Vì vậy ngày chủ nhật hôm đó, Đường Lãng dạy Tiểu Bảo võ công, Ninh Tịch thì dạy Lục Cảnh Lễ cách làm sao để tán được một cô em.
Chạng vạng tối, Lục Đình Kiêu gọi cô ra sân.
"Boss đại nhân, anh tìm em có việc gì?" Nhìn bộ dạng Lục Đình Kiêu dường như có chuyện gì đó muốn nói với cô.
"Ừ, tối nay có một lời mời nên bữa tối không thể ăn cùng mọi người."
"À, không sao đâu, anh cứ bận chuyện của anh đi, vừa vặn em cũng mang Lục Cảnh Lễ đi thực hiện kế hoạch ~"
"Là ăn cơm với người của Quan gia." Lục Đình Kiêu báo cáo lịch trình.
Ninh Tịch nghe vậy nhất thời cau mày lại: "A đù, xem ra ba mẹ anh với em có chung suy nghĩ rồi thì phải?"
Cô đem Lục Cảnh Lễ đi tán gái, còn hai ông bà tìm gái tán Lục Đình Kiêu....
Không nghi ngờ gì nữa, quan hệ của cô với Lục Đình Kiêu chắc hẳn bên kia đã biết cho nên tiến hành ngăn cản...
Thành thật mà nói, chính Ninh Tịch cũng không ngờ mình sẽ phát triển đến bước này với Lục Đình Kiêu. Trong tương lai nhất định sẽ có rất nhiều chuyện phải đối mặt nhưng mà cô chưa bao giờ hối hận.
"Ninh Tịch, em tin anh sao?" Lục Đình Kiêu nghiêm túc nhìn cô.
Ninh Tịch cũng không trả lời mà nhón chân hôn lên môi anh một cái.
Kế hoãn binh thôi mà, tất nhiên là cô hiểu rồi.
.....
Buổi tối, tại nhà hàng đồ Âu đắt tiền nào đó.
Ninh Tịch với Lục Cảnh Lễ chọn một xó xỉnh để ngồi.
"Nè, người đang đánh đàn dương cầm đó chính là Dương Thi Nhu, cô ta vốn làm ở quán bar cơ, công việc này chắc là Nghiêm Quân Hạo tìm giúp cô ta..." Ninh Tịch chỉ chỉ cô gái đang ngồi đánh đàn dương cầm, một bên giới thiệu cho Lục Cảnh Lễ tình hình cụ thể.
Dương Thi Nhu hôm nay mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen nhánh dài đến tận eo. Mới nhìn qua đã thấy được khí chất cổ điển nhu nhược lại dịu dàng, loại hình này vô cùng dễ kích thích sự bảo vệ của cánh đàn ông.
Lục Cảnh Lễ thấy Ninh Tịch nhìn chằm chằm cô ta không chớp mắt thì đen mặt, đưa tay chắn ngang tầm mắt của cô: "Này này này, cô nhìn đủ chưa hả! Có anh tôi rồi mà còn nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như thế hả, thật quá đáng!"
Ninh Tịch đẩy tay cậu ta ra, tiếp tục nhìn rồi nói: "Tôi chỉ quan sát quân địch thôi!"
Lục Cảnh Lễ bực tức: "Quỷ mới tin cô! Ánh mắt dán chặt lên người người ta rồi kìa! Cánh đàn ông mấy người chỉ có thế là giỏi thôi!"
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật: "Này, anh không thấy cái câu vừa rồi có chút vấn đề à?"
Lục Cảnh Lễ lúc này mới chớp chớp mắt, dường như có chỗ nào không đúng thật...
Ninh Tịch sờ cằm một cái, nhìn Cảnh Lễ như có điều suy nghĩ: "Nhưng mà Lục Cảnh Lễ này, công bằng mà nói thì cô gái này rất thu hút đàn ông! Chẳng lẽ anh nhìn mà không có chút cảm giác nào sao?"
Cảnh Lễ khinh bỉ hừ một tiếng: "Không có! Cô ta còn lâu mới là mẫu người tôi thích!"
Ninh Tịch nhướng mày: "Hửm, anh cũng có mẫu người để thích cơ à? Theo tôi biết thì cũng chỉ có thời gian gần đây anh mới bắt đầu thời kỳ ăn chay thôi, năm đó số cô em qua tay anh nhiều không kể siết, gầy mập gì cũng chơi cơ mà?"
Sắc mặt Lục Cảnh Lễ hơi đen một chút: "Đương nhiên là tôi có mẫu người mình thích chứ! Cô đừng có nói như thể tôi là động vật ăn tạp có được không hả? Để tôi nói cho cô nghe! Mẫu người tôi thật sự thích là thần tiên tỷ tỷ có dung mạo siêu phàm thoát tục, phất tay phát là bay lơ lửng trên không trung như thi triển lăng ba vi bộ...."
"Dựa vào cái mặt của anh ý hả..." Ninh Tịch liếc mắt, phất tay một cái nói: "Anh cứ làm chó độc thân cả đời đi!"