“Định ở lại bao lâu?” Lục Đình Kiêu hỏi với giọng trưởng bối kiêm ông chủ.
Giang Mục Dã đứng thẳng lưng, trả lời rõ ràng đâu vào đấy: “Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, lần này trở về cháu định sẽ ở lại đây luôn. Tuy rằng mấy năm nay người trong ngành điện ảnh, giải trí đều hướng ra nước ngoài nhưng thực ra điện ảnh trong nước dạo này cũng đang phát triển rất nhanh, hơn nữa thị trường còn rất lớn. Ra nước ngoài học tập là chuyện đương nhiên nhưng cháu thấy vẫn nên chú trọng tới sự nghiệp, căn cơ trong nước.”
“Ừm.” Lục Đình Kiêu hiếm có dịp gật đầu tán đồng lời anh ta nói.
Giang Mục Dã thở phào một hơi, sau đó quan tâm hỏi: “Dạo này Tiểu Bảo thế nào rồi ạ?”
Lục Đình Kiêu: “Khá tốt.”
“Đúng rồi, cháu có mang đồ chơi về cho em ấy, cũng mang chút quà về cho cậu. Vốn dĩ sáng mai cháu định sang nhà thăm nhưng không ngờ cậu lại sang đây trước rồi.” Giang Mục Dã mở vali lấy quà đã được chuẩn bị trước ra.
Lục Đình Kiêu: “Cám ơn.”
Sau đó… sau đó, bầu không khí liền trở nên tẻ ngắt.
Thế nên, tiếng nước chảy từ trong phòng tắm lúc này vang lên cực kì rõ ràng.
Giang Mục Dã có chút ngại ngùng gãi đầu.
Lục Đình Kiêu đương nhiên là cũng hiểu ra cái gì đó, thế là dặn dò thêm mấy câu rồi đứng dậy: “Cậu đi đây, có rảnh nhớ về thăm mẹ cháu.”
“Vâng ạ, vâng ạ, để cháu tiễn cậu!”
Giang Mục Dã như thể được đại xá, tiễn người ra tới tận cửa nhưng đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng gào như sấm dậy “------Giang Mục Dã ----- Quần áo của cậu kiểu quần què gì thế này! Đằng sau rách một lỗ to đùng thế này thì sao tôi mặc được!”
Lục Đình Kiêu đã xoay người chuẩn bị đi rồi nhưng nghe thấy tiếng gào này cả người lại như thể bị điểm huyệt, cứng ngắc, từ từ quay lại, ánh mắt lạnh như đao nhìn về phía vừa nãy mới vang lên tiếng hét.
Một cô gái đầu tóc vẫn còn ướt nhẹp đi chân trần tiến ra, vì mới tắm xong mà hai má đỏ ửng một cách tự nhiên, trên người cô mặc một cái áo phông của nam, phía eo bên phải cái áo đó bị rách một lỗ rất lớn để lộ làn da ngọc ngà trắng muốt.
Giang Mục Dã không chú ý đến vẻ mặt của Lục Đình Kiêu, lúc này anh chỉ muốn chết luôn cho xong, cái con nhóc chết tiệt này không thể đợi anh tiễn vị đại thần này đi rồi hẵng ra à?
“Cái áo phông này rách rồi, tôi quên vứt, bao nhiêu quần áo như thế sao bà không lấy mà lại đi chọn cái áo rách này thế hả?” Giang Mục Dã cạn cmn lời đáp lại Ninh Tịch một câu. Sau đó ngại ngùng quay lại nhìn Lục Đình Kiêu, giới thiệu: “ Khụ, đây là bạn của cháu, Ninh Tịch.”. Thách thánh tì𝗆 được || trù𝗆tru𝘺ện﹒vn ||
Nói xong Giang Mục Dã phát hiện ra biểu cảm của Ninh Tịch có chút kì quái.
Cứ nhìn chằm chằm vào Lục Đình Kiêu như thể mất hồn vậy.
Cái con nhóc chết tiệt này, dù Lục Đình Kiêu có đẹp trai thì bà cũng không cần mê trai đến thế chứ, mắt sắp lồi ra rồi kia kìa.
Giang Mục Dã thấy Ninh Tịch như thế, cực kì không vui, nghiêm mặt nói: “Ninh Tịch, đây là cậu của tôi, Tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị - Lục Đình Kiêu. Còn ngây ra đấy làm gì? Mau chào hỏi đi!”
Lúc này Ninh Tịch đầu tóc ướt sũng, tay còn đang túm cái áo rách, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình, lắp ba lắp bắp nói: "C.... ậ....u?”
Ngữ khí của Ninh Tịch là câu hỏi nhưng rơi vào trong tai của Lục Đình Kiêu lại giống như một câu chào hỏi, như thể Ninh Tịch đang gọi anh bằng cậu vậy. Thế nên thoáng cái vẻ mặt Đại ma vương như thể vừa tắm máu mười tám tầng địa ngục xong, quanh thân toả ra hơi thở lãnh lẽo đầy kinh khủng, khiến cho hai người nọ sợ đến mức run cầm cập.
Không biết bầu không khí quỷ dị này đã kéo dài bao lâu, Lục Đình Kiêu mới chuyển ánh mắt như thể đóng đông người khác sang Ninh Tịch: “Người bạn cô muốn đón là Mục Dã?”
Giang Mục Dã đứng bên cạnh cũng đần ra: "Ninh Tịch, bà quen cậu tôi?"