Quách Châu và Hứa Thanh Du cũng không nói nhiều trong điện thoại, Hứa Thanh Du sắp phải về rồi, nói Quách Châu đợi cô về rồi gặp mặt nói tiếp.
Sau đó cuộc điện thoại cũng ngắt máy.
Ninh Tôn ở bên cạnh, biết cô gọi điện thoại cho Quách Châu, sau khi cúp máy, nhanh chóng hỏi, “Cô Quách nói gì vậy?”
Hứa Thanh Du đem việc liên quan đến công ty giải quyết Tôn Ngọc nói một lần, sau đó hơi cảm khái, “Việc này xử lý như vậy cũng tương đối nghiêm trọng rồi.”
Bị đuổi việc, hình phạt này không thể xem là nhẹ được.
Ninh Tôn gật đầu, “Đúng là rất nghiêm trọng, từ đó cũng có thể nhìn ra được công ty em rất xem trọng cô Quách.”
Hứa Thanh Du nghĩ ngợi một lúc rồi cười, “Cho nên mới nói ôm chặt đùi của cô Quách xem như là ôm đúng rồi, sau này có cô ấy che chở, công việc của em có lẽ sẽ ngày một tốt hơn.”
Cô nói cô ôm đùi của cô Quách, trong lòng Ninh Tôn thoải mái hơn phần nào.
Nói thật ra, Hứa Thanh Du đang ôm đùi của Tống Kình Vũ, cô có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, công lao của Tống Kình Vũ không thể không nhắc đến.
Nhưng Ninh Tôn có một chút bài xích đối với Tống Kình Vũ, Hứa Thanh Du nói như vậy, làm anh không muốn tính toán nữa.
Lúc đến giờ hai người lên máy bay, sau đó bay thẳng về nhà.
Vốn dĩ Hứa Thanh Du ngồi trên máy bay cảm thấy rất khó chịu, nhưng cả đường về cô lại không cảm thấy không thoải mái chỗ nào cả.
Có lẽ là vì nóng lòng muốn về nhà, cho nên cả đoạn đường đều lo lắng không yên, cảm thấy vẫn tốt.
Khi về đến nhà Hứa Thanh Du cũng hơi thấm mệt rồi, vốn dĩ cảm giác mệt mỏi của thời kỳ đầu mang thai rất nặng, cô rửa mặt sơ qua, nhanh chóng bước đến giường nằm xuống.
Lăn qua lăn lại trên giường vài lần, Hứa Thanh Du mới lên tiếng nói một câu, “Vẫn là nhà mình thoải mái hơn.”
Ninh Tôn đứng ở cửa phòng nhìn Hứa Thanh Du, khóe môi cong lên, biểu hiện trên gương mặt đặc biệt ấm áp.
Hứa Thanh Du nhắm mắt lại, “Em ngủ trước đây, nếu như có việc gì cần thì anh gọi em dậy nhé.”
Ninh Tôn không lên tiếng, qua người trở ra còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ra đến bên ngoài anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho mẹ Ninh, nói cho bà biết mình và Hứa Thanh Du đã về đến nhà rồi.
Mẹ Ninh đang hẹn hò ở ngoài, ừ ừ qua loa hai tiếng trong điện thoại, “Được, vậy tối nay mẹ đến thăm các con nhé, bây giờ mẹ đang có chút việc, không nói nữa.”
Ninh Tôn cũng không cúp máy ngay, mà hỏi bà, “Giờ mẹ đang ở đâu?”
Mẹ Ninh không trả lời trong một lúc, Ninh Tôn liền cười, “Có thời gian thì hẹn người ấy về nhà ăn bữa cơm nhé, mẹ cứ lén lén lút lút như vậy cũng không phải là cách.”
Ngay lập tức Mẹ Ninh ở đầu dây bên kia hơi ngượng ngùng, “Ây da, thằng nhóc này mẹ nghe không hiểu con đang nói gì cả.”
Ninh Tôn cười cười, “Được rồi, cứ như vậy trước đi, mẹ cứ làm việc của mẹ đi nhé.”
Sau đó anh cúp máy.
Giấc ngủ này của Hứa Thanh Du hơi dài.
Dường như về được đến nhà, cả người thoải mái hơn hẳn, vì thế giấc ngủ này đặc biệt ngon giấc.
Lần nữa mở mắt thì ngoài trời đã tối đen rồi, cô bị cơn đói làm cho tỉnh.
Đứng dậy từ phòng ngủ bước ra, Ninh Tôn không ở nhà.
Hứa Thanh Du thở dài một tiếng, lấy điện thoại gọi cho Ninh Tôn, âm thanh xem lẫn một chút làm nũng, “Em đói rồi, anh đi đâu vậy?”
Ninh Tôn ò một tiếng, “Anh vừa ra ngoài em đã tỉnh rồi, trong nhà không còn gì hết, anh ra mua một ít trái cây, sau đó mua thêm một phần cơm về.”
Hứa Thanh Du nói được, cuối cùng bổ sung thêm một câu, “Anh về nhanh đi, em đói đến nỗi không còn sức nữa rồi.”
Âm thanh cô nhẹ nhàng mềm mềm, làm cho Ninh Tôn ở đầu dây bên kia bật cười, “Được được được, em ở nhà đợi anh một chút, anh về ngay.”
Hứa Thanh Du bỏ điện thoại xuống, dựa vào ghế sofa, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Vẫn là về đến nhà mình thoải mái nhất, cảm giác thoải mái từ trong ra ngoài dường như được giải tỏa cùng lúc.
Đợi thêm một lúc nữa cũng không đợi được Ninh Tôn về, điện thoại của Hứa Thanh Du vang lên.
Cô lấy ra nhìn một cái, vỗn dĩ cho là Quách Châu hay là Hứa Thanh Khải, kết quả đều không phải.
Là mẹ Hứa gọi đến.
Hứa Thanh Du do dự một lúc thì bắt máy, “Sao vậy? Có phải có chuyện gì không?”
Mẹ Hứa a một tiếng, âm thanh nói chuyện lắp ba lắp bắp, vừa nghe là biết được có việc gì đó cần nói với cô.
Hứa Thanh Du quá hiểu mẹ Hứa rồi, thường những tình huống như vậy, mẹ Hứa chắc chắn sẽ nhắc tiền với cô ấy.
Cô không lên tiếng, cứ đợi như vậy.
Vài giây trôi qua, mẹ Hứa mới mở miệng, “Chỉ là nói với con một chút về việc tổ chức tiệc rượu hôm nay.”
Hứa Thanh Du biết ngay mà, cô ừ một tiếng, “Tiệc rượu như thế nào? Xảy ra việc gì sao?”
Mẹ Hứa nói không có, sau đó lại nói hôm nay làm hết bao nhiêu tiền, kẹo cưới còn có thuốc lá và rượu đã mua hết bao nhiêu tiền.
Hứa Thanh Du cố ý chỉ ờ một tiếng, không nói thêm gì.
Mẹ Hứa hờ hờ cười hai tiếng, cười có hơi gượng gạo, “Chỉ là những tiền này, cũng không phải là con số nhỏ, nhà chúng ta con cũng biết, mẹ cũng không có thu nhập gì, sau đó tiền của tiệc rượu này con cũng nên bỏ ra chứ.”
Hứa Thanh Du cười, “Không phải có tiền mừng sao, tiền tiệc rượu bình thường không phải đều dùng tiền mừng trả sao, tính đến tính lui mẹ còn lời được một tính nữa đó.”
Dưới quê họ đều như vậy, tiệc rượu là người lớn đãi, tiền mừng cũng là người lớn nhận, không có chút quan hệ nào với giới trẻ cả.
Mẹ Hứa a một tiếng, “Hôm nay mẹ có tính sơ qua, tiền mừng cũng không có bao nhiêu, để chi trả cho tiền rượu có lẽ không đủ.”
Việc này nếu như là trước kia, Hứa Thanh Du sẽ chê phiền chê lằn nhằn, trực tiếp hỏi đối phương cần bao nhiêu tiền để chuyển qua đó.
Nhưng lần này cô lại tỉnh táo, muốn tính toán kĩ lưỡng.
Trước đó Ninh Tôn đưa cho bà ấy một số tiền lớn, không nói cái khác, chỉ dựa vào khoản tiền này xem như sính lễ, so với giá cả ở dưới quê cô cao hơn rất nhiều.
Kết quả dạ dày của mẹ Hứa thật sự quá lớn rồi, nhiêu đó còn không đủ, chi phí một buổi tiệc còn muốn xin.
Hứa Thanh Du thẳng thắn hỏi, “Tiệc rượu tốn hết bao nhiêu tiền, tiền sính lễ nhận được bao nhiêu, con xem thử còn thiếu bao nhiêu, người đến nhiều như vậy, đãi biết bao nhiêu bàn, rõ ràng hôm nay đều ngồi đầy cả ghế, làm sao tiền mừng thu về không đủ được.”
Mẹ Hứa nghe cô nói như vậy không lên tiếng.
Mẹ con hai người đều hiểu rõ nhau, Hứa Thanh Du chỉ nói một câu như vậy, mẹ Hứa đã biết được cô đang muốn tính toán đàng hoàng với bà.
Chuyện này không có cách nào tính được hết, nếu như tính kĩ càng, những lời bà vừa nói sẽ lộ ra là giả hết.
Bây giờ mẹ Hứa không dám chọc Hứa Thanh Du, dù sao cũng là cướp đoạt tiền từ trên người của Hứa Thanh Du.
Bà quá hiểu rõ tính khí này của Hứa Thanh Du, nếu như cô không vui, vậy thì một đồng một cắc cô cũng đừng mong cô bỏ ra.
Tiếp đó mẹ Hứa cười cười, “Ây da, con nói xem mẹ bận đến bận lui như vậy, mẹ không thể lấy thêm chút ít phí cực khổ hay sao, số tiền mừng này sau khi trừ đi chi phí tổ chức tiệc thì đâu đủ phí cực khổ của mẹ chứ.”
Hứa Thanh Du cũng cười theo, “Giúp con gái nhà mình tổ chức tiệc rượu còn đòi phí vất vả, tính toán chi li như vậy sao?”
Mẹ Hứa bên kia lại không lên tiếng.
Hứa Thanh Du trực tiếp nói, “Lần trước Ninh Tôn đưa cho mẹ một khoản tiền, khoản tiền lớn như vậy không đủ mẹ chi tiêu hàng ngày sao, tiền một bữa tiệc rượu mẹ còn tính đến như vậy, còn muốn đòi con bỏ ra.”
Mẹ Hứa hơi bất ngờ, “Chuyện nó đưa tiền cho mẹ nó nói với con rồi sao?”
Xem ra có lẽ bà cho rằng Hứa Thanh Du không biết, muốn giấu số tiền này đi.
Thật là nghĩ nhiều rồi, những việc như vậy làm sao giấu được.
Hứa Thanh Du dựa vào sofa, bị tức đến không cảm thấy đói nữa, “Mẹ nói mẹ cần bao nhiêu? Để con xem dạ dày mẹ lớn đến chừng nào?”
Cô nói như vậy, mẹ Hứa không còn cách nào giữ lại mặt mũi nữa, “Đứa nhỏ này sao lại ăn nói như vậy, chúng ta đều là người một nhà, con có thể nói như vậy được sao.”
“Mẹ còn biết chúng ta là người một nhà sao, người một nhà mà ngày nào mẹ cũng tính toán với con, cứ mãi moi tiền từ trên người con?”
Giọng điệu Hứa Thanh Du mang theo ý cười.
Mẹ Hứa bên kia lại im bặt.
Sau đó Hứa Thanh Du lại hỏi, “Cuối cùng muốn bao nhiêu? Mẹ nói con số ra đi.”
Bây giờ Mẹ Hứa không còn cách nào nói nữa rồi, cũng đã nói đến bước này rồi, nếu bà nói ra con số nhỏ thì rõ ràng là bà tính toán chi li, nhưng nếu nói con số lớn thì lại không phù hợp với mức chi trả cho tiệc rượu.
Cho nên bà do dự cả nửa ngày, sau cùng cũng không nói tiền buổi tiệc, mà trực tiếp muốn bàn về sính lễ với Hứa Thanh Du.
Được, bàn về sính lễ cũng được, bà không nói thì Hứa Thanh Du cũng tìm cơ hội nói với bà.
Thái độ của Hứa Thanh Du vẫn duy trì như lúc nãy, “Vậy mẹ nói cho con biết mẹ cần bao nhiêu?”
Lần này mẹ Hứa không lấy giá thị trường ra nói, “Tiền sính lễ chắc chắn không thể dựa theo thường lệ dưới quê chúng ta mà tính được, nhà nó có tiền như vậy, chắc chắn phải đòi nhiều hơn, như vậy thì bản thân nó cũng có thể diện.”