Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1313: Ông ấy biết rằng em đã trở về



Bởi vì đêm hôm qua mơ thấy ba Hứa, thế nên sáng ngày hôm nay tâm trạng của Hứa Thanh Du khá tồi tệ.

Lúc mọi người dùng bữa sáng, cuối cùng Ninh Tôn cũng không nhịn được nữa, đến gần cô hỏi, “Làm sao vậy em? Mới vừa thức dậy đã thấy tinh thần của em không được tốt cho lắm.”

Hứa Thanh Du lắc đầu, “Em mơ thấy ác mộng.”

Vừa nói dứt câu, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thanh Khải, “Ăn sáng xong em sang cửa hàng đối diện mua một ít giấy tiền vàng mã đi, hôm nay chị muốn đưa anh rể của em đến thăm mộ ba.”

Hứa Thanh Khải nhanh chóng gật đầu, “Được, em cũng muốn đi, chúng ta cùng nhau đi.”

Nói xong cậu quay sang nhìn mẹ Hứa, “Mẹ, mẹ có đi không?”

Mẹ Hứa có hơi do dự, “Chắc là mẹ không đi đâu, hôm nay mẹ định ở nhà thu xếp tiệc cưới cho chị con, bên phía làm kẹo hỷ bảo rằng hôm nay sẽ giao đến, ngoài ra còn có thuốc lá và rượu mừng nữa, mẹ phải ở nhà xem sao.”

Hứa Thanh Du và Hứa Thanh Khải cũng không nghĩ quá nhiều, việc mẹ Hứa không đi cũng đúng thôi, lần trước mẹ Hứa đi thăm mộ của ba Hứa, tâm trạng vô cùng tồi tệ, khóc đến mức chết đi sống lại.

Tuy rằng bình thường mẹ Hứa rất hay đóng kịch, nhưng Hứa Thanh Du biết rằng lúc ấy từng giọt nước mắt của bà đều là thật.

Tính tình của ba Hứa rất dịu dàng, lúc nào cũng nhường nhịn mẹ Hứa đủ điều.

Tất cả hàng xóm láng giềng đều cho rằng cả đời này, mẹ Hứa gả được cho ba Hứa, chính là phúc phần của bà, tìm đâu ra một người đàn ông tốt như thế.

Cô tin rằng, mẹ Hứa cũng đồng ý với điều này, sau khi ba Hứa qua đời, bà nói bản thân sẽ không đi thêm bước nữa, bởi vì cho dù có gặp được một người như thế nào đi nữa, nhất định sẽ không kiềm lòng được mà so sánh.

Người tiền nhiệm đã đối xử tốt với bà như vậy, những người đến sau cho dù có tốt đến mấy cũng không bằng.

Nếu như phải sống trong sự dằn vặt và ám ảnh ấy, thà rằng đừng đi tìm một người mới còn hơn.

Hứa Thanh Du tin rằng những lời mẹ Hứa nói đều là xuất phát từ nội tâm của bà ấy, cho nên việc bà ấy không đi thăm mộ ba Hứa cũng tốt, cô không muốn thấy mẹ Hứa khóc đến tê tâm phế liệt.

Tinh thần của cô rất dễ bị ảnh hưởng, nếu như mẹ Hứa khóc, cô sợ rằng bản thân cũng sẽ không kiềm được.

Cô không muốn khóc, bây giờ cô đang mang thai, nếu như tâm trạng của cô biến động quá nhiều, có thể sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé.

Đợi sau khi ăn cơm xong, Hứa Thanh Khải đi mua một ít giấy tiền vàng mã.

Hai người Ninh Tôn cũng sửa soạn một chút rồi nhanh chóng ra ngoài.

Mộ phần của ba Hứa được đặt tại một ngọn núi cách đó không xa, Hứa Thanh Du đang mang thai, đi đường tương đối chậm, mặc dù sau khi ăn xong, bọn họ đã xuất phát ngay, nhưng phải hơn giữa trưa ba người mới đến nơi.

Đây không phải là một nghĩa trang chính thức mà chỉ là nơi người dân tự ý đến chôn cất.

Nơi ba Hứa được an táng chỉ chiếm một phần đất nhỏ, kèm theo là một tấm bia vô cùng đơn sơ.

Hứa Thanh Du đi đến trước bia mộ, lông mày thoáng chau lại, xung quanh toàn là cỏ dại, trông thật thê lương.

Chưa cần phải có người nào tỏ thái độ, Hứa Thanh Du đã tự mình khóc trước.

Cô nức nở nói, “Ba, con tới thăm người đây.”

Hứa Thanh Khải đặt trái cây xuống trước bia mộ, sau đó bắt đầu đốt tiền giấy cho ông.

Hứa Thanh Du quỳ xuống trước mộ ba Hứa, sau đó mới kéo tay Ninh Tôn, anh cũng quỳ xuống gọi một tiếng ba.

Hứa Thanh Khải ở bên cạnh nói, “Ba, chị hai kết hôn rồi, còn có em bé nữa, ba ở thiên đàng nhất định phải phù hộ mẹ con chị ấy nhé.”

Hứa Thanh Du không nói lời nào, cô có phần nghẹn ngào, cứ như có một cục bông kẹt trong cổ họng vậy.

Cô ở một bên đốt giấy tiền vàng bạc cho ông, sau đó lấy bình rượu ra rải xung quanh phần mộ.

Cô còn mua thêm thuốc lá, đốt một điếu đặt trước mộ của ba Hứa.

Cuối cùng Hứa Thanh Du mới đứng lên, “Ba, bây giờ con, mẹ và A Khải đều sống rất tốt, ba không cần phải lo lắng đâu nhé, cuộc sống của con và Ninh Tôn cũng không tồi, trong nhà không có gì khiến ba phải bận tâm nữa đâu, ba ở đó cố gắng sống thật tốt nhé.”

Cô cũng chỉ có thể nói được tới đây, sau đó lẳng lặng quay đầu lau nước mắt.

Ninh Tôn ở bên cạnh ôm lấy cô.

Hứa Thanh Du nói, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Hứa Thanh Khải đợi đến khi lửa tắt hết, sau đó mới theo chân bọn họ xuống núi.

Con đường xuống núi tương đối dễ đi, tuy vậy ba người chẳng ai nói với nhau câu nào.

Khi về đến nhà, quả nhiên là kẹo hỷ, thuốc lá và rượu mừng do mẹ Hứa đặt đã được giao đến.

Bà còn mua thêm một ít hộp quà, sau đó chia nhỏ kẹo vào từng hộp một.

Thấy bọn họ trở về, mẹ Hứa vội vàng đi rót cho ba người cốc nước, “Có khát không? Mau uống nước đi.”

Hứa Thanh Du trở về phòng, thay một bộ quần áo mới rồi bước ra, “Hôm diễn ra hôn lễ mẹ cứ mời họ hàng thân thích và hàng xóm láng giềng đến ăn mừng là được rồi, con không muốn ngày hôm đó phải cực nhọc đâu.”

Mẹ Hứa cau mày, “Con không muốn cảm thấy cực nhọc là như thế nào?”

Hứa Thanh Du dừng một chút, sau đó ngả người ra ghế sô pha, “Bây giờ con đang mang thai, không thể kính rượu khách khứa được, đến lúc đó mẹ chỉ cần đứng ra mời mọi người một bữa cơm là được rồi.”

Lông mày của mẹ Hứa lại càng nhíu chặt hơn, “Hai đứa không định xuất hiện sao?”

Hứa Thanh Du đáp, “Để con xem xét lại chuyện này, chẳng phải ở chỗ chúng ta cũng có rất nhiều người gả đến nơi khác hay sao, thậm chí bọn họ còn không tổ chức đám cưới ở đây, con có làm đám cưới đã xem như không tồi rồi, hơn nữa trong số những người đến ăn tiệc, có mấy ai là vì muốn chúc phúc cho con và Ninh Tôn đâu kia chứ, chẳng qua chỉ là nể mặt mẹ mà thôi, hoặc là thường xuyên mượn tiền nhà chúng ta nên mới đến, con và Ninh Tôn không phí sức vào việc này đâu, thật sự rất mệt, đứa trẻ trong bụng cũng chịu không nổi.”

Đương nhiên là mẹ Hứa không vui, Hứa Thanh Khải đứng một bên thấy cảnh này, vội vàng nói, “Nói vậy cũng đúng, chúng ta cần gì phải bận tâm đến sĩ diện như thế, chị của con còn đang mang thai đây này, ngay cả khi chị ấy đi lại không tiện, thế mà vẫn về kia kìa.”

Hứa Thanh Khải đã ra mặt, mẹ Hứa chỉ có thể đồng ý, “Được được được, mấy đứa muốn làm gì thì làm đi, không biết rốt cuộc giới trẻ các con nghĩ cái gì nữa, dù sao thì đến lúc đó mấy đứa đừng bảo là do mẹ lo liệu không tốt, khiến các con mất mặt là được rồi.”

Hứa Thanh Du không đáp, ngồi một lát sau đó đứng dậy trở về phòng.

Hôm nay cô leo núi suốt cả một buổi sáng, trong người cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Một lúc sau, Ninh Tôn đi vào nhà vệ sinh giặt sạch khăn lông rồi mang ra lau tay và mặt cho Hứa Thanh Du.

Anh rất xót cho cô, “Bụng có cảm thấy khó chịu không? Em có sao không?”

Hứa Thanh Du lắc đầu, “Em chỉ hơi buồn ngủ mà thôi, ngoài ra thì không còn vấn đề gì nữa.”

Ninh Tôn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, “Vậy thì em đi ngủ đi, dù sao trong nhà cũng không còn việc gì để làm nữa, lát nữa nếu như có họ hàng thân thích tới thăm, anh sẽ bảo bọn họ rằng em đang nghỉ ngơi.”

Hứa Thanh Du khẽ cười, mở mắt nhìn Ninh Tôn, “Anh có thấy mệt không?”

Ninh Tôn vẫn ổn, “Anh không sao, ban nãy leo núi rất chậm nên anh không thấy mệt.”

Hứa thanh Du thở phào nhẹ nhõm, nhắm nghiền đôi mắt lại, “Đêm qua em mơ thấy ba, dường như ông ấy biết em đã trở về, cho nên mới báo mộng cho em, thật khó chịu.”

Cô vừa mới dứt câu, trong nháy mắt, Ninh Tôn đã biết được vì sao cả ngày hôm nay tâm trạng của cô lại tệ như vậy.

Anh nhẹ nhàng vuốt cọng tóc mai trên trán Hứa Thanh Du sang một bên, “Nếu như ba thấy được bây giờ chúng ta hạnh phúc như vậy, nhất định sẽ rất an lòng, có khi ông ấy ở dưới suối vàng biết được chuyện này còn vui thay cho chúng ta ấy chứ.”

Hứa Thanh Du trả lời rằng có lẽ vậy, sau đó trở mình, tìm một tự thế thoải mái, “Em ngủ trước đây.”

Ninh Tôn khẽ ừ, lẳng lặng ngồi bên cạnh cô, đợi đến khi Hứa Thanh Du chìm vào giấc ngủ, anh mới đứng dậy đi ra ngoài.

Mẹ Hứa và Hứa Thanh Khải vẫn đang ngồi ở sô pha chia kẹo hỷ ra thành từng phần nhỏ, Ninh Tôn cũng đi đến giúp một tay, sau khi ngồi xuống, mẹ Hứa mới nói, “Việc không tổ chức đám cưới là ý của nhà con hay là ý của tiểu Du?”

Ninh Tôn suy nghĩ rồi đáp, “Không phải là không làm, chỉ là tình huống bây giờ có hơi phức tạp, chỉ cần con có một chút động tĩnh nào thôi thì truyền thông sẽ kéo đến đưa tin ngay, đến lúc đó cuộc sống của mọi người có thể sẽ bị ảnh hưởng, cho nên sau khi con và tiểu Du bàn bạc, quyết định bây giờ tạm thời khoan tổ chức hôn lễ.”

Nghe anh nói như vậy, Hứa Thanh Khải hoàn toàn có thể hiểu được, “Đúng vậy, hiện tại anh rể rất nổi tiếng, mẹ, mẹ không hiểu được đâu.”

Cậu quay đầu nhìn mẹ Hứa nói, “Nếu như việc hai người bọn họ tổ chức hôn lễ bị người khác biết được, vậy thì nhất định cộng đồng mạng sẽ đào tung danh tính của chị con lên, sau đó còn kiểm tra cả gia phả nhà chúng ta nữa. Đến khi ấy, cộng đồng mạng sẽ tung mọi thông tin liên quan đến chị con lên mạng xã hội, ngay cả số điện thoại cũng bị tiết lộ, rồi ngày nào cũng sẽ có người gọi đến làm phiền, nếu như nói những lời hay ý đẹp thì còn đỡ, chứ còn gặp phải những người mắng mình thì coi như tiêu đời, fans hâm mộ của anh rể có hơi điên cuồng.”

Đương nhiên là mẹ Hứa không biết đến những điều này, khẽ hô một tiếng, “Nghiêm trọng đến vậy sao!”

“Thế chứ mẹ nghĩ sao?”

Hứa Thanh Khải nói, “Cho nên con nói cho mẹ nghe này, có rất nhiều sự quyết định của chúng con bây giờ sẽ khiến mẹ không tài nào hiểu nổi, nhưng mẹ không cần phải bận tâm đâu ạ, chúng con biết bản thân nên phải làm gì mà.”

Khi nghe cậu nói như thế, mẹ Hứa chỉ im lặng mím môi không nói lời nào.