Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 767: Đi bắt pokemon nào




"Sao? Yêu cầu này của tôi chẳng sao chút nào có được không hả? Hồi trước tôi hỏi cô thích mẫu người kiểu gì, cô còn bảo là chân đạp cân đẩu vân đó!"
Lục Cảnh lễ hừ hừ, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì liền nhìm chằm chằm vào Ninh Tịch nói: "Đúng rồi, đột nhiên tôi nghĩ sao cô không bảo anh tôi tới tán cô ta nhỉ! Anh Hai ra tay còn nhanh hơn tôi nữa đó, đảm bảo không cần đến bảy ngày, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ rồi! Cô đó, chỉ biết hành hạ tôi thôi!"
Ninh Tịch dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà liếc anh ta một cái: "Thừa lời! Anh anh là hoa có chủ rồi, tôi không cho phép!"
Lục Cảnh Lễ: "... Cô mà còn ngược đãi chó nữa thì tôi không làm!"
Ninh Tịch lúc này mới vội vội vàng vàng xoa cái đầu chó của Cảnh Lễ: "Ừ ừ ừ, không ngược đãi không ngược đãi, anh ngoan nha! Kịch bản tôi đưa cho anh đã xem chưa?"
Vừa nhắc tới cái này đầu Lục Cảnh lễ lập tức đầy hắc tuyến: "Cái kịch bản gì mà cẩu huyết thế hả, chả có một tí sáng tạo nào! Chẳng phải cô nói cô em này rất khó dụ sao? Dựa vào cái kịch bản này có được không thế!"
"Khó khăn chỉ là đối với người khác thôi! Là anh thì cứ yên tâm đi! Đừng nói là cô gái trẻ thế này, cho dù có là bà mẹ một con cũng bị anh đốn ngã thôi! Đi, đi, đi bắt pokemon nào!" Ninh Tịch vừa nói vừa vỗ một cái lên bả vai của Lục Cảnh Lễ, cuối cùng cũng đẩy cái người vẫn luôn cằn nhằn đầy oán hận này đi làm chính sự.
Trên sân khấu, Dương Thi Nhu vẫn đang đánh đàn. Hã𝒚 𝐭ì𝓂 đọc 𝐭ra𝙣g chí𝙣h ở ⩶ Trù𝓂 Tru𝒚ệ𝙣﹒𝙑𝙣 ⩶
Mà Lục Cảnh Lễ cầm một bông hoa hồng trắng tượng trưng cho sự thuần khiết ngây thơ bước từng bước về phía Dương Thi Nhu.
Vào lúc này, Lục Cảnh Lễ còn đeo tai nghe bluetooth để nghe Ninh Tịch chỉ thị từ xa: "Đi đi, tôi cũng không cầu anh chỉ cần liếc mắt đã thành công, chỉ cần đặt bông hoa lên trên đàn dương cầm thì nhiệm vụ hôm nay hoàn thành!"
Ninh Tịch rất sợ Lục Cảnh Lễ lại làm cái gì vẽ rắn thêm chân nên gắt gao nhìn chằm chằm.
May mà biểu hiện của Lục Cảnh Lễ coi như không tệ, trước khi Dương Thi Nhu đàn xong thì lịch sự đặt một bông hoa hồng trắng cạnh đàn dương cầm, hơn nữa còn dùng đôi mắt hoa đào bao hàm tình ý kia liếc cô ta một cái rồi mới xoay người rời đi.
Ninh Tịch quan sát phản ứng của Dương Thi Nhu một chút, có cả kinh ngạc lẫn sự vui mừng như điên không cách nào giấu được nhưng vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh lạnh nhạt...
Trên cơ bản thì những phản ứng này của cô ta đều nằm trong dự đoán của Ninh Tịch.
"OK! Xong rồi! Thu quân thôi! Anh mời cưng đi ăn đồ nướng~" Đồng thời Ninh Tịch cũng đứng dậy, theo chân Lục Cảnh Lễ rời khỏi nhà hàng.
Cảnh Lễ bất mãn làu bàu: "Tôi vẫn cảm thấy hình như quá đơn giản rồi, cô làm loạn lên rồi huy động cả một Thức Thần cao cấp như tôi chỉ để đập một con muỗi sao?"
Ninh Tịch không nhịn được nữa mắng: "Có phải anh muốn ăn đòn đúng không? Đơn giản không tốt à? Tôi không coi anh là trâu là ngựa mà sai bảo thì anh ngứa người đúng không? Dù sao chăng nữa anh cũng là em chồng tương lai của tôi đấy, tôi hố ai cũng không hố anh được, tôi có thể ngược đãi anh hả?"
"Mặc dù đây là lời khen... nhưng tôi có cảm giác mình lại bị ngược..."
Rời khỏi nhà hàng xong, hai người tìm một quán ven đường gọi ít chân gà với bia.
"Thật sự tôi không cần lẳng lơ thêm một chút sao? Nếu không cô ta làm sao biết được thân phận của tôi?" Lục Cảnh Lễ vẫn không yên tâm mà tụng kinh.
"Anh thì biết cái gì, tự giới thiệu thì quá LOW rồi, phong thái của anh bày cả ra đó rồi, nhất định cô ta sẽ tự mình nghe ngóng thôi! Ngày mai với ngày kia anh cứ tiếp tục đến đó tầm này, mỗi lần chỉ cần tặng một bông hồng trắng thôi, đến ngày thứ tư anh tặng cô ta một bó hoa 999 bông, sau đó bao toàn bộ nhà hàng mời cô ta dùng bữa. Dĩ nhiên tiền mua hoa với tiền bao nhà hàng là tôi trả!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.