Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 75: Chị dâu uy vũ bá đạo!




Bởi vì đã tắt loa ngoài rồi nên Lục Cảnh Lễ không nghe được Ninh Tịch nói cái gì, chỉ có thể đoán chừng cô đang gọi Lục Đình Kiêu về.
Nghe câu trả lời lạnh lùng của anh hai, trong lòng Lục Cảnh Lễ gào thét: Đừng mà! Tại sao! Đến cả Ninh Tịch cũng xuất đầu rồi mà vẫn vô dụng! Chẳng lẽ trời muốn diệt ta?
Ninh Tịch mềm giọng nói: "Nhưng mà, một mình tôi đưa tiểu Bảo đi chơi nhỡ đâu đột ngột phát sinh chuyện gì thì sao? Chắc chắn tiểu Bảo cũng muốn anh đi cùng! Anh đi cùng được không? Được không?"
Lục Đình Kiêu trầm mặc ba giây, sau đó mở miệng nói: "Được rồi, tôi lập tức trở về."
Lục Cảnh Lễ ngẩn ngơ, cảm tưởng như toàn thân đều được ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, cuối cùng cũng được giải thoát rồi!
Chị dâu uy vũ bá đạo!
Đã biết chắc chắn cô ấy làm được mà!
Còn tưởng anh Hai khí phách thế nào, hóa ra cũng chỉ làm mình làm mẩy tí thôi!
Sau khi cúp điện thoại, Lục Đình Kiêu liền cho tan họp.
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không dám tin có thể thoát một kiếp dễ dàng đến vậy!
Lục Cảnh Lễ cười đắc ý, mau cám ơn tôi đi, là tôi gọi người cứu mạng mấy người đó, các người đều nhờ phúc của tôi!
Vừa tan họp, Lục Cảnh Lễ lập tức bị bao vây: "Nhị thiếu! Vừa nãy là chúng tôi nghe nhầm sao? Thật sự có một người phụ nữ gọi điện cho Lục tổng!"
"Người vừa gọi là ai vậy? Chỉ cần một cú điện thoại thôi cũng có thể kéo Lục tổng đi giữa lúc đang họp!"
"Đúng đúng đúng! Có phải Lục tổng đã kiếm được người giao phó cuộc đời rồi không? Rốt cuộc là thiên kim tiểu thư nhà nào? Nhị thiếu, tiết lộ cho chúng tôi đi!"
...
Lục Cảnh Lễ vẻ mặt đề phòng trợn mắt nhìn bọn họ: "Làm giề làm giề! Mấy người hỏi đấy là ai để làm giề? Muốn ôm đùi người ta? Đừng hòng! Đùi chị dâu tương lai chỉ có tôi mới được ôm! Các người đừng hòng mơ tưởng!"
Mọi người: "...." Chúng tôi muốn ôm đầu ngón chân cũng không được sao?
...
Trong góc phim trường, Ninh Tịch như trút được gánh nặng mà cúp di động.
Cuối cùng cũng xong...
Lần này chắc không có vấn đề gì chứ?
Rõ ràng là chuyện không liên quan đến cô mà cô lại cứ thế mà đâm đầu vào!
Vừa mới chuẩn bị đi thì di động lại reo, lại là Lục Cảnh Lễ.
"Nhị thiếu, sao rồi? Vẫn không được sao?"
"Không không không, mỹ nhân kế của Tiểu Tịch Tịch quá tuyệt vời! Đã giải trừ nguy cơ một cách hoàn mỹ!"
Ninh Tịch vừa nghe mặt liền đen: "Cái gì mà mỹ nhân kế! Rõ ràng là tôi dùng kế điệu hổ ly sơn có được hay không? Anh có kiến thức không đấy hả!"
"Ai ui! Tôi hiểu! Tôi hiểu mà ~ cứ thế đi, tôi cúp máy đây! Lần sau rảnh rỗi mời cô ăn cơm!"
Ninh Tịch câm nín nhìn chiếc di động trong tay.
'Con hàng' này rốt cuộc hiểu cái gì?
"Ninh Tiểu Tịch, bà trốn ở chỗ này làm gì? Đi ăn cơm!" Giang Mục Dã không biết tìm tới từ lúc nào.
Ninh Tịch vội vàng nhìn đông ngó tây, chắc chắn không có ai nhìn thấy Giang Mục Dã đến tìm cô mới bình tĩnh lại, mệt mỏi dựa vào cột gỗ đỏ thẫm nói: "Mọi người đi thôi, tối nay tôi có chuyện, xem chừng không đi được."
"Cái gì?" Giang Mục dã vừa nghe thấy thế lập tức đổi sắc mặt: "Đây là tiệc tẩy trần cho tôi, tôi lại còn là đối tác diễn của bà! Mà bà lại không đến?"
Ninh Tịch nhéo mi tâm một cái: "Tôi biết tôi biết, chuyện này là tôi sai nhưng hôm nay tôi thực sự có chuyện rất quan trọng, lần sau tôi đích thân mời ông có được không?"
"Không được!" Giang Mục Dã không bị cô lay động chút nào, dùng ánh mắt sắc bén quét cô từ trên xuống dưới một lần: "Bà thì có việc quan trọng gì! Tối nay bà định đi gặp ai?"
Ninh Tịch nghe vậy giọng hơi trầm xuống: "Tôi có gặp ai thì có liên quan gì đến cậu chứ?"
Vừa dứt lời, sắc mặt của Giang Mục Dã cực kì khó coi: "Có phải bà định đi gặp Lục Đình Kiêu đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.