Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 109: Có thể làm chú rể luôn được rồi đó




Ninh Tịch mặt mũi mếu máo nói: "Lục Đình Kiêu, anh có chắc là muốn duy trì cái tư thế này để nói chuyện không? Anh mặc quần áo vào trước đã rồi chúng ta nói chuyện, có được không?"
Cứ như cá để miệng mèo thế này thì sao cô nghĩ được!
"Được."
Rốt cuộc thì phía sau cũng vang lên tiếng trả lời của Lục Đình Kiêu. Ninh Tịch như được đại xá, lao ra khỏi phòng nhanh như chớp.
Ôi, Lục Đình Kiêu đúng là nhà diễn thuyết trời sinh, chỉ cần hai ba câu liền chọc trúng tim đen của cô, đặc biệt là đoạn nói về Tiểu Bảo.
Chỉ là, nếu cô tiếp tục ở đây thêm ba tháng nữa, thế thì lâu quá, sợ là có chút không thích hợp.
Còn đang xoắn xuýt, đột nhiên trên chân có cái gì đó mềm mềm. Cúi đầu liền nhìn thấy bánh bao nhỏ, thằng bé vẫn ôm chân cô như thường lệ, trên tay còn cầm một bức tranh.
Ninh Tịch quỳ xuống ôm lấy bánh bao nhỏ: "Bảo bối, con vẽ xong rồi à?"
Tiểu Bảo gật đầu.
"Con vẽ gì thế? Cho cô xem được không?"
Tiểu Bảo lập tức đưa cho cô xem. Ninh Tịch vừa mới nhìn một cái, đôi mắt đã đỏ bừng.
Màu sắc vẫn cực kì sáng sủa, rực rỡ như trước, trong tranh cô đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, trong tay cầm một quyển truyện cổ tích. Có điều Tiểu Bảo vẽ bức tranh này từ góc độ thằng bé đang nằm ngẩng đầu nhìn cô.
Có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc và thoả mãn ngập tràn của Tiểu Bảo khi nằm cạnh cô nghe cô kể chuyện thông qua bức tranh.
"Bảo bối vẽ đẹp thật đấy!" Cán cân trong lòng Ninh Tịch lúc này đã nghiêng hẳn về một phía.
Cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh thơm lên trán của thằng bé, sau đó vui vẻ nói: "Cô mua quần áo mới cho con này, con có muốn thử không?"
Tiểu Bảo hai mắt sáng ngời gật đầu.
Ninh Tịch giúp Tiểu Bảo thay xong quần áo đang định đi tìm Lục Đình Kiêu, đúng lúc đó Lục Đình Kiêu cũng thay xong quần áo bước từ trong phòng ra.
Cô rất tự tin vào con mắt thẩm mỹ của mình khi mua bộ này cho Tiểu Bảo nhưng còn về Lục Đình Kiêu thì cô không chắc lắm. Dù sao cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy Lục Đình Kiêu mặc màu gì khác ngoài ba màu đen trắng, xám, chứ đừng nói đến cái màu xanh sapphire kén người mặc như thế này.
Nhưng mà, sau khi thấy Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch há hốc mồm.
Thế này.... Này.... cũng quá hợp rồi.....
Cô vốn dĩ cho rằng lúc nhìn vào sẽ quá chói hoặc là không ra làm sao cả, không ngờ khi mặc lên người lại đẹp đến thế. Không chỉ thể hiện ra dáng người vai rộng, eo gầy, chân dài mà quan trọng nhất là cái vẻ nghiêm nghị trầm muộn hằng ngày cũng trở nên trong sáng nhẹ nhàng hơn hẳn, trông có vẻ trẻ ra nhiều.
Lục Đình Kiêu bị ánh mắt kinh ngạc không che dấu của cô lấy lòng: "Thế nào?"
Ninh Tịch gật đầu như giã tỏi: "Quá đẹp trai! Có cảm giác chỉ cần trên ngực có thêm bông hoa lụa màu đỏ nữa là có thể trực tiếp làm chú rể được rồi!"
Lục Đình Kiêu: "....." Cách thức khen người khác của cô gái này cũng độc thật đấy.
"Tiểu Bảo, con nói xem có phải không? Ba ba con có đẹp trai không nào?" Ninh Tịch cúi đầu hỏi phiên bản mini của Lục Đình Kiêu.
Tuy Tiểu Bảo chẳng mấy khi để ý ba mình, cũng không thể không thừa nhận ba nhóc mặc thế này so với cái vẻ đen thùi lùi hằng ngày đẹp hơn nhiều thế nên cũng rất nể mặt mà gật đầu một cái.
Ninh Tịch lập tức đắc ý búng tay: "Không ngờ ánh mắt của tôi lại tốt đến thế! Ài, đương nhiên là cái này còn phải dựa vào Lục tổng nữa, mặc gì cũng đẹp trai! Nhưng mà, tôi cảm thấy anh nên mặc những màu sắc sáng sủa như này nhiều hơn, biết đâu nhân viên nhìn thấy anh như này, tâm trạng sẽ tốt lên mà nâng cao hiệu quả công việc đấy!”
Nghe câu “mặc gì cũng đẹp trai” Lục Đình Kiêu không kiềm chế được mà cong môi: "Ừ, cho nên sau này nếu cô thấy gì thích hợp thì mua hộ tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.