Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1334: Cô gái nhỏ đó là ai?




Từ thái độ của nhân viên an ninh câu lạc bộ, có thể nhìn ra được Trì Cảnh là người có thân phận.
Người như vậy bọn họ cũng không dám trêu chọc, cho nên chỉ có thể thể tự mình chịu thua thiệt, ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tôn Triển đứng lên, lại đỡ người phụ nữ kia đứng dậy.
Anh ta giơ tay nhưng không dám động tay với Trì Cảnh, chỉ dám chỉ vào người phụ nữ tới gây chuyện, “Cô chờ đó cho tôi.”
Người phụ nữ cũng không chịu thua, gần như là nhảy dựng lên và mắng anh ta, “Anh cái đồ phế vật này, tôi đợi anh đấy, tôi xem những người thân mật với anh ở bên ngoài, nếu biết anh ở bên ngoài lại nuôi dưỡng thêm một người nữa thì sẽ có phản ứng như nào, anh cẩn thận nhiễm bệnh, đồ hàng hóa thối nát, hèn hạ.”
Người đàn ông trở nên tức giận, nhưng anh ta không dám ra tay với người phụ nữ.
Nghiến răng nghiến lợi một lúc, anh ta cũng mang theo đám bạn bè của mình rời đi.
Người phụ nữ hít sâu mấy hơi, sau đó quay đầu nhìn Trì Cảnh, giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều, “Cảm ơn anh nhé.”
Cô cũng không nhận ra Trì Cảnh, Trì Cảnh nói không có chuyện gì.
Người phụ nữ vuốt vuốt tóc, mím môi, giường như muốn bắt taxi rời đi, nhưng cô lại chần chừ chưa rời đi ngay.
Cô đứng bên vệ đường một lúc rồi lau mắt.
Có thể nhìn ra được, dù mạnh mẽ kiên cường đến đâu, thì cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Lái xe của Trì Cảnh không bao lâu sau đã tới, anh suy nghĩ một chút, rồi quay đầu hỏi người phụ nữ kia, “Cô có cần tôi cho cô đi nhờ một đoạn không?”
Người phụ nữ mím môi nhìn anh, có lẽ là do anh vừa ra tay giúp đỡ, nên cũng không có phòng bị gì, vì vậy cô đi tới, lên xe.
Sau khi lên xe, cô dường như mới nhận ra có điều gì đó không ổn, nên thở dài một tiếng.
Trì Cảnh biết cô nghĩ tới điều gì, trực tiếp nói, “Cô nhớ ra rồi, ngày hôm qua cũng là tôi.”
Người phụ nữ mở miệng, “Ngày hôm qua em gái tôi cũng nói với tôi rằng anh đã giúp đỡ nó rất nhiều, hôm nay anh lại giúp tôi, cảm ơn anh nhé.”
Trì Cảnh không lên tiếng, xe chạy thẳng về phía tiểu khu mà người phụ nữ đang ở.
Đi được nửa đường, điện thoại của người phụ nữ vang lên, cô vội vàng lấy điện thoại ra nhìn một cái, sau đó trả lời, giọng nói khá vui vẻ, “A Lương.”
Trì Cảnh không nghe thấy người phụ nữ kia nói chuyện gì trong điện thoại, nhưng sau đó người phụ nữ nói: “Được rồi, em ở đó chờ chị nhé,chị sẽ tới ngay.”
Điện thoại chưa nói được mấy câu thì đã tắt máy, người phụ nữ liền cười nói với Trì Cảnh, “Là em gái tôi, Tô Lương.”
Trì Cảnh cũng không quen biết với Tô Lương, nên khi nghe cô nói như vậy cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Chờ xe tới cổng tiểu khu, Trì Cảnh liền nhìn thấy Tô Lương cách đó không xa.
Tô Lương đang đứng chờ ở cổng tiểu khu, mặc quần áo mỏng manh, có lẽ thấy được xe của bọn họ, nên nhấc chân đi tới phía bên này.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại bên người Tô Lương, Tô Lương nhìn thoáng qua Trì Cảnh.
Cô ấy khá ngạc nhiên, và vội vàng chạy đến, “Xin chào.”
Trì Cảnh ừ một tiếng, “Thật là trùng hợp.”
Tô Lương cũng muốn nói như vậy, thật là trùng hợp.
Người phụ nữ phía sau đẩy cửa xuống xe, Tô Lương nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, “Làm sao thế? Chị bị ngã sao? Chỗ này bị chà rách rồi.”
Cô đi qua kéo quần của người phụ nữ.
Người phụ nữ lúc này mới nhìn thấy, có lẽ nó đã bị trầy xước khi cô ngã ngồi dưới đất lúc nãy, quần của cô đã bị thủng một lỗ.
Cô thở dài, “Đừng nói nữa, gặp phải tên khốn khiếp Tôn Triển kia, còn chưa kịp đánh anh ta.”
Tô Lương sững sờ vừa muốn nói gì đó, nhưng mà người phụ nữ kia lại nói, “Nhưng mà cũng may có anh Trì ra mặt, anh ấy đánh tên Tôn Triển khốn khiếp kia.”
Trì Cảnh không có xuống xe, nhìn bọn họ qua cửa kính, “Không có chuyện gì thì hai người đi vào đi, tôi cũng phải đi đây.”
Hôm nay anh uống hơi nhiều, hiện tại hơi mệt nên muốn về đi ngủ.
Tô Lương liếm môi, “Anh Trì, cám ơn anh.”
Cô đã nhiều lần nói lời cảm ơn với Trì Cảnh, nhưng thật ra Trì Cảnh cho rằng điều đó là không cần thiết.
Anh xua tay, rồi bảo tài xế lái xe đi.
Chờ xe lái ra ngoài, Trì Cảnh từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy Tô Lương và chị gái vẫn đang đứng ở cổng tiểu khu, hai người đang nói chuyện gì đó.
Trì Cảnh thở dài, ngày hôm nay, thật sự là không yên tĩnh.
Xe lái trở về chỗ ở của chính mình, Trì Cảnh đi tắm rửa sạch sẽ sau đó nằm trên giường.
Anh hoạt động bàn tay của mình một chút, lúc nãy khi đánh Tôn Triển, có lẽ đã đánh quá mạnh, nên giờ xương ngón tay hơi đau.
Anh rất ít khi ra tay đánh người, tối ngày hôm qua ra tay cũng chỉ là dùng cái chai để đập.
Anh nắm tay giơ lên trước mắt nhìn một cái, sau đó lại nhớ tới tên Tôn Triển anh nhìn thấy hôm nay.
Tôn Triển có ngoại hình khá đẹp trai, việc ăn uống ở bên ngoài của anh ta cũng rất thoáng.
Người đàn ông như vậy rất hấp dẫn phụ nữ, không biết trong tay anh ta có bao nhiêu phụ nữ bị lừa dối.
Loại đàn ông này thực sự không nên kết hôn, chỉ nên độc thân, phóng túng ở bên ngoài, như vậy cũng rất tốt.
Dưới sự tác động của men rượu, Trì Cảnh đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sau đó không biết tại sao, tối hôm đó anh lại nằm mơ.
Anh có một giấc mơ vô cùng hỗn loạn, mơ thấy mình đánh hội đồng, đánh nhau với một nhóm người mà anh không hề quen biết.
Sau đó bên cạnh có một người phụ nữ đang chửi bới rất lớn, vốn dĩ anh còn tưởng rằng đó là chị gái của Tô Lương, nhưng khi quay lại, anh phát hiện ra đó là Tô Lương.
Tô Lương đang chống nạnh nhảy tưng tưng mắng người khác.
Tô Lương tuổi cũng không lớn lắm, nhưng khả năng là lạnh lùng quá mức, cho nên nhìn có vẻ trưởng thành.
Nhìn Tô Lương thở hổn hển tức giận chửi bới người khác, Trì Cảnh còn cảm thấy khá thú vị.
Giấc mơ này của anh không đầu không đuôi, nhưng nó lại kéo dài gần một đêm.
Khi Trì Cảnh tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cảm thấy toàn thân đau nhức, mệt mỏi. Hôm qua trong giấc mơ của mình anh lại đánh nhau một trận, quả thực là một nỗ lực phi thường.
Sáng dậy đi đánh răng, anh nhìn mình trong gương, một đêm ngủ không ngon, khiến anh trông có hơi tiều tụy.
Anh chậc chậc hai tiếng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi lái xe đến công ty.
Điều khiến anh ngạc nhiên là xe vừa chạy tới cửa công ty đã nhìn thấy Tô Lương.
Tô Lương đang đứng ở cửa công ty, nhìn giống như đang đợi người nào đó.
Trì Cảnh dừng xe, Tô Lương vừa quay đầu đã thấy anh vội vàng chạy tới.
Trì Cảnh hơi kinh ngạc, “Làm sao cô lại ở chỗ này?”
Tô Lương suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi rất vất vả mới hỏi thăm được anh là ai, tôi nghĩ rằng ngày hôm qua anh đã giúp chị tôi, tôi mời anh ăn một bữa cơm được không? Không cần phải đi ăn ngay bây giờ, lúc nào anh có thời gian rảnh thì đi cũng được.”
Trì Cảnh nhướng mày, “Không cần đâu.”
Ngày hôm qua cũng chẳng phải anh muốn giúp ai cả, chủ yếu là uống rượu vào nên có chút nóng ruột, cảm thấy cả người khó chịu, người đàn ông kia lại vô tình đụng vào họng súng.
Nói cái gì mà tất cả đàn ông đều là ngựa giống, cái gì mà tất cả đàn ông đều sẽ phải chịu báo ứng.
Bản thân anh ta không phải là một món đồ, còn muốn đem người khác cùng kéo xuống nước, cái này rõ ràng là muốn ăn đòn.
Tô Lương suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không có ý gì khác, anh đừng hiểu lầm tôi, hôm qua chị tôi nói là anh giúp chị ấy ra mặt, nếu không hôm qua có thể sẽ bị đánh, tôi chỉ muốn cảm ơn anh, chứ không có ý gì khác.”
Trì Cảnh cũng không muốn đi tới chỗ nào khác, “Tôi rất bận rộn, thật sự không cần cô mời tôi đi ăn tối một mình vì chuyện tầm thường như vậy đâu, tôi cũng không phải vì muốn giúp chị cô, hôm qua chỉ là tôi uống hơi nhiều thôi.”
Khi anh nói những lời này, Tô Lương liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô gật đầu, còn cúi chào với Trì Cảnh, “Dù thế nào thì cũng cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp đỡ chúng tôi hết lần này đến lần khác.”
Trì Cảnh gật đầu không nói gì, Tô Lương cũng biết anh đang bận nên không làm phiền anh nữa.
Cô vẫy vẫy tay với Trì Cảnh, “Anh bận việc thì đi làm đi, tôi về trước đây.”
Tô Lương sau đó xoay người rời đi, Trì Cảnh nhìn chằm chằm bóng lưng cô một hồi mới xoay người đi vào công ty.
Nhưng mà không ngờ tới anh vừa đi vào công ty liền thấy chú Hai đang đứng ở đại sảnh, nhìn ra bên ngoài.
Rõ ràng là chú Hai đã nhìn thấy sự tương tác giữa anh và Tô Lương, chú Hai mỉm cười, “Cô gái kia là ai? Con quen biết người bạn gái này từ khi nào vậy?”
Vẻ mặt Trì Cảnh không mặn không nhạt, “Con không quen.”
“Thật sự không quen sao?” chú Hai cười cười, sau đó nhịn không được, nói chuyện giống như một tên trộm, “Không quen mà hai người đứng ở ở cửa nói chuyện lâu như vậy, còn có cô gái nhỏ kia còn cúi đầu chào với con, nhìn như thế nào thì cũng giống như là con có quen biết cô gái kia.”
Sau đó ông lại hỏi, “Với ba có gì mà con không nói được, ba sẽ không nói với mẹ con, ba chỉ hỏi thăm con một chút thôi.”
Trì Cảnh cau mày không nói gì, đi thẳng vào thang máy.
Chú Hai vẫn ở bên cạnh đi theo anh, “Cô gái nhỏ kia nhìn cũng khá xinh đẹp, sánh đôi với con chắc là không có vấn đề gì.”
Trì Cảnh không nhịn được nở nụ cười, “ Có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, sao ba không đoán con có quan hệ gì mờ ám gì đó với bọn họ, làm sao mà ba lại ngày càng giống mẹ thế?”
Chú Hai nghe xong, so sánh ông với bà Hai, lập tức liền không vui, “Ba làm sao mà ngày lại càng giống mẹ con được chứ, mẹ con ngày ngày đều chỉ biết làm loạn, ba đâu có giống như thế, ba là người nói chuyện rất có lý lẽ đấy.”
Trì Cảnh cười nhẹ, từ chối cho ý kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.