Hai thân ảnh kia thật sự là hai người quen!
Đó là Vũ Phi Tiên và Ẩn đế. Hai người nhìn thấy một chiếc chiến xa kỳ quái bay nhanh như tia chớp tới, theo bản năng bọn họ dừng ở nguyên tại chỗ. Chiến xa kialại lập tức chuyển hướng. Trong nháy mắt này, hai người nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc!
Tiêu Lãng!
Hai người khiếp sợ không gì sánh kịp. Tiêu Lãng lại còn sống sót sao? Hơn nữa, hắn không chút kiêng kỵ loanh quanh ở khu vực gần thế nào? Hắn đang ngồi trên cái gì vậy? Tại sao tốc độ của hắn lại nhanh như vậy?
Hai người sửng sốt một lát, giật mình tỉnh lại lập tức đuổi theo hướng chiến xa. Đồng thời bọn họ bóp nát ngọc phù trong tay thông báo cho Hắc Thạch. Chỉ có điều bọn họ lại không biết, giờ phút này Hắc Thạch đã chết đã lâu.
Đuổi một lát, hai người ngừng lại, trơ mắt nhìn chiến xa bay vào trong sương mù dày đặc của khu vực biển sâu phía trước. Tốc độ quá nhanh, hai người căn bản không đuổi kịp.
- Tiểu tử này...
Hai người liếc mắt nhìn nhau âm thầm kinh hãi. Mỗi lần gặp, Tiêu Lãng đều có thể cho bọn họ một bất ngờ. Lần trước ở bên ngoài đế đô, hắn khiến một tàn hồn Thiên Đế xuất hiện. Giờ phút này hắn lại có được một thứ có tốc độ nhanh như vậy?
Vèo!
Ngay thời điểm hai người nhìn nhau, chiếc chiến xa kia lại từ trong sương mù bay ra. Đứng ở phía trước cách hai người vạn mét, Tiêu Lãng quát lớn:
- Tông chủ Vũ Tông, nếu như ngươi dám tiết lộ tung tích của ta ra, tương lai chờ lúc ta trở lại, chắc chắn ta sẽ giết Vũ Tông các ngươi chó gà cũng không tha!
Vèo!
Chiến xa chuyển hướng lại chui vào trong màn sương mù dày đặc, biến mất không thấy hình bóng. Sắc mặt Vũ Phi Tiên lại trở nên âm trầm, đến như vậy Tiêu Lãng còn không chết, nói không chừng hắn đi Thiên Châu lang bạt mấy năm, quả thật biến thành cường giả. Đến lúc đó hắn trở về chắc chắn đến chó gà ở Vũ Tông hắn cũng không tha.
Ẩn đế ngược lại không chút lo lắng. Trái lại hắn rất hi vọng Tiêu Lãng có thể làm được điều đó. Dù sao hắn và Tiêu Lãng có một ít quan hệ. Độc Cô Hành vẫn còn chút tàn hồn ở đó. Tiêu Lãng đối với Ẩn Tông chỉ có trăm lợi mà không có một hại nào.
Tiêu Lãng quay đầu trở về, tất nhiên không phải để tỏ ra anh hùng. Hắn không biết những cường giả Nhân Hoàng Cảnh này đã trở lại Thiên Châu, giờ phút này đại lục Thần Hồn chỉ có hai người Hắc Thạch và Hắc Phí. Hắn rất sợ Tông chủ Vũ Tông lập tức báo cáo lại, cho nên đe dọa một câu, ngay sau đó lập tức điều khiển chiến xa phá không rời đi.
Có thể gặp phải hai người Vũ Phi Tiên, hơn nữa sương trắng cũng trở nên mỏng hơn, điều này nói rõ phương hướng hắn lựa chọn vừa nãy là nhắm về hướng đông. Giờ phút này đi ngược lại là phương hướng xác định. Hắn một đường bay về phía tây.
Bay một canh giờ, phía sau không có cường giả đuổi theo, Tiêu Lãng mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn cho rằng Vũ Phi Tiên thật sự bị hắn doạ, không dám bẩm báo.
- Chít chít!
Vào thời khắc này, trong tai Tiêu Lãng vang lên những tiếng kêu to quen thuộc. Thân thể hắn nhất thời chấn động, quát lớn:
- Chiến xa, dừng lại!
Chiến xa đang bay nhanh, đột nhiên dừng ở trên mặt biển, hoàn toàn không có chút chấn động nào, thực sự vô cùng thần kỳ.
Vèo!
Thân thể Tiêu Lãng lại bắn mạnh ra ngoài. Lúc hắn nhìn thấy bên trái mặt biển có bóng một con chim lớn, nhất thời mừng như điên lên, quát to:
- Tiểu Bạch, bên này!
Tiểu Bạch lại không có chết?
Tiểu Bạch còn biến thành con chim lớn bay loạn ở ngoài biển, Tiêu Lãng thầm cảm thấy mình may mắn. Thật may vừa nãy mình đi nhầm phương hướng, bằng không sẽ bỏ qua cơ hội gặp lại Tiểu Bạch.
- Chít chít!
Tiểu Bạch cũng không nghĩ tới còn có thể gặp được Tiêu Lãng. Vừa nghe thấy tiếng hô lớn của Tiêu Lãng, nó lập tức hưng phấn không ngừng kêu lên, nhanh như tia chớp bay về hướng Tiêu Lãng.
Vù!
Còn chưa tới gần Tiêu Lãng, Tiểu Bạch lập tức biến thành con mèo nhỏ chỉ bằng đầu nắm tay, nhảy vo àtrong lòng Tiêu Lãng, liên tục thân thiết liếm khuôn mặt Tiêu Lãng, trong con mắt lại mơ hồ có chút rơi lệ, xem ra rất đáng thương.
- Ha ha, Tiểu Bạch, trước hết cứ vào trong chiến xa của ta rồi nói sau!
Tiêu Lãng không dám dừng lại lâu, ôm Tiểu Bạch quay người trở lại chiến xa, dùng ý niệm khống chế chiến xa tiếp tục bay sát mặt biển, tốc độ giống như quang điện, nhanh ghê gớm.
Tiêu Lãng ôm Tiểu Bạch vừa bay không bao lâu, Tiểu Bạch rất nhanh đã ngủ ở trong lòng Tiêu Lãng. Hiển nhiên trong khoảng thời gian này Tiểu Bạch sợ hãi, tinh thần tập trung cao độ, vô cùng mệt mỏi. Tiêu Lãng khẽ mỉm cười, một tay nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Bạch, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía trước, tiếp tục quan sát.
Sau khi chiến xa bay ba, bốn canh giờ nữa, Tiêu Lãng đã hoàn toàn yên tâm. Thời gian lâu như vậy, sợ là ít nhất phải bay được mấy triệu dặm chứ? Cho dù kẻ địch muốn đuổi theo cũng rất khó tìm được. Dù sao hải vực rộng như thế.
- Chiến xa chuyển hướng!
Phía trước mơ mơ hồ hồ xuất hiện một bóng đen, khiến Tiêu Lãng sợ hết hồn, vội vàng khống chế chiến xa bay sang một bên. Ánh mắt của hắn xuyên qua màn sương dày đặc. Vừa nhìn, hắn liền phát hiện ra một vách núi. Đây là một hải đảo khá lớn. Tiêu Lãng không dám tới gần, từ phía xa bay vòng quanh hải đảo, rất sợ trong hải đảo có quái thú hoặc là võ giả cường đại.
- Thu!
Nghĩ cái gì thì cái đó đến. Trong hải đảo đột ngột có bay lên một con quái thú giống chim, nhanh chóng bay về hướng chiến xa của Tiêu Lãng, tốc độ lại chỉ chậm hơn so với chiến xa một chút.
- Chiến xa, bay hết tốc lực!
Tiêu Lãng nhìn con quái thú đầu chim ưng thân sư tử kia lại có bốn cánh cực lớn. Bốn cái cánh kia dài hàng ngàn mét. Hắn cảm nhận được khí tức mạnh mẽ bên trong thân thể quái thú, lập tức kinh hoàng hét lớn.
- Chít chít!
Tiểu Bạch cũng bị đánh thức. Vừa nhìn thấy con quái thú kia, thân thể Tiểu Bạch lại run lẩy bẩy, dường như gặp được thiên địch.
Vèo!
Mắt của con quái thú kia giống như hạt thủy tinh, lại bắn ra hai đạo quang. Hai đạo quang màu trắng với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, chớp mắt đã đuổi kịp chiến xa, đánh vào phía sau chiến xa.
Ầm!
Chiến xa bị một lực lượng cường đại bắn trúng, bay ra xa mấy ngàn mét.
Điểm vô cùng kỳ quái chính chiến xa này không lăn lộn, chỉ bình thản rời đi. Bên ngoài vẫn phát ra một ánh hào quang, Tiêu Lãng ngồi ở bên trong hoàn toàn không bị xóc nảy. Mà điều khiến hắn càng thêm bất ngờ chính là chiến xa hoàn toàn không có chút tổn hại nào. Năng lượng bên ngoài kia quá cường đại khiến Tiêu Lãng run sợ lại không hề truyền được vào bên trong dù chỉ một chút.
- Bảo bối tốt! Trốn!
Tiêu Lãng gấp gáp hít sâu vào hơi, dùng ý niệm khống chế chiến xa nhanh chóng bay đi. Bản thân chiến xa đã cách con quái thú kia một đoạn. Giờ phút này mượn lực, gia tăng tốc độ lại kéo dài khoảng cách thêm mấy ngàn mét. Con quái thú đầu chim muốn đuổi theo, phát hiện tốc độ không bằng, đuổi được một đoạn đành xấu hổ bay trở về hải đảo.
- Chiến xa này quả nhiên không hổ danh là vật ở bên trong thần phủ, quả nhiên thần kỳ. Lực phòng ngự lại khủng bố như thế?
Chiến xa bay được mấy chục ngàn dặm, Tiêu Lãng sống sót sau tai nạn sờ sờ mũi, lòng vẫn còn sợ hãi nói. Hắn nói còn chưa dứt lời, hào quang trên chiến xa chợt tối sầm lại, không tiếp tục bay nữa, trái lại còn rơi xuống phía dưới.
Nước biển tung toé. Tiêu Lãng và Tiểu Bạch bị bắn ra ngoài. Chiến xa lại chìm xuống đáy biển.
- Chuyện này...
Tiêu Lãng kinh hãi, trên mặt rõ ràng không hiểu. Vừa nãy chiến xa này mới bị công kích cường đại như vậy bắn trúng còn không có chuyện gì. Giờ phút này mới bay được mấy chục ngàn dặm tại sao đột nhiên lại hỏng chứ?
Nhưng điều này lại khiến Tiêu Lãng hoảng sợ. Nếu không có chiến xa Thiên Cơ, hắn tuyệt đối không vượt qua được biển Thần Hồn.
Tiêu Lãng vội vàng lao vào trong biển, đuổi theo chiến xa.
Rất nhanh Tiêu Lãng đã đuổi kịp chiếc chiến xa. Hắn dùng sức nắm lấy chiến xa, tay còn lại và hai chân vùng vẫy bơi lên phía trên. Ý niệm của hắn lại thông qua cánh tay truyền tới chiến xa. Nhưng chiến xa lại hoàn toàn không có phản ứng, dường như đã biến thành một đống sắt vụn.