Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1317: Yên yên tĩnh tĩnh là tốt



Hứa Thanh Du nghe thấy lời này của mẹ Hứa liền cười, “Liên quan gì đến việc nhà anh ấy có thể diện không, mẹ chỉ cần trực tiếp nói với con, mẹ cần bao nhiêu tiền.”

Thật ra trong lòng mẹ Hứa vẫn chưa có một con số chính xác, dĩ nhiên bà muốn càng nhiều càng tốt rồi.

Nhưng nếu nhiều thì bao nhiêu mới được xem là nhiều, trong một lúc bà cũng không nói được.

Bà sợ bà mở miệng đòi ít, nhưng để bà thật sự nghĩ ra một con số lớn nhất đối với Ninh Tôn, bà lại không nghĩ ra.

Nếu như nói con số quá lớn, thật sự bà cũng không có mặt mũi để nói ra.

Vì thế mẹ Hứa ở bên kia lại do dự mãi.

Hứa Thanh Du hỏi, “Khoản tiền lần trước Ninh Tôn đưa mẹ còn bao nhiêu?”

Mẹ Hứa chớp chớp mắt, “Chưa tiêu gì nhiều.”

Cũng không phải chưa dùng, bà cũng tiêu không ít, gần đây đánh mạc chược cược tương đối lớn, trước kia bà chỉ dám đặt cược bài nhỏ thôi, nhưng sau khi Ninh Tôn đưa bà khoản tiền đó, gan của bà cũng lớn hơn, đánh cược dĩ nhiên cũng lớn hơn.

Chẳng qua số tiền Ninh Tôn đưa bà tương đối lớn, những thắng thua của bà cộng thêm những chi tiêu thường ngày, so với số tiền kia, thật sự cũng được xem là không tiêu nhiều.

Hứa Thanh Du nói, “Số tiền đó chính là sính lễ, lúc đó Ninh Tôn không nói rõ với mẹ sao?”

“Hả?”

Mẹ Hứa ngây người, giọng nói cũng lớn hơn, “Đó làm sao gọi là sính lễ được, không phải đâu.”

Hứa Thanh Du đấu với bà, lúc nói chuyện cũng được xem là tốt lắm rồi, “Không phải sính lễ, vậy dựa vào gì mà người ta phải đưa tiền cho mẹ, có lý do gì phải đưa tiền cho mẹ?”

Sau đó cô nói, “Đặc biệt còn là số tiền lớn như vậy nữa, cũng không thể đưa mẹ để tiêu vặt được đúng không?”

Mẹ Hứa không nói gì, lúc đó Ninh Tôn đưa bà số tiền đó thật sự không nói gì đặc biệt rõ ràng, bà cũng không hỏi, chỉ đưa tay ra nhận thôi.

Bà chưa bao giờ thấy qua số tiền lớn như vậy, lúc đó quá kích động rồi.

Nói câu thật lòng, Ninh Tôn đưa bà số tiền này nói là xem như sính lễ so với mặt bằng chung của bên họ đã cao hơn rất nhiều rồi.

Hứa Thanh Du đoán, mẹ Hứa có lẽ chưa từng nhắc qua số tiền này với người khác, cô cũng không nói phải tính toán kĩ càng, cô đồng ý đưa là chuyện của cô, nhưng cứ bị người khác bò lên người để hút máu, cô thật sự ghét đến không chịu được.

Hơn nữa dạ dày của mẹ Hứa rõ ràng là càng ngày càng lớn, nếu như cô không biểu hiện ác một chút, sau này có lẽ bà ấy vẫn tiếp tục đeo bám, tìm đủ mọi cách moi tiền từ trên người cô.

Bên kia mẹ Hứa không lên tiếng, Hứa Thanh Du trực tiếp nói, “Số tiền đó là sính lễ, cũng không ít, cho dù mẹ dự định nói ra với bất kỳ ai, bọn họ chắc chắn đều sẽ ngưỡng mộ mẹ.”

Lời của Hứa Thanh Du nói không sai, nói số tiền này ra, ở dưới này đó cũng được xem là một khoản tiền lớn, kỳ thật sẽ làm người khác ngưỡng mộ.

Nhưng mẹ Hứa không cam tâm, Ninh Tôn có tiền như vậy, bà không moi nhiều một chút thì cứ cảm thấy bản thân thiệt thòi.

Cho nên bà lại nói, “Không thể nói như vậy được, em trai con sau này còn phải mua nhà cưới vợ, kết hôn sinh con nữa, những thứ này không cần tiền sao, Ninh Tôn đưa có bao nhiêu đó làm gì đủ chứ?”

Hứa Thanh Du ờ một tiếng, “Cho nên chuyện sau này a Khải cưới vợ đều quy về cho con? Con nó ra đời cũng là trách nhiệm của con? Đứa con này của mẹ rốt cuộc là sinh ra cho ai vậy?”

Bên kia giọng điệu của mẹ Hứa cao lên, “Con làm chị làm sao có thể không lo được, con phải lo.”

Hứa Thanh Du càng nhìn bà tức điên lên, bản thân càng bình tĩnh, “Người làm mẹ còn không lo, vậy người làm chị như con có liên quan gì cơ chứ?”

Cô đưa tay sờ sờ bụng của mình, “Con còn phải nuôi gia đình của mình nữa, không thể lúc nào cũng bỏ ra một cách vô điều kiện vì hai người được, con nghĩ là mẹ sẽ hiểu, lúc trước con chưa kết hôn,mẹ tìm đủ mọi cách áp bức con, con cũng nhịn, nhưng bây giờ con nói cho mẹ biết, không thể nào như vậy nữa.”

Bên mẹ Hứa có lẽ tức đến sắp không xong rồi, nhưng Hứa Thanh Du cảm thấy như trút được một cơn giận vậy.

Cơn giận này của cô đè nén rất lâu rồi, từ nhỏ đến lớn, mẹ Hứa cứ mãi dạy cô đủ các loại quan niệm là sau này Hứa Thanh Khải chính là trách nhiệm của cô, việc gì cũng đều do cô gánh vác.

Cô thật sự nhịn đủ rồi.

Trước kia cô không có năng lực, thêm vào lúc đó cô vẫn chưa báo lại được nhiều.

Nhưng Ninh Tôn đã đưa bà nhiều tiền như vậy rồi, sau này bọn họ không cần lo cơm áo gạo tiền nữa, Hứa Thanh Du chắc chắn sẽ không mặc cho bà trói buộc bản thân mình mãi như vậy được.

Nói đến đây Hứa Thanh Du cảm thấy những chuyện nên nói cũng đã nói xong rồi, cho nên cuối cùng cô tổng kết lại bằng một câu, “Đừng nghĩ là con ngốc, cũng đừng cho là con không biết phát điên, những điều nên báo đáp cho mẹ con đã hoàn toàn báo đáp hết rồi, mẹ nên biết điểm dừng.”

Sau đó Hứa Thanh Du cúp điện thoại, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng đặc biệt thoải mái.

Tính cách cô vốn dĩ không tính toán như vậy, đưa ra một số tiền cũng không vấn đề gì, dù sao cũng là người nhà của mình.

Nhưng chuyện này khiến cô cứ lấn cấn mãi, đâu phải ai cũng coi tiền như cỏ rác, dựa vào cái gì mà xem đối phương như kẻ ngốc để chơi đùa vậy?

Điện thoại vừa cúp không lâu, Ninh Tôn đã trở về rồi, mua rất nhiều trái cây, còn đóng gói cơm tối về nữa.

Ninh Tôn bước vào, nhanh chóng đặt đồ xuống, “Cơm canh còn nóng, tranh thủ ăn đi.”

Hứa Thanh Du ừ một tiếng, đi rửa tay rồi lấy chén đũa, Ninh Tôn đi rửa trái cây.

Hai người ngồi trên bàn ăn, Ninh Tôn nhìn nhìn Hứa Thanh Du, sau đó có chút tò mò, “Sao nhìn em có vẻ rất vui nhỉ, khoảng thời gian anh không ở nhà, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cái này anh cũng có thể nhìn ra, càng ngày càng tinh mắt rồi.

Hứa Thanh Du nói, “Không có gì, về đến nhà nên vui thôi, ở trong nhà của mình cảm thấy rất thoải mái.”

Ninh Tôn lại nhớ đến những việc xảy ra lúc họ ở nhà của Hứa Thanh Du, lúc chuyện vừa diễn ra anh còn cảm thấy rất vui, nhưng thời gian dài như vậy cũng rất phiền.

Chủ yếu là những hàng xóm kia thật sự rất phiền, nói những lời đều không nghe lọt tai.

Có vài người thậm chí táo bạo trắng trợn nói với anh bỏ tiền ra mua căn nhà cho Hứa Thanh Khải, nói như vậy mẹ Hứa cũng không còn phiền muộn về sau nữa.

Anh cũng không để tâm đến căn nhà đó, nhưng loại cảm giác bị người khác tính kế thật sự quá tệ.

Uổng cho lúc trước anh còn cảm thấy bên này rất tốt, nghĩ bụng về đây dưỡng già, tính tới tính lui, quả nhiên việc gì cũng không thể chỉ nhìn bề nổi được.

Hai người âm thầm ăn xong bữa cơm, sau đó ngồi trên sofa tự xem điện thoại.

Ninh Tôn nói bộ phim của anh đang được kiểm duyệt, có lẽ không có vấn đề gì, ngay sau đó có thể anh sẽ phải tham dự một số buổi tuyên truyền phim, cho dù là hợp đồng với công ty đã đáo hạn, nhưng có tuyên truyền chắc chắn phải ra mặt giúp đỡ.

Hứa Thanh Du ở bên cạnh gật đầu, “Được, anh xem mà làm, không có vấn đề gì lớn thì giúp đỡ tuyên truyền cũng xem như có lợi với anh.”

Ninh Tôn vươn người, sau đó sờ lên bụng của Hứa Thanh Du, “Anh đang suy nghĩ có nên đem chuyện hai chúng ta đã lĩnh giấy kết hôn công bố ra ngoài không.”

“Đừng, không cần đâu.”

Hứa Thanh Du nói, “Những chuyện như vậy cứ để thuận theo tự nhiên đi, bây giờ em đang trải qua những ngày bình yên, trong lòng rất thoải mái, anh nhất định đừng gây thêm việc gì nữa nhé.”

Thật ra bụng của Hứa Thanh Du sẽ từ từ lớn lên, chắc chắn sẽ có người phát hiện, dĩ nhiên cũng chỉ có thể liên tưởng đến việc cô đã kết hôn.

Cô cảm thấy để Ninh Tôn công bố ra là việc không cần thiết, gần đây hotsearch của anh không nhiều, hoặc cũng có thể nói không có tin tức gì mới cả, nhiệt độ cũng từ từ mà giảm xuống.

Nếu tự bản thân tiết lộ ra, rất dễ bị người khác cho là anh đang tự tăng độ nóng của mình lên.

Nếu như là bị người ta phát hiện mà lộ ra, đến lúc đó bọn họ chỉ cần ném tấm chứng nhận kết hôn lên là xong.

Vốn dĩ hai người bọn họ đều là tính cách không thích dẫn dụ người khác chú ý, yên yên tĩnh tĩnh là tốt nhất.