Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 120: Xông nhầm vào đại hội phú hào?




"Cả cái nước này có người phụ nữ nào không muốn lên giường với Lục Đình Kiêu không?" Ninh Tịch vặn lại.
"Thế phụ nữ cả nước này đều muốn ngủ với tôi, sao bà lại không thế?" Giang Mục Dã buột miệng nói.
Ninh Tịch giương giọng chất vấn: "Sao ông biết là tôi chưa từng muốn?"
Giang Mục Dã ngẩn ra, sau đó mặt đỏ tận mang tai.
Nịch Tịch thấy vậy bật cười "khà khà".
Giang Mục Dã lúc này mới biết mình lại bị chơi, thẹn quá hóa giận: "Ninh Tịch! Bà cứ chờ đấy! Tôi chưa xong chuyện với bà đâu!"
Nếu không phải vì kiêng kị trong phòng còn người, anh ta đã sớm xông vào liều mạng với cô luôn rồi.
Ninh Tịch cuối cùng chọc được người ta xù lông lên, vội vẫy tay vào nhà vệ sinh.
Haiz, hôm nay quả nhiên uống nhiều quá rồi, mỗi lần quá chén cô đều thích trêu người khác, nhất là tên ngốc Giang Mục Dã kia.
Sau khi giải quyết vấn đề sinh lí xong, Ninh Tịch lảo đảo quay về, hàng lang ở khách sạn khá lòng vòng, cô tìm mãi mới thấy phòng.
Nhưng vừa đẩy cửa vào đã sững cả người.
Cả phòng toàn là người lạ, hơn nữa cũng lớn và xa hoa hơn phòng của đoàn làm phim nhiều, kể cả có dùng từ nguy nga lộng lẫy cũng chẳng ngoa.
"Xin lỗi, vào nhầm...."
Ninh Tịch nói xin lỗi, định nhấc chân rời khỏi đó thì đột nhiên thấy một cánh tay béo núc tóm lấy cổ tay cô, miệng gã nồng nặc mùi rượu áp tới phía cô: "Ồ, con dê nhỏ ở đâu lạc đường thế này, nếu đã đến đây thì là có duyên rồi, không bằng cô em ở lại uống với anh một ly đi!"
Người đàn ông đang giữ lấy cô khoảng bốn năm mươi tuổi, béo phì, hai má đỏ lừ, gã nhìn cô với ánh mắt dâm đãng như thể cô không mặc đồ, cuối cùng đặt ánh mắt lên ngực cô.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười đùa trêu ghẹo, giễu cợt.
Ninh Tịch theo phản xạ muốn hất tay gã ra nhưng cô lại vô tình thấy không ít gương mặt quen thuộc thường xuất hiện trên tạp chí tài chính ở trong phòng, nhìn kĩ hơn, mẹ nó, phân nửa top 10 trong bảng xếp hạng doanh nhân giàu có của thành phố đều có mặt ở đây.
Lúc này cô kinh sợ như một Tiểu thái giám xông nhầm vào điện Kim Loan khi đang lên triều vậy.
Tóm lại thì, cô không thể đắc tội với bất cứ ai trong căn phòng này, thế nên Ninh Tịch vội rút lại ngay suy nghĩ muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Xem ra tối nay không dễ để thoát thân rồi, đã thế cô còn uống nhiều, giờ thần trí vẫn còn đang váng vất.
"Nào nào nào... Mỹ nữ, mau vào đây!" Gã mập kia cứ kéo cô vào trong, đồng thời cũng không quên chấm mút khắp người cô.
Ninh Tịch cố gắng vùng khỏi tay gã, khách khí nói: "Xin lỗi ngài, tôi thật sự vào nhầm phòng, bạn tôi vẫn đang đợi tôi!"
Gã mập giận tím mặt: "Con đĩ thối tha, rõ ràng cố ý vào nhầm, còn giả bộ, ông đây để ý tới mày là diễm phúc cả họ nhà mày rồi nhé!”
Ninh Tịch chửi thầm một câu, mẹ nó, top mười danh nhân giàu có là cái thể loại này ấy hả?
Cô nhận ra gã béo này, là người đứng thứ mười trong bảng danh sách - Chu Hướng Thành - Chủ tịch công ty bất động sản Phong Thụy, là một kẻ vô cùng háo sắc.
Gã nói rồi lại kéo cô, thấy sắp bị đẩy vào sofa, Ninh Tịch vắt óc suy nghĩ làm sao để thoát thân. Lúc này, trên vai chợt nặng xuống, hơi thở mát lạnh như trên sông băng vô cùng quen thuộc từ phía sau phả đến vây lấy cô.
Lực đạo ấm áp từ vai truyền tới, người đó kéo cô lại phía sau, khiến cô đụng vào lồng ngực rắn chắc lại ấm áp của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.