Hứa Thanh Du ngủ một giấc đến chiều, rốt cuộc cũng bị đánh thức.
Cô mở mắt ra, lẳng lặng nằm nghe âm thanh xung quanh, ở bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện ríu rít của hàng xóm nhà cô.
Cô không nghe được chính xác bọn họ nói những gì, có quá nhiều người đang nói chuyện cùng một lúc.
Hứa Thanh Du chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn cửa sổ bên ngoài, bầu trời đầy mây, trông cứ như sắp mưa.
Cô đi đến đứng trước cửa sổ, âm thầm thở dài, sau đó tầm mắt hướng về phía Ninh Tôn và Hứa Thanh Khải đứng trong sân.
Ninh Tôn đang hút thuốc, đứng cách Hứa Thanh Khải một khoảng, thi thoảng bọn họ lại trò chuyện đôi ba câu.
Vốn dĩ tâm trạng của cô không được tốt cho lắm, đang ngủ ngon lành thì bị tiếng ồn của những người bên ngoài làm cho thức giấc.
Nhưng ngay lúc này, khi cô nhìn thấy bóng dáng hai người bọn họ đang đứng trong sân, cô đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, nhất định là hai người bọn họ không chịu nổi những người hàng xóm nhiều chuyện trong phòng khách nữa nên mới trốn ra ngoài.”
Cứ như vậy, Hứa Thanh Du đứng trước cửa sổ nhìn hai người đàn ông.
Một lúc sau, không biết rằng bọn họ nói cái gì mà đột nhiên Ninh Tôn lại quay đầu nhìn về phía bên này.
Thấy Hứa Thanh Du đứng ở đó, anh không khỏi bất ngờ, sau đó khẽ bật cười.
Ninh Tôn không vội vào nhà, anh chỉ đứng đó vẫy tay với Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du xoay người đi ra khỏi phòng, trong phòng khách bây giờ có rất nhiều người, không những ồn ào mà còn đầy khói thuốc.
Rất nhiều người phụ nữ hút thuốc ngay tại chỗ này, những vị hàng xóm đó ngồi vắt chéo chân trên sô pha, trong tay kẹp điếu thuốc, không ngừng than vãn.
Sống trong hoàn cảnh như vậy, cô không muốn về nhà cũng là chuyện hết sức bình thường.
Vừa mới thấy Hứa Thanh Du xuất hiện, bọn họ lập tức nhao nhao hết cả lên, “Ôi chao, tiểu Du tỉnh rồi đấy à, qua đây ngồi nói chuyện một lát nào.”
Hứa Thanh Du cảm thấy bản thân chẳng có gì để nói với bọn họ cả, vì vậy cô từ chối một cách dứt khoát, “A Khải gọi con có chút việc, để con ra ngoài hỏi xem thằng bé cần gì cái đã.”
Cô chỉ có cách kéo Hứa Thanh Khải vào làm bia chắn, mẹ Hứa rất bênh vực Hứa Thanh Khải, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Hứa Thanh Khải, nhất định mẹ Hứa sẽ không nói thêm lời nào.
Quả nhiên, mẹ Hứa nhanh chóng đáp lại, “Vậy con mau đi đi, có lẽ thằng bé có chuyện gì cần phải hỏi ý kiến của con đấy.”
Hứa Thanh Du bước ra khỏi nhà, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chẳng lẽ những người này không cảm nhận được rằng người khác đang chê bọn họ phiền phức hay sao?
Đứng ở trong sân, Hứa Thanh Khải bật cười ha hả, “Có phải chị bị bọn họ đánh thức đúng không? Em và anh rể đứng ở đây gần nửa ngày trời rồi, hoàn toàn không hề có ý định đi vào nhà, ồn ào đến mức đau hết cả đầu.”
Hứa Thanh Du cẩn thận vươn vai, “Chị đang ngủ ngon lành thì bị bọn họ đánh thức, đúng là phiền phức.”
Hứa Thanh Khải đáp, “Em cũng thấy vậy, mỗi lần em về nhà đều cảm thấy rất phiền.”
Sau đó anh mới thoáng nhìn về phía nhà họ Hứa, “Em cũng không hiểu tại sao bọn họ lại thích đến nhà chúng ta nhiều chuyện như thế nữa.”
Hứa Thanh Du không đáp, ba người đứng trong sân hóng gió.
Không biết những cô dì chú bác kia đã đến đây từ lúc nào, dù sao thì cũng phải hơn nửa ngày sau, bọn họ mới lục tục rời đi.
Chờ mọi người rời đi hết, Hứa Thanh Du, Ninh Tôn và Hứa Thanh Khải mới quay về nhà.
Mẹ Hứa đang dọn dẹp lại nhà cửa, trong gạt tàn thuốc chất đầy tàn thuốc.
Thấy bọn họ đi vào, mẹ Hứa không kiềm được mà than thở, “Nhà có khách đến vậy mà các con cũng không chịu ra chào hỏi người ta một chút.”
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn không nói lời nào, chỉ có Hứa Thanh Khải trả lời bà, “Tất cả đều là hàng xóm láng giếng với nhau, có ngày nào mà không gặp mặt, ra tiếp đón làm gì hả mẹ, cũng đâu phải khách quý đã lâu không gặp đâu, chỉ là do mẹ làm quá lên thôi.”
Mẹ Hứa trừng to hai mắt, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt mà thôi, ngoài ra thì không thể phản bác thêm gì nữa.
Sau khi ngồi xuống, Hứa Thanh Khải lại nói tiếp, “Mẹ đừng có ngày nào cũng mời khách đến chơi nhà có được không ạ? Người nhìn mà xem, trong phòng toàn là thuốc lá, bây giờ chị gái của con đang mang thai đấy, phải cố gắng tránh thật xa khói thuốc.”
Mẹ Hứa lập tức đáp lại. “Làm gì đến mức đó, các cô các dì cũng đâu có thích hút thuốc.”
Hứa Thanh Khải nhanh chóng trả lời, “Sao lại không đến mức đó kia chứ, vậy là mẹ không biết rồi, thế thì con dùng cách của mẹ để nói chuyện này nhé, vốn dĩ khói thuốc cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, mẹ không quan tâm đến nó không có nghĩa rằng người khác cũng như vậy, đừng lấy thước đo của bản thân ra để đánh giá người khác.”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn Hứa Thanh Khải, lẳng lặng giơ ngón cái cho cậu.
Sau một khoảng thời gian không gặp mặt, bây giờ cậu đã có thể đáp trả mẹ Hứa một cách lý lẽ rõ ràng.
Mẹ Hứa rất khó chịu vì những gì cậu nói, “Con đúng là càng ngày càng nhiều chuyện đấy.”
Hứa Thanh Khải mím môi không trả lời, sau khi mẹ Hứa dọn dẹp xong, bà trở về phòng ngay lập tức.
Hứa Thanh Du đợi cửa phòng bà đóng lại rồi mới bật cười thành tiếng, “Được đấy, thật tuyệt vời, bây giờ miệng mồm của em đã lợi hại đến nhường này rồi.”
Hứa Thanh Khải cũng có chút bực bội, “Cứ mỗi lần bọn họ đến đây nói ra nói vào là em lại cảm thấy phiền, nhà chúng ta cứ như cái khách sạn ấy, bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm là liền kéo đến đây kêu gào, uống rượu, hút thuốc, phiền muốn chết, còn bắt chúng ta phải đón tiếp bọn họ, không đuổi bọn họ đi đã là may lắm rồi đấy.”
Ninh Tôn đứng bên cạnh nghe thấy cậu nói như vậy, không nhịn được cười, “Tính tình của nhóc con em có hơi khó chịu đấy nhỉ?”
Nghe anh nói thế, khoé môi của Hứa Thanh Khải cũng vô thức cong lên, “Chủ yếu là vì quá tức giận.”
Hứa Thanh Du thở dài một hơi, “Không vấn đề, dù sao thì chúng ta chẳng ở nhà được mấy ngày, đợi đến lúc đi là được rồi, bọn họ thích tới thì cứ tới, suy cho cùng cũng đều là do mẹ mình giải quyết.”
Hứa Thanh Khải thoáng nhìn qua cửa phòng của mẹ Hứa, sắc mặt cũng không phải quá tốt, nhỏ giọng nói, “Đôi khi em không hiểu được suy nghĩ của mẹ mình, có chuyện gì bà ấy cũng nói cho người ngoài biết, làm theo ý kiến của bọn họ, thế nhưng những người đó có thể đưa ra được ý kiến gì hay ho đâu chứ, chẳng ai thật sự đặt mình vào hoàn cảnh của bà để suy nghĩ cả, tất cả chỉ muốn châm dầu vào lửa, hận không thể làm cho mọi chuyện càng ầm ĩ càng tốt.”
Hứa Thanh Du cau mày, trong thâm tâm hoàn toàn tán thành với ý kiến này.
Nhưng cô không có cách nào nói ra chuyện này cả, vốn dĩ mối quan hệ giữa cô và mẹ Hứa đã không tốt, nếu như cô đề cập đến việc này với mẹ Hứa, có lẽ bà ấy sẽ từ cô mất.
Bà ấy vẫn thường nói Hứa Thanh Du không thích bà, còn nói rằng con gái không thể chê bai cha mẹ của mình.
Bà ấy rất thích một câu nói, đó chính là, cha mẹ luôn luôn đúng, mỗi lần động đến chuyện gì cũng sẽ lôi nó ra làm lá chắn.
Dần dần Hứa Thanh Du không còn muốn tranh cãi với mẹ Hứa nữa.
Một lúc sau, Hứa Thanh Hải đi nấu cơm, mẹ Hứa trốn ở trong phòng, không biết đến khi nào mới chịu đi ra, thế nên Hứa Thanh Khải quyết định không chờ bà.
Cậu cười nói với Hứa Thanh Du, “Tài nấu nướng của em cũng tạm được, chị nếm thử xem xem mùi vị như thế nào.”
Quả thực, Hứa Thanh Du chưa bao giờ nếm thử thức ăn do Hứa Thanh Khải làm, thế nên trong lòng cũng có chút tò mò, “Được thôi, chị sẽ chờ thử món ngon do em làm.”
Hứa Thanh Khải bắt tay vào nấu nướng, còn Hứa Thanh Du và Ninh Tôn ngồi ở sô pha đợi cậu.
Một lúc sau, trong nhà có khách tới, Hứa Thanh Du hơi bất ngờ, sau đó đứng dậy vội vàng chào hỏi, “Cô, cô đến rồi sao.”
Đây là một người cô họ hàng xa của Hứa Thanh Du, bà ấy đi vào, mỉm cười nói; “Cô đến còn không phải là nghe nói con sắp kết hôn sao? Vừa hay tin con về nên cô đến thăm một chút. “
Tuy giữa hai nhà cách nhau không xa nhưng bọn họ không thường xuyên liên lạc cho lắm.
Bây giờ khách đã đến cửa, hơn nữa còn là thân thích trong nhà, lại đã lâu không gặp, đương nhiên Hứa Thanh Du cũng sẽ nhiệt tình hơn phần nào.
Hứa Thanh Du nhanh chóng giới thiệu Ninh Tôn với bà ấy, Ninh Tôn học theo Hứa Thanh Du, gọi bà một tiếng cô.
Bà ngồi một bên nhìn Ninh Tôn, bình thường những người ở tuổi này không hay xem tin tức trên mạng, nên bà không nhận ra anh, chỉ khẽ cười, “Không tệ, không tệ, cô nghe nói bạn trai của con rất đẹp trai, quả thực đúng là như vậy, ánh mắt của con vẫn luôn tốt như vậy.”
Hứa Thanh Du mỉm cười, “Chủ yếu là do con người anh ấy tốt, phải xem trọng nhân phẩm chứ ạ.”
Sau đó cô xoay người đi đến gõ cửa phòng mẹ Hứa “Mẹ, cô đến thăm.”
Thật ra mẹ Hứa đã nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài từ lâu, nhưng bà cố ý đợi đến khi Hứa Thanh Du gọi mình mới chịu đi rời khỏi phòng.
Vừa mới bước ra, bà đã nở nụ cười thật tươi, nhanh chóng đi đến chào hỏi đối phương.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn ngồi ở bên cạnh, chỉ khi nào hỏi đến hai người thì bọn họ mới trả lời, còn lại đa phần cô và anh đều chỉ im lặng lắng nghe.
Người cô này của Hứa Thanh Du không giống như những vị hàng xóm không biết điều kia, bà ấy chỉ hỏi thăm tình hình cuộc sống của Hứa Thanh Du và Ninh Tôn, cũng như những chuyện liên quan đến đám cưới.
Ngoài ra bà ấy không còn đề cập đến bất cứ chuyện nào khác.
Ngay lúc này, Hứa Thanh Khải cũng đã nấu nướng xong xuôi, vừa mời đi ra lập tức gọi một tiếng cô, vô cùng ngọt ngào.
Dựa trên thái độ của Hứa Thanh Khải với người bà con xa này cũng có thể nhìn ra, bà ấy là một người rất hiểu chuyện, chưa bao giờ đến làm rối loạn cuộc sống của bọn họ.
Bà nhìn Hứa Thanh Khải, “A Khải đã lớn đến chừng này rồi sao? Ôi chao, thật đáng tiếc cho anh họ, không thể nhìn thấy hai đứa kết hôn.”
Nhắc đến ba Hứa, bầu không khí chợt trở nên trầm lắng.
Mẹ Hứa gật đầu, “Đúng vậy, không chờ được, bọn họ chỉ có duyên làm cha con với nhau ngần ấy năm thôi.”
Trong lòng Hứa Thanh Du không khỏi oán trách.
Khi ấy, ba Hứa phát hiện ra mình bị bệnh nhưng mẹ Hứa ngoan cố không chịu chạy chữa cho ông.
Bây giờ người cũng đã không còn, có nói gì cũng vô dụng, nhưng thật ra Hứa Thanh Du vẫn luôn thầm nghĩ, nếu như khi ấy bọn họ cố gắng chữa trị cho ông, cho dù trị không khỏi nhưng vẫn có thể giúp ông sống được thêm vài năm nữa.
Người cô không ở lại quá lâu, chỉ đến thăm hỏi Hứa Thanh Du một lát, tiện thể trò chuyện đôi câu rồi đứng dậy rời đi.
Trước khi bà ấy đi, bà thoáng quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Thú thật thì con giống ba con hơn A Khải nhiều.”
Hứa Thanh Du giơ tay sờ khuôn mặt mình, khẽ cười, “Thật vậy sao?”
Bà ấy gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó quay người rời đi.
Hứa Thanh Du đứng ngây người trước cửa nhà một hồi lâu, sau đó mới trở về nhà.