng hải thú có năng lực xây dựng một thần phủ như thế này.

- làm sao mở được cánh cửa lớn này ra?

Tiêu Lãng trơ mắt nhìn hải thú bạch tuộc, muốn xem thử nó dùng biện pháp gì để đi vào. Theo lý thuyết cửa lớn khẳng định có cấm chế. Hải thú này cũng không có thần thông chiến kỹ của nhân loại, làm sao phá giải cấm chế?

Hải thú bạch tuộc dùng một loại biện pháp rất đơn giản!

Man lực!

Sáu cái xúc tu của nó lần lượt bám vào hai cánh cửa lớn, sau đó dùng lực bắt đầu đẩy vào bên trong!

Hải thú hai mươi vạn năm, có thể tưởng tượng được lực lượng của nó tương đương với võ giả Nhân Hoàng cảnh!

Tiêu Lãng trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy hai cánh cửa ngọc cực lớn chậm rãi mở vào bên trong!

Vù!

Một hào quag càng chói mắt hớn từ bên trong cửa phát lên. Tiêu Lãng xuyên qua khe cửa vào bên trong. Vừa nhìn hắn lại bị doạ. Bên trong lại có thể là một quảng trường vô cùng rộng lớn, nhìn mãi vẫn không thấy đầu bên kia..

Điều khiến Tiêu Lãng càng kinh ngạc hơn chính là, tuy rằng cửa lớn này được mở ra, nhưng có một hào quang nhàn nhạt màu vàng, ngăn cản nước biển xâm lấn. Đây là mấy trăm ngàn dặm dưới đáy biển đấy. Áp lực lớn như vậy, lại dựa vào một lớp hào quang giống như màng mỏng đã có thể chống đỡ được. Thật không thể tin nổi.

Vèo!

Bản thể và xúc tu của hải thú bạch tuộc đều khẽ run lên, hiển nhiên cực kỳ vất vả. Cuối cùng cánh cửa lớn rốt cuộc đã được mở ra hoàn toàn. Xúc tu của nó nắm lấy cửa lớn, thân thể co lại lóe lên, lập tức vọt vào bên trong thần phủ.

Sau khi đi vào, trước tiên Tiêu Lãng bắt đầu quan sát bên trong. Hắn phát hiện bên trong thực sự giống như những gì nhìn thấy bên ngoài. Quảng trường này lớn vô biên. Trong lòng hắn khiếp sợ. Lẽ nào dãy núi lớn siêu cấp vừa nhìn thấy bên ngoài thật sự là toàn bộ không gian của thần phủ này?

Tiêu Lãng nhìn trên đỉnh đầu. Trần nhà cao 10000 mét, nhìn xung quanh quảng trường sáng như ban ngày. Tiêu Lãng khẳng định, cho dù nơi đây không phải là phủ đệ của thần, cũng là phủ đệ của cường giả đã sắp chạm tới ngưỡng thần. Đây tuyệt đối là kiến trúc do con người làm ra.

Điều khiến Tiêu Lãng cảm thấy rất may mắn chính là, trong phủ đệ này có không khí. Chí ít hắn sẽ không bị thiếu dưỡng khí mà chết. Hơn nữa không khí nơi này cực kỳ mát mẻ, hoàn toàn trong lành, trái lại khiến người ta cảm thấy toàn thân cực kỳ thoải mái.

Vù!

Sau lưng truyền đến một tiếng động khẽ. Tiêu Lãng quay đầu nhìn lại, phát hiện hai cánh cửa lớn kia đang chậm rãi đóng lại. Hắn sợ hết hồn, vội vàng thông qua Thảo Đằng truyền tin tới hải thú bạch tuộc:

- Đại nhân, cửa sắp đóng lại. Đợi lát nữa chúng ta làm sao đi ra ngoài được?

- Không cần lo lắng. Nhân loại, cánh cửa này đi vào thì khó, nhưng đi ra ngoài lại rất đơn giản!

Sau khi hải thú bạch tuộc đi vào, vẫn không nhúc nhích. Ánh mắt của nó vẫn quan sát nhìn lướt một lượt xung quanh. Chỉ một lát sau, xúc tu của nó thoáng động, nắm Tiêu Lãng đến trên đầu bản thể của nó. Miệng nó hơi động truyền đến một ý niệm:

- Bản tôn sắp hành động. Nhân loại, ngươi nhớ kỹ phải toàn lực trị liệu giúp bản tôn. Bằng không nếu như bản tôn chết, ngươi cũng xong đời. Hiểu không?

Tiêu Lãng gật đầu như gà mổ thóc, sắc mặt lập tức ngưng trọng, tinh thần căng thẳng tới cực điểm. Hải thú cường đại như vậy ở trong phủ đệ này còn bị thương. Vậy công kích kia khẳng định cực kỳ hung tàn. Bất kỳ một chút dư âm của kích nào cũng có thể giết chết hắn.

Hải thú bạch tuộc động, nhưng phương thức di chuyển khiến Tiêu Lãng vô cùng kinh ngạc. Nó lại dùng hai xúc tu đỡ thân thể cao lớn của mình, sau đó di chuyển từng bước vô cùng chậm rãi về phía trước.

- Trong quảng trường này sẽ gặp nguy hiểm sao?

Ánh mắt Tiêu Lãng nhìn lướt qua xung quanh, quan sát từng bước hải thú bạch tuộc này di chuyển, phát hiện nó lại có thể nhảy lên.

Lúc này hắn mới chú ý bạch ngọc trên mặt đất và trên vách tường trần nhà có chút ít khác biệt. Trên mặt đất có đường nét nhợt nhạt, chia bạch ngọc trên sân thành từng ô vuông dài mười mét.

- Mỗi ô vuông này có chứa cơ quan sao?

Tiêu Lãng nhìn thấy hải thú bạch tuộc này di chuyển trên ô vuông, lập tức hết sức chăm chú ghi nhớ những ô vuông nó hạ xuống.

Hải thú bạch tuộc di chuyển hết sức chậm chạp. Sau nửa canh giờ trôi qua, nó mới di chuyển được mấy vạn mét. Chỉ có điều trên đường đều không gặp phải nguy hiểm gì. Tiêu Lãng có trí nhớ tốt vô cùng. Mỗi bước bạch tuộc đi qua, hắn đều nhớ kỹ trong lòng.

Thân thể hải thú bạch tuộc không dừng lại, tiếp tục chậm rãi di chuyển tiếp. Sau khi lại di chuyển thêm nửa canh giờ nữa, lại qua mấy vạn mét, cuối cùng quái thú bạch tuộc mới ngừng lại. Trong mắt hắn lộ ra một tia ngưng trọng, miệng mấp máy truyền tin cho Tiêu Lãng:

- Chú ý, chuẩn bị trị liệu!

Tiêu Lãng cũng ngưng trọng gật đầu. Hắn biết hải thú bạch tuộc này trước đây chỉ đi đến nơi đây. Khu vực còn lại không xác định có an toàn hay không.

Quả nhiên, bước di chuyển kế tiếp của hải thú bạch tuộc không có phần chắc chắn như lúc trước. Một xúc tu của nó thăm dò tìm kiếm ô vuông phía trước. Xúc tu của nó vừa chạm đất lập tức nhanh như tia chớp thu lại!

Không có chuyện gì!

Quái thú bạch tuộc lập tức duỗi xúc tu, di chuyển qua đó. Một xúc tu khác lại đưa ra phía trước tìm kiếm.

Vèo!

Lần này đã xảy ra chuyện!

Trên không trung đột ngột có một tia chớp đánh xuống, ầm ầm nện về phía ô vuông kia. Tuy rằng tốc độ hải thú bạch tuộc thu xúc tu lại cực kỳ nhanh, vẫn bị nổ da tróc thịt bong, máu me đầm đìa.

- Mau trị liệu! Sấm sét này ẩn chứa năng lượng quỷ dị, có thể ăn mòn thân thể của bản tôn!

Hải thú bạch tuộc lập tức mấp máy môi đau khổ truyền âm lại. Tiêu Lãng vội vàng thả Thảo Đằng ra giúp nó trị liệu. Rất nhanh xúc tua đã được khôi phục như cũ.

Trong mắt hải thú bạch tuộc xuất hiện một tia hưng phấn, truyền âm nói:

- Nhân loại, thứ này của ngươi thật thần kỳ, lại có thể loại trừ thần lực ăn mòn trong sấm sét kia. Ha ha, lần này bản tôn có lòng tin sẽ vượt qua địa phương quỷ quái này. Bảo vật bên trong thần phủ này sẽ là của bản tôn!

Tiêu Lãng vẫn chìm đắm trong tia sấm sét kinh khủng vừa nãy. Nếu như sấm sét này bổ trúng người mình, sợ là mình sẽ lập tức biến thành tro bụi?

Nhìn về phía xa, Tiêu Lãng mơ hồ có thể thấy được cung điện, trong lòng hắn dâng lên một hàn khí. Đây mới là quảng trường đã kinh khủng như vậy. Nếu đi tới bên kia khẳng định càng nguy hiểm hơn. Cho dù con hải thú bạch tuộc này qua được chỗ này, khẳng định cuối cùng cũng là một đi không trở lại...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.