Khoảnh khắc đôi đồng tử trong veo, tuyệt vọng phản chiếu bóng dáng người đàn ông. Đầu tiên thì sững sờ mê mang, sau đó lập tức tràn ngập hơi nước trở thành những giọt nước mắt rơi tí tách khỏi hốc mắt, từng giọt lại từng giọt, giống như vô tận.
"Ninh Tịch..." Lục Đình Kiêu trở nên luống cuống vô cùng khi thấy nước mắt của cô: "Sao thế? Khó chịu chỗ nào à? Xin lỗi, tôi tới muộn... Cô đừng khóc... Tôi đưa cô tới bệnh viện... Cô... đừng khóc nữa được không..."
Tim anh như thể sắp ngừng đập.
Hai mắt Ninh Tịch đỏ ngầu, nước mắt không ngừng chảy ra, cô cố gắng vươn tay ra nhưng nhấc lên được một nửa lại rơi xuống.
"Muốn đứng dậy phải không?" Lục Đình Kiêu lập tức khuỵu người xuống đỡ cô ngồi dậy.
Đang định đỡ cô xuống giường, cánh tay cô bỗng vòng lấy ôm cổ anh, đầu vùi chặt vào vai, khóc run cả người, nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo anh, từ cổ chảy dọc xuống.
Tim Lục Đình Kiêu như bị dao cắt, anh vươn bàn tay to lớn của mình chạm vào cô như chạm vào thủy tinh dễ vỡ, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: "Đừng sợ... không sao nữa rồi... không sao... xin lỗi... xin lỗi..."
Vì bị kinh hoàng và hoảng sợ cực độ, Ninh Tịch khóc hơn mười phút mới dừng lại được. Sau đó lại thút thít, chốc chốc lại nấc lên.
Lục Đình Kiêu giúp cô thuận khí, vì sợ sẽ làm cô sợ, nên cả người anh cứng đờ chẳng dám nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Ninh Tịch cũng bình tĩnh lại được, giọng cô khản đặc, vừa mềm yếu lại vừa bất lực chưa từng thấy nói bên tai anh: "May mà là anh..."
Cô nói, may mà là anh.
Bốn chữ này đánh thẳng vào tim anh, vọng lại một tiếng. Không biết từ khi nào, cô gái của anh đã tin tưởng anh đến vậy, ngay đến cả bản thân cô cũng không phát hiện ra điều này.
Ninh Tịch gắng gượng cười khổ, cô thút thít nói: "Lục Đình Kiêu, anh không biết hôm nay tôi đã trải qua chuyện kinh khủng đến thế nào đâu... Trước khi thấy anh... tôi gần như hoàn toàn tuyệt vọng với cái thế giới này rồi."
Cô luôn nghĩ rằng bản thân rất kiên cường, cô những tưởng không có gì có thể đánh ngã cô được nữa nhưng khi chuyện 5 năm trước lại sắp xảy ra một lần nữa, cô lại cảm thấy không chịu đựng được nữa mà sụp đổ.
Trước đây cô từng nghĩ, kể cả Chu Hướng Thành không tự mình dùng, vậy nhất định cũng sẽ tặng cho ai đó, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, kẻ lăn lộn cùng Chu Hướng Thành chắc chắn sẽ là một gã càng đáng kinh tởm hơn.
Nhưng lúc này đây, cô thấy thật may mắn vì cô đã đoán sai, không ngờ người mà chu Hướng Thành muốn lấy lòng lại là Lục Đình Kiêu.
Đôi đồng tử Lục Đình Kiêu lướt qua một tia sát ý nhưng anh vẫn nói với cô rất nhẹ nhàng: "Xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến cô, tối hôm đó vốn dĩ chỉ muốn giải vây cho cô, không ngờ lại khiến Chu Hướng Thành sinh ra hiểu lầm, tôi không nhờ hắn sẽ làm ra chuyện này."
"Sao trách anh được, anh chỉ muốn giúp tôi thôi mà." Ninh Tịch nói xong mới phát hiện mình vẫn còn đang bám dính vào người ta, cố gắng ngồi thẳng dậy, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, làm áo anh bẩn mất rồi."
Cô ngồi đó, trên mặt toàn vệt nước mắt, mất đi sự che chắn của cánh hoa, chiếc váy mỏng quả thật chẳng khác gì không mặc, không thể che đậy được gì hết.
Lục Đình Kiêu ho nhẹ một tiếng, tránh đi tầm mắt: "Không sao."
Ninh Tịch vừa ngồi thẳng dậy liền lảo đảo, Lục Đình Kiêu vội đỡ lấy cô: "Cô vẫn ổn chứ? Để tôi đưa cô tới bệnh viện?"
Mặt Ninh Tịch đỏ bừng, lắc đầu: "Loại thuốc này có tới viện cũng vô ích thôi! À... Chuyện này... Lục Đình Kiêu, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?"