Yêu Giả Vi Vương

Chương 422: Nhặt Được Bảo Vật




Quả nhiên, mấy chục mét xúc tu ngoài điện rất nhanh liền hóa thành khói xanh, biến mất khỏi cánh cửa. Hồ quang ở giữa không trung chớp hiện mấy lần rồi biến mất.

- Ta nhổ vào. Lại mới chỉ kéo được hơn mười mét...

Tiêu Lãng đứng ở cửa trước, vừa nhìn, liền âm thầm tức giận. Chỉ có điều nghĩ đến bốn cái xúc tu, mỗi cái đều dài mấy ngàn mét, Tiêu Lãng cũng không vội. Cũng không biết, kéo được chiến chiến xa này ra, có thể đụng vào nó hay không? Nếu như không thể đụng vào, vậy đúng là thua lỗ lớn, uổng phí thân thể hải thú cường đại như vậy. Đây cũng là chất dinh dưỡng tốt nhất cho Thảo Đằng.

Chiến chiến xa lại bị lôi điện đập một cái, vẫn hoàn toàn không có vấn đề gì. Điều đó khiến Tiêu Lãng cực kỳ mê mẩn. Tiêu Lãng lại bảo Thảo Đằng lập tức ăn mòn, tách ra một đoạn xúc tu khác, Tiêu Lãng rất sợ cánh cửa lớn kia sẽ đóng lại, đến lúc đó sẽ không có thứ gì nữa.

Thảo Đằng cắt đứt một đoạn xúc tu. Tiêu Lãng lại bắt đầu bận rộn. Lần này tương đối thành công. Hắn lại kéo chiến xa ra hơn hai mươi mét. Xúc tu lại hóa thành bột mịn.

Tiếp tục!

Tiêu Lãng hết lần này đến lần khác ôm từng đoạn xúc tu, đưa vào trong điện. Chiếc chiến xa càng lúc càng gần cánh cửa lớn. Hào quang trong mắt hắn cũng càng lúc càng sáng.

Sau nửa canh giờ, tổn thất mấy chục đoạn xúc tu ngắn dài khác nhau, cuối cùng chiếc chiến xa đã được kéo ra tới ngoài cửa!

- Thành công!

Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười. Nhưng hắn vẫn không dám dùng thân thể trực tiếp chạm vào chiến xa. Hắn lại bảo Thảo Đằng lấy ra một đoạn xúc tu. Tiêu Lãng thử cầm xúc tu động vào một chút.

Không có chuyện gì!

Trên mặt hắn nhất thời lộ vẻ mừng rỡ như điên. Sau nhiều lần dùng xúc tu đụng chạm, gõ một hồi vẫn an toàn, hắn lập tức bỏ xúc tu lại, bước nhanh về phía chiếc chiến xa.

- Đồ tốt!

Sờ soạng chiến xa một hồi, Tiêu Lãng đi xung quanh chiếc chiến xa tấm tắc tán thưởng. Chiếc chiến xa này không tính là lớn. Toàn bộ đều được làm bằng một loại kim loại màu xanh đen, chạm đến cảm giác lành lạnh.

Không gian bên trong cũng không tính quá lớn, có thể để bốn, năm người ngồi. Nhìn thực sự không chênh lệch lắm so với xe ngựa sa hoa ở đại lục Thần Hồn.

Thân thể Tiêu Lãng nhảy một cái vào bên trong chiến xa. Ngồi trên chiếc ghế kim loại bên trong, phát hiện hoàn toàn không cảm giác lạnh lẽo, hết sức thoải mái. Hắn hết sờ bên trái tới sờ bên phải, bộ dạng giống như một đứa trẻ vừa mới có được một món đồ chơi.

Thảo Đằng vẫn đang nhanh chóng cắn nuốt hải thú. Thân thể của con hải thú này quá khổng lồ. Tới giờ phút này nó mới cắn nuốt được một góc của hải thú. Muốn xong sợ còn mất rất nhiều thời gia nnữa.

Tiêu Lãng nghiên cứu chiến xa. Chỉ có điều... hắn sờ mó nửa ngày, phát hiện chiến xa này không có bất kỳ tác dụng nào!

- Cái nào là cơ quan? Cơ quan ở đâu? Nhất định phải có cơ quan. Nhất định có!

Tiêu Lãng trợn to mắt, cẩn thận kiểm tra. Nếu như chiếc chiến xa này không có cơ quan vậy nó chỉ là một cục sắt vụn, hoàn toàn không có tác dụng. Hắn không thể nào đi tìm hai con ngựa đến kéo chiến xa này chứ?

Thứ ở một nơi thần kỳ thế này, không thể nào là cục sắt vụn bình thường được. Tiêu Lãng không tin. Hắn tiếp tục kiểm tra cẩn thận từng chỗ trên chiếc chiến xa, tìm kiếm cơ quan điều khiến.

Một lần lại một lần!

Tìm đến mấy chục lần, cuối cùng Tiêu Lãng bất đắc dĩ bỏ qua. Khắp mọi chỗ trên chiếc chiến xa này từ trên xuống dưới đều bị Tiêu Lãng tìm kiếm, nhưng không thấy có chỗ nào khác thường.

Két két!

Cửa lớn của đại điện phía trái rốt cuộc đóng lại. Tiêu Lãng cảm thấy tiếc nuối liếc mắt nhìn vào bên trong đại điện. Trong đại điện này khẳng định còn có đồ tốt, chỉ có điều hắn không có bản lĩnh đi vào lấy thôi!

Còn có chủ điện!

Ánh mắt Tiêu Lãng sáng quắc nhìn cái chủ điện hùng vĩ kia, tưởng tượng đến chí bảo bên trong. Hắn thở dài một hơi, quay đầu lại. Hắn có phần hiểu được tâm lý của con hải thú bạch tuộc kia. Tiến vào bảo sơn mà tay không lấy được, thực sự khiến người ta vô cùng phiền muộn.

Cấm chế trong đại điện này có thể giết chết hải thú tương đương với Nhân Hoàng cảnh. Bất kỳ một chí bảo nào bên trong đều có thể khiến thực lực của hắn tăng lên gấp mấy chục lần. Chỉ đáng tiếc hắn không cơ duyên này!

Không nghĩ nhiều nữa, Tiêu Lãng tiện tay thu chiến xa vào trong Tu Di Giới. Hắn cũng không thèm quan tâm tới chiến xa nữa, xem chiến xa là một đống sắt vụn, tuy rằng chất liệu của đống sắt vụn này cực kỳ đặc biệt. Hắn lấy lương khô nước sạch ra ăn no uống đủ, lại tìm cái góc nghỉ ngơ. Lúc này hắn mới tới bên cạnh thi thể của hải thú bắt đầu tu luyện.

Tu luyện chiến kỹ Thiên Ma mấy lượt, Tiêu Lãng mở mắt, cảm thấy có chút phiền muộn. Cũng không biết huyễn ma thú Tiểu Bạch có trốn thoát được không? Tiểu Bạch chỉ có chút thực lực như vậy, hi vọng đừng gặp phải hải thú nào cường đại!

Suy nghĩ một hồi, Tiêu Lãng lại nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị tiếp tục tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Không có huyền thạch hắn chỉ có thể dựa vào sự khổ luyện không ngừng để tăng thêm thực lực.

Nghĩ đến huyền thạch, thân thể Tiêu Lãng nhất thời chấn động, ánh mắt lóe lên. Chỉ một lát sau hắn lấy chiếc chiến xa từ trong Tu Di Giới ra, sau đó lại tiếp tục ngồi thiền nhập định tích lũy huyền khí.

Huyền thạch có thể sử dụng huyền khí luyện hóa. Vậy chiếc chiến xa này có thể cũng... dùng huyền khí luyện hóa?

Tiêu Lãng nghĩ đến một loại khả năng, nên quyết định thử một lần. Chỉ một lát sau, gân mạch bên trong thân thể đã được huyền khí rót đầy. Tiêu Lãng lập tức mở mắt, trong tay phát ra huyền khí chậm rãi tiến lại gần chiếc chiến xa.

- Rì rào!

Chuyện cực kỳ khác thường đã xảy ra. Huyền khí trong ta Tiêu Lãng lại bị chiến xa hấp thu. Hắn không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng, lập tức không ngừng chuyển vận huyền khí để chiến xa hấp thu!

Kết quả...

Tất cả huyền khí bên trong thân thể của hắn bị hấp thu hết, chiến xa vẫn hoàn toàn không có phản ứng.

Tiêu Lãng lại ngồi xếp bằng, ngồi thiền nhập định tích lũy huyền khí. Không sợ ngươi không hấp thu, chỉ sợ ngươi không phản ứng.

Một lần, chín lần.. Mười lần!

Tiêu Lãng không ngừng hấp thu linh khí thiên địa, chuyển đổi thành huyền khí, lại cho chiến xa hấp thu, kết quả chiến xa giống như một cái động không đáy. Tiêu Lãng chuyển vận bao nhiêu huyền khí nó hấp thu bấy nhiêu...

- Hút đi, hút đi. Ta nhìn ngươi có thể hút bao nhiêu!

Tiêu Lãng bất chấp, liên tục tích lũy huyền khí, lần lượt chuyển vận qua.

Năm ngày trôi qua!

Tiêu Lãng thiếu chút nữa thì muốn từ bỏ. Hắn đã chuyển vận hơn một trăm lần, chiến xa này vẫn hoàn toàn không có phản ứng. Tiêu Lãng cũng hoài nghi có phải bản thân chiến xa này đã có thể hấp thu huyền khí hay không?

Ngày thứ sáu!

Sau khi Tiêu Lãng lại một lần nữa chuyển vận huyền khí, trong nháy mắt chiến xa này sáng lên. Mà một tin tức cũng thông qua cánh tay Tiêu Lãng truyền đến trong đầu hắn.

Nhìn thần chiến xa phát ra hào quang sang ngời, Tiêu Lãng có chút mơ hồ mở trừng trừng hai mắt, ngạc nhiên nghi ngờ nói:

- Thuyền Thiên Cơ? Đây không phải là chiến xa sao? Tại sao lại lấy cái tên là Thuyền Thiên Cơ? Thuyền Thiên Cơ này vốn phải luyện hóa huyền khí. Sau khi luyện hóa lại sử dụng ý niệm là có thể khống chế nó. Quả nhiên là bảo vật!

Tiêu Lãng ngồi bên trong chiến xa, sờ sờ đầu, vỗ vỗ chiến xa, nhếch miệng nở nụ cười, gầm thét nói:

- Thuyền Thiên Cơ, chạy về phía trước!

Vèo!

Điều khiến Tiêu Lãng sợ đến mức linh hồn thiếu chút nữa bay ra ngoài chính là chiếc Thuyền Thiên Cơ lại lóe lên bạch quang. Chỉ một giây sau nó đã bay được gần một trăm ngàn mét về phía trước. Tốc độ còn có thể so sánh với hải thú bạch tuộc!

Đây còn không phải là điều làm cho Tiêu Lãng sợ hãi, kinh khủng nhất... là Tiêu Lãng phát hiện mình đã ở trong khu vực ô vuông ngọc thạch. Mà trong không trung không ngừng phóng xuống từng đạo sấm sét. Tốc độ của Thuyền Thiên Cơ quá nhanh, thoáng một cái đã động vào vô số cấm chế.

- Dừng lại!

Tiêu Lãng quát lớn, Thuyền Thiên Cơ lập tức dừng lại, vừa vặn trong không trung có một đạo sấm sét bổ tới. Tiêu Lãng theo bản năng muốn nhảy xuống khỏi chiến xa chạy trốn. Chỉ có điều tốc độ của hắn làm sao có thể nhanh hơn sấm sét được?

Ầm!

Sấm sét đập vào phía trên chiến xa. Tiêu Lãng trơ mắt nhìn vô số hồ quang lưu chuyển bên trên chiến xa, nói thầm một tiếng:

- Mạng ta xong rồi.

- Ồ? Không sao cả!

Chỉ một lát sau hồ quang biến mất. Con ngươi Tiêu Lãng trợn trừng. Hắn giơ tay lên nhìn xung quanh. Sau khi xác định thân thể của mình không có chuyện gì, toàn thân hắn run rẩy, môi mấp máy một hồi lâu, mới thốt ra được vài chữ:

- Phi... Nhặt được bảo vật rồi!

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.